Chương 71: Vì yêu nên mới đau đến vậy
Khoảnh khắc rơi từ trên tầng ba xuống, tôi cảm thấy toàn thân đau đớn, hơn hết thảy mọi thứ là một trái tim tổn thương, đang đau đớn vì bị phản bội.
Tôi cũng đã từng bị Hanbin phản bội, chà đạp lên lòng tin của tôi hết lần này đến lần khác. Buồn đấy, đau đấy nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy đau đớn như lúc này. Có lẽ vì yêu nên mới đau, vì tôi yêu anh ấy, như một chàng trai yêu một chàng trai...
.............
BÙM...
Một tiếng nổ lớn vang vọng khiến mọi thứ xung quanh đều rung chuyển dữ dội. Heesung nghiến răng nhìn xuống những ngọn lửa rừng rực trong bóng đêm, anh khẽ nhắm mắt, tay bấu chặt vào bệ cửa đến bật máu. Tấm lưng rộng lớn của anh che khuất mảng ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, cả người toát lên một vẻ đẹp thanh thoát nhưng phảng phất một nỗi buồn sâu kín.
-Sao vậy Heesung? Xong chưa?
Giọng nói lạnh lẽo của Sihyuk vang lên ở đằng sau khiến Heesung giật mình, vội kéo bản thân trở về với thực tại. Anh nhẹ nhàng liếm sạch những giọt máu còn sót trên ngón tay rồi quay lại nhìn Sihyuk, bình thản nói:
-Thằng bé đã nổ banh xác, người có muốn xuống xem không?
-Dĩ nhiên rồi, ta đang rất mong chờ được thu lượm thành quả đây, haha. - Sihyuk bật cười man rợ rồi uể oải đứng dậy đi đến bên cửa sổ và nhảy vọt xuống
Bên dưới khuôn viên tầng trệt, nơi vụ nổ xảy ra. Mọi vật đều hoang tàn và xơ xác, cây cối xung quanh đượm một màu cháy xém. Trên bãi cỏ xanh mướt giờ đã đổi màu đen, những vụn quần áo còn sót lại nằm vương vãi, đám cát thủy tinh lấp lánh dưới ánh trăng khẽ bay tà tà trong gió.
Heesung đi đến quỳ một chân xuống rồi khẽ vốc một nắm cát nhỏ. Anh xòe tay ra cho Sihyuk nhìn rồi nhẹ nhàng nói:
-Đây là những gì còn xót lại của thằng bé.
Sihyuk nhìn những hạt cát thủy tinh bị gió cuốn đi rồi chợt biến mất trong không khí, trong lòng hắn sung sướng đến độ cả người run lên vì khoái lạc. Trong chớp mắt, hắn đã bị cái gọi là niềm vui trước mắt ấy làm cho mờ mịt. Không mảy may nghi ngờ bất cứ điều gì, hắn cứ thế ngửa cổ lên trời mà bật cười ha hả, hắn giang tay và hét lên thật lớn:
-Không ai có thể đánh bại được ta cả. Tất cả mọi thứ đều nằm trong tay ta: Sức mạnh, sự sống, tiền tại, địa vị. Maya à, bà thua rồi haha...
Nói đoạn hắn quay ra nhìn Heesung, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng:
-Lần này, công của cháu rất lớn, ta đã không nhìn nhầm cháu. Tốt lắm, cháu sẽ trở thành người thừa kế tuyệt vời của tộc Lee.
-Người quá khen, cháu chỉ làm việc nên làm thôi. Người mệt rồi nên đi nghỉ sớm. - Heesung từ tốn nói
-Ồ, dĩ nhiên rồi. Ta phải đi ngủ đây. Ừm, sẽ làm một giấc ngủ dài đấy, từ giờ sẽ chẳng còn bất cứ thứ gì ngáng đường sống của ta nữa cả haha...
Sihyuk gật gù nói rồi quay người, đủng đỉnh bước đi. Nhìn theo bóng hắn, Heesung chợt nhếch mép cười đầy khinh bỉ. Nếu hắn chịu để ý một chút có thể sẽ nhận thấy, đám cát thủy tinh này thực chất chỉ là những hạt cát bình thường mà lũ trẻ con hay dùng để xây lâu đài ở biển.
Heesung nghĩ rồi chợt thở phào nhẹ nhõm, anh khẽ phủi bụi trên áo rồi đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
-Hắn bỏ đi rồi, cậu ra đi.
............
Sunghoon bước từng bước thật nhanh trên con đường trở về căn rừng trúc. Trên lưng anh, Sunoo đang mê man bất tỉnh, cả người cậu nóng rực, mềm nhũn như mất hết sức sống. Trán cậu áp vào cổ anh, nóng rẫy, nước mắt và mồ hồi nhỏ xuống ướt đẫm bả vai anh.
Anh biết hiện giờ cậu ấy đang rất đau, cả thể xác và con tim. Nhưng anh không thể cho cậu ấy thứ gì cả, chỉ có thể giúp cậu ấy bằng cách nhanh chóng trở về căn rừng trúc. Dù rằng bàn chân anh đã bị đá nhọn làm cho rách toạc đến thảm thương.
...
Vừa bước chân vào cổng, tất cả mọi người đã đổ xô đến bên Sunghoon, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, có vẻ như họ đã đứng chờ ở đây rất lâu rồi, mặt mày ai nấy đều thâm tím lại vì lạnh.
-Có chuyện gì xảy ra vậy?
Ba người đồng thanh hỏi khi nhìn thấy bộ dạng tàn tạ như xơ mướp của Sunoo. Jin ôm miệng bật khóc, đôi mắt ông nhìn trân trân vào khuôn mặt đầy những vết bỏng của Sunoo, lòng đau như cắt khi nghĩ đến những gì thằng bé phải chịu đựng trong suốt những giờ qua.
-Jin, giờ không phải là lúc thần người ra như vậy, mau đi lấy nước nóng rửa mặt cho thằng bé. - Cụ Nayeon lên tiếng, nhanh nhẹn bê một rổ thuốc lá đến cạnh giường Sunoo
Mỗi người, ai nấy đều có việc, tất bật cho đến khi nhịp thở của Sunoo trở lại bình thường, thân nhiệt cơ thể đã giảm, những vết thương ngoài da đều được băng bó. Lúc này, ngoài trời đã hưng hửng sáng, những cái ngáp dài không thể che giấu, những bước chân chuệnh choạng, ai nấy đều đã quá mệt mỏi sau một ngày thức trắng.
Dù mệt mỏi nhưng không ai dám chợp mắt ngủ, những đôi mắt lo lắng vẫn luôn liếc chừng về phía Sunoo. Cậu nằm trên giường thỉnh thoảng lại lên cơn mê sảng, đầu lắc liên tục, nước mắt tuôn ra ầng ậc, giọng nói thoát ra từ cuống họng chỉ là những tiếng ú ớ không rõ:
-Đừng...đừng mà...tại sao, tại sao?...Heesung...
-Rốt cục thì đã có chuyện gì xảy ra vậy nhóc? - Bà cụ Nayeon chợt quay lại chất vấn Sunghoon. Nhìn những khuôn mặt đang nhìn mình với ánh mắt trông chờ, Sunghoon khẽ nhắm mắt lạnh lùng nói:
-Là Heesung.
-Hả? sao cơ?
-Heesung đã muốn giết Sunoo.
Tất cả mọi người, từ già đến trẻ đều bàng hoàng, kinh ngạc khi nghe Sunghoon nói, cụ Nayeon nhìn Sunghoon bằng ánh mắt nghi hoặc, rồi khẽ nghiến răng cười nhỏ:
-Này nhóc, ta không ngờ cháu cũng biết nói đùa đấy. Cháu nói bất cứ ai ta cũng có thể tin, chứ riêng cậu Heesung thì không thể. Chính cậu ấy là người dặn ta đón các cháu kia mà.
-Đúng vậy, không thể là Heesung, cậu ta rất thương thằng bé. - Jin cũng gật đầu thừa nhận, đôi mắt của Heesung rất chân thành khi nói đến Sunoo, ông không tin tất cả những gì cậu ta thể hiện chỉ là đóng kịch
-Anh ta còn đặt mật khẩu cho căn phòng bí mật là "Sunoo" cơ mà, sao có thể... - Jungwon khẽ nhăn trán, lấp lửng
-Không tin tùy các người, đợi khi cậu ấy tỉnh, mọi việc sẽ rõ. Nhưng nếu muốn cậu ấy sống thì từ giờ cho đến chết đừng ai nhắc đến Lee Heesung nữa.
Sunghoon lạnh lùng nói rồi nhanh chóng đứng dậy, đút tay vào túi quần bỏ ra ngoài. Ở đằng sau, tiếng bà cụ Nayeon chợt vang lên lanh lảnh:
-Này nhóc, cậu bị thương mà, phải băng bó đã chứ!
............
Tôi mở mắt và lập tức cảm thấy đầu đau nhức bởi thứ ánh sáng trắng chói loá của buổi sáng. Tôi định gượng người ngồi dậy nhưng không thể, toàn thân rã rời, cơ thể như muốn đứt lìa.
Đây là đâu? Là thiên đàng ư? Có lẽ tôi đã chết và giờ này tôi đã theo bố, theo anh Jongseong lên thiên đàng? Phải chăng tôi đang nằm trên chiếc giường dành cho những thiên sứ trên trời?
Nhưng nếu đã chết thì tại sao cơ thể lại mệt mỏi, lại nặng nề và vô dụng như thế này? Không chỉ cơ thể mà ngay cả con tim vẫn cứ đau, vẫn cứ hiện hữu một nỗi buồn sâu kín. Tại sao lại thế, chẳng phải khi chết sẽ hết đau hay sao?
Tôi nghĩ rồi chợt nắm chặt tay nghếch đầu sang một bên để tránh ánh sáng, khuôn mặt quen thuộc của ba đập vào mắt khiến tôi giật mình, chợt bừng tỉnh cơn mơ.
Sao ba tôi lại ở đây nhỉ? Còn cả Jungwon và cụ Nayeon nữa, tôi ngạc nhiên nghĩ thầm khi nhìn thấy những người thân của mình đang nằm ngủ vật vờ trên những chiếc ghế xung quanh. Nếu đây là thiên đàng, nếu tôi đã chết thì tại sao những người thân còn sống của tôi lại ở đây?
Chẳng lẽ...chẳng lẽ tôi vẫn chưa chết. Có lí nào, rõ ràng lúc ấy tôi đã rơi từ tầng ba xuống và còn nghe thấy tiếng nổ nữa kia mà.
Ngạc nhiên với suy nghĩ kì lạ trong lòng, tôi cựa mình gắng sức ngồi dậy. Thật không may, tôi đã động phải tay ba khiến ông tỉnh giấc.
-Sunoo, con tỉnh rồi sao? - Ba tôi kêu lên rồi không kịp để tôi phản ứng, ông đã ôm chầm lấy tôi, nước mắt của ông rơi xuống, nóng hổi
Cùng lúc ấy, Jungwon và cụ Nayeon cũng thức giấc, họ ngạc nhiên nhìn ba con tôi, rồi vội vã đi đến bên giường, cười nói:
-May quá! Tỉnh rồi.
Vậy là đúng, tôi còn sống, những người thân hiện đang nhìn tôi mỉm cười rõ tươi là một minh chứng vô cùng rõ rệt. Tôi cũng muốn đáp lại họ bằng một nụ cười, dù nhẹ, dù héo, cũng muốn gọi tên họ tha thiết nhưng tôi không làm được.
Tất cả những gì tôi thể hiện chỉ là một khuôn mặt không có sắc thái biểu cảm, một khuôn mặt như bức tượng gỗ. Bởi tôi không thể cười, không thể nói khi mà trái tim tôi đang đau như muốn xé ra, còn khóc ư? Tôi đã khóc hết nước mắt từ đêm hôm qua rồi, còn gì nữa đâu mà khóc, đau khổ, phẫn nộ cũng đã trải qua, còn gì nữa đâu mà thể hiện?
Khuôn mặt không cảm xúc của tôi đã khiến nụ cười của ba người dần héo đi, họ ra sức lắc, ra sức khuyên nhủ, bảo ban nhưng những gì nhận được ở tôi chỉ là một thái độ lặng lẽ như tờ.
-Ông trời ơi, tại sao lại khiến con tôi trở nên như thế này? - Ba tôi bất chợt kêu lên thống thiết rồi gục hẳn đầu vào vai tôi
Tôi muốn đưa tay lên vuốt tóc ba, lau nước mắt cho ông nhưng những ngón tay không chịu nghe lời, chúng chỉ khẽ động dậy dưới lớp chăn dày một cách cục mịch, khó coi. Trách ông trời ư? Tôi có thể sao?
..........
Đã hai ngày trôi qua mà tôi vẫn cứ ngồi như vậy, lặng câm như một bức tượng gỗ, không ăn, không uống cũng không nói gì. Không khí trong nhà vì tôi mà ảm đạm và buồn đến nao lòng. Tôi biết nhưng tôi không cách nào biểu cảm được.
Sunghoon không về nhà, cũng không vào giường thăm tôi như những người khác. Nhưng tôi biết, đôi mắt màu tím bạc của hắn vẫn hướng về phía tôi từ bậu cửa sổ.
Dù vậy, tôi vẫn không dám nhìn vào đôi mắt hắn. Bởi tôi sợ, nó sẽ làm trái tim tôi tan nát, tôi đã đủ đau rồi, không muốn nhìn thêm nỗi đau nào nữa.
Trước mắt tôi lúc này ngoài bóng tối lạnh lẽo ảm đạm và hình ảnh đáng sợ của đêm hôm ấy ra thì chẳng còn bất cứ thứ gì hiện hữu nữa. Tôi biết tôi sẽ không trở nên như vậy, nếu như người ấy không phải là anh Heesung. Cõ lẽ bởi vì tôi yêu anh ấy. Tôi đủ lí trí để kịp thừa nhận điều này trước khi chôn vùi nó mãi mãi bằng sự thù hận.
Trước đó, tôi đã từng thao thức bao đêm khi nhớ anh ấy, tôi cố gắng loại bỏ hình bóng của anh ấy, cố quên anh ấy, và cố ép bản thân mình không yêu anh ấy. Tôi cứ liên tục và liên tục bác bỏ thứ tình cảm mới nhen nhúm trong lòng và trăm ngàn lần tự nhủ với lòng mình rằng:
-Mình và anh Heesung chỉ là anh em họ.
Nhưng đến khi gặp anh ấy, tôi mới nhận ra rằng tình cảm đó không phải là tình anh em mà là tình yêu. Tôi đã để cho bản thân sa lầy vào vòng tay ấm áp, những cử chỉ dịu dàng ngọt ngào của anh ấy để rồi khi anh ấy quay ngược 180 độ thì tôi lại không thể chấp nhận được.
Tôi yêu anh ấy, vì yêu nên trong lòng mới đau như vậy. Nhưng làm sao tôi dám giữ thứ tình cảm mới nhen nhúm ấy trong lòng khi mà nỗi hận đang dần bao chiếm lấy tôi, nuốt chửng tôi khiến tôi căm thù anh ấy. Làm sao tôi có thể yêu một người đã giết chết bố tôi, chà đạp lên lòng tin của tôi?
Yêu và hận, hai cảm xúc đan xen lẫn nhau và giày vò trái tim tôi, khiến tôi đau mà không thể khóc, không thể thốt nên lời, chỉ biết lặng câm như một con hến nhìn những người yêu thương mình đau khổ.
............
Bước sang ngày thứ ba, tôi vẫn như vậy. Trưa hôm nay, Jungwon lãnh phần đưa cơm cho tôi. Khuôn mặt cau có của nó trở nên thật dễ thương khi nó cố gắng đút cho tôi ăn.
Nhưng mọi nỗ lực của nó đều bị tôi tàn nhẫn từ chối. Sự câm lặng của tôi khiến nó nổi cáu, khuôn mặt dần trở nên xám xịt vì giận.
Nó hất bay liễn cơm xuống đất rồi đứng phắt dậy, nắm lấy cổ áo tôi mà quát:
-Anh muốn chết sao? Không ăn, không uống, định tuyệt thực à? Vì một người đã phản bội mình mà thành ra thế này có đáng không? Anh đau khổ, muốn chết thì anh ta có trở lại như trước không?
-...
-Sao không nói gì? Muốn khóc thì khóc đi, muốn hét thì hét đi sao phải cố gắng đè nén như vậy? Nếu anh cứ như thế này mãi thì bảo mọi người phải sống sao đây? Ai cũng mệt mỏi lắm rồi.
-...
Tiếng nói và tiếng khóc ứ nghẹn trong cổ họng tôi, mắng hay lắm, mắng phải lắm. Nhưng anh không thể Jungwon à, không thể ngừng đau, thôi không nhớ và hận anh ấy, thực sự không thể.
-Im lặng và cút ra. - Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên
Bàn tay của Jungwon bị giật ra trong giây lát. Sunghoon xuất hiện bên cạnh tôi tự lúc nào, đôi mắt màu tím bạc của hắn phát ra những tia sáng lạnh lẽo như kim loại.
Có vẻ như hắn đang rất giận, phải rồi, ai mà chẳng giận khi nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của tôi lúc này cơ chứ. Chắc hẳn hắn đang rất muốn đánh tôi, mắng tôi cho hả giận.
Vậy thì hãy đánh đi, mắng đi, cho đến khi tôi tỉnh ngộ cho đến khi tôi trở lại là tôi như trước, làm ơn đi, tôi mệt mỏi với lớp vỏ hến này lắm rồi.
Nhưng đáp lại sự trông chờ của tôi, Sunghoon chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi rồi bế thốc lên, giọng nói của cậu ấy thoảng chút hơi lạnh và sự buồn bã đến nao lòng:
-Rất đau đúng không? Đi với tôi đến một nơi này.
Tôi hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của Sunghoon, nhưng vẫn ngoan ngoãn bấu chặt vào vạt áo hắn như nắm lấy một điểm tựa vững chắc. Hắn gầy và xanh đi nhiều quá...
...
Tôi không biết Sunghoon đã dùng cách gì chỉ biết rằng khi chúng tôi vượt rừng ra đến thành phố, đã có một chiếc xe bóng lộn chờ sẵn. Một người đàn ông bước ra khỏi xe và vội vã đi đến cung kính nói:
-Cậu chủ, cậu muốn đi đâu tôi sẽ đưa cậu đi.
-Không cần, tôi sẽ tự lái. Chuyện này ông đừng nói cho ai khác biết. - Sunghoon vừa đặt tôi vào xe, vừa nói
-Nhưng cậu mới chỉ 16 tuổ..
Người đàn ông chưa kịp nói hết câu thì Sunghoon đã phóng vụt đi, để lại một làn khói đen mờ mịt.
...
Ở một góc khuất nào đó.
-Cậu chủ, giờ chúng ta...
-Đi theo họ.
-Vâng.
............
Không đầy 15 phút sau, Sunghoon đã lái xe đưa tôi ra biển. Mùa lạnh nên không khí ở đây vắng tanh vắng ngắt. Những cơn gió thổi về từ khơi xa càng làm cho không khí thêm phần lạnh giá.
Biển trước mắt tôi đẹp dịu êm, những cơn sóng xanh bạc màu nhấp nhô theo từng đợt gió. Tôi có cảm giác như bản thân mình đang phiêu theo từng cơn sóng, nhẹ nhàng lững lờ trôi, mát mẻ biết mấy, dịu êm biết mấy.
Đứng trước biển, bao nỗi đau, bao buồn khổ trong lòng tôi như được phơi trần, biển khiến tôi không thể mãi lặng câm như một con hến, nó bắt tôi phải giãi bày với nó, nói với nó mọi nỗi lòng của tôi.
Phải chăng biển là hiện thân của anh ấy, lúc hiền dịu, êm mượt lúc lại mạnh mẽ, dữ dội và tàn ác, sẵn sàng nhấm chìm tất cả mọi thứ.
Những giọt nước mắt nóng hổi chợt tràn ra khóe mi, ướt đẫm gò má tôi. Sau những ngày sống vật vờ như một bóng ma, một cái xác không hồn. Cuối cùng tôi đã biết khóc, luồng gió lạnh của biển như khơi thông toàn bộ huyết quản của tôi. Nắm chặt tay vào vạt áo, tôi hét lên như muốn thách thức với biển:
-TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ VẬY VỚI EM? TẠI SAO LẠI GIẾT BỐ EM?.... EM YÊU ANH NHƯNG...CŨNG HẬN ANH, HẬN ANH SUỐT ĐỜI.
Hét lên những điều mà tưởng như suốt đời này cũng không nói ra được, tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Kiệt sức, tôi ngồi thụp xuống để mặc cho những cơn sóng chồm lên làm ướt hết người.
Ở một nơi nào đó có chăng anh đã nghe được những lời này của em và anh đang cười mỉa em chăng? Nhưng không còn quan trọng nữa rồi Heesung à, vì em đã quyết định quên anh. Không yêu nữa, không hận nữa, em sẽ hoàn toàn xóa bỏ hình bóng của anh trong trí óc em.
Gạt nước mắt và nước biển cay xè nơi khóe mắt tôi tháo chiếc vòng ra khỏi cổ, ngắm nhìn nó lần cuối. Xoay nắp bật mở, bên trong chiếc vòng, hình ảnh hai đứa trẻ đang nhìn nhau mỉm cười, nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ khiến cho trái tim tôi chao đảo.
Anh đã trả cho em quá khứ, vậy thì em có quyền chôn vùi nó, để nó mãi mãi chìm sâu dưới đáy biển.
-Tạm biệt anh, tạm biệt quá khứ...
Tôi nói như thì thầm với cơn gió. Cầm chiếc vòng trên tay, tôi nhìn nó lần cuối rồi nhắm mắt ném về phía biển bao la trước mặt. Chiếc vòng rơi xuống nước kêu đánh bõm, tạo nên một hiệu ứng rung rinh cho làn nước nhưng chỉ trong giây lát rồi chìm nghỉm.
Đau đớn, tuyệt vọng, xót xa, nuối tiếc tất cả như đang giằng xé tôi. Vất bỏ quá khứ thật sự rất khó khăn, nhất là với một quá khứ đẹp như mơ, một quá khứ tôi đã từng bị mất. Nắm tay cào mạnh xuống cát, tôi như muốn lao ra và chìm xuống biển cùng với quá khứ ấy.
Đúng lúc tưởng như tôi sắp khuỵu ngã thì một bàn tay rắn chắc chợt nắm lấy tay tôi, bờ vai mạnh mẽ để tôi dựa vào. Như người chết đuối vớ được phao, tôi ôm chầm lấy Sunghoon, bấu víu vào người hắn mà khóc, mà hét. Nỗi đau của bản thân đã khiến tôi không nhìn thấy được đôi mắt đau đớn và con tim bị vỡ nát của hắn.
-Tôi muốn về nhà, hãy đưa tôi về được không? - Tôi nói qua làn nước mắt mặn đắng
-Ừm, về thôi. - Sunghoon nói rồi giúp tôi đứng dậy, hoàng hôn đã buông xuống, bóng của hai chúng tôi đổ dài trên bãi cát
Tại sao tất cả chúng tôi lại đi đến bước đường này để bị tổn thương, bị đau đớn nặng nề như thế?
............
Cũng trong buổi chiều lộng gió ấy, có một thanh niên đã lao ra biển, ngâm mình trong nước lạnh suốt đêm chỉ để tìm một vật, một kỉ niệm của quá khứ, một thứ mà cho đến chết anh cũng không muốn mất đi...
-Cậu chủ, lên đi thôi, tôi xin cậu đấy.
-...
-CẬU CHỦ...
-Ta sẽ chỉ lên khi nào tìm được nó.
-CẬU... Ông trời ơi, sao ông phải làm khổ cậu ấy như vậy chứ? Cậu ấy chưa đủ đau, chưa đủ bất hạnh hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro