Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Ký ức của Sunoo [5: Nếu em muốn chết, thì người giết em phải là tôi]

Đang say sưa trong giấc nồng thì tôi bị ba Jin dựng một cách thô bạo. Ông vừa nói vừa lôi tôi ra khỏi giấc mộng đẹp:

-Dậy đi Sunoo, nhanh lên con.

Tiếng nói của ông có vẻ gấp gáp, dáng vẻ thì cuống quýt, mọi hành động đều vội vã vô cùng. Đã có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?

Tôi đang định lên tiếng hỏi thì ở buồng trong bố đã đánh tiếng trước, kèm theo đó là một tiếng ngáp uể oải:

-Có chuyện gì mà gấp vậy Jin?

-Anh còn ngồi đó được à? Sắp xếp hành lí đi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay hôm nay, không được chậm trễ. - Ba tôi nói rồi nhanh tay vơ đống quần áo trong tủ cho vào vali

-Sao vậy? Chúng ta bàn trước với nhau là vài hôm nữa mới về cơ mà. Đi thế này, em định không chào hỏi mẹ và mọi người à? - Bố tôi nói rồi nắm lấy vai ba tôi hỏi dồn

-Em không muốn giải thích nhiều, anh hãy cứ chiều theo em một lần được không?

-Thôi được rồi, anh nghe em.

Bố tôi dịu giọng nói rồi cũng ngồi xuống cùng ba tôi chuẩn bị hành lí. Cuộc nói chuyện của hai ba khiến tôi cảm thấy vô cùng hoang mang. Về, bây giờ tôi phải về nhà thật sao? Tôi biết hai ba đã có dự định vài hôm nữa sẽ rời khỏi đây nhưng ra đi đột ngột thế này thì thật là...

Cứ như vậy, khi hai ba đã chuẩn bị xong mọi thứ, tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ trên giường.

-Sunoo, nhanh lên con.

Chỉ đến khi ba tôi gắt lên thì tôi mới vội vã đứng dậy, chuẩn bị mọi thứ cho chuyến quay về nhà.

...

Hai ba dắt tôi đi trên con đường rãi sỏi ra đến cổng lớn. Trời đã hửng sáng, mọi người trong tộc vẫn đang ngủ say.

-Em định đi mà không nói lời nào à? - Bố tôi khẽ nghiêng đầu dò hỏi

Ba tôi vừa lần sờ cánh cổng lớn vừa nói. Lâu rồi không động đến nên ông cũng quên mất cách mở cổng:

-Anh yên tâm đi, em đã bàn với mẹ rồi, chính mẹ bảo chúng ta phải rời khỏi đây sớm. Người mà em đã nhắc đến chỉ nội trong ngày mai sẽ trở về. Ông ta chính là...

Ba tôi chưa nói hết câu thì cánh cổng lớn tự dưng bật mở như có một áp lực nào đó rất lớn đẩy nó ra.

Chúng tôi còn đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì thình lình từ đằng sau cánh cổng, một dáng người tao nhã bước vào. Đó là một cụ già với mái tóc bạc phơ dài đến đầu gối, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo với ánh mắt lạnh lẽo sắc như kim loại có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì.

Người này tuy có khuôn mặt của một cụ già, nhưng dáng đi lại thanh thoát, vững chãi vô cùng.

Tôi ngắm nhìn người trước mặt không chớp mắt rồi đột nhiên quay sang hai ba. Khuôn mặt ba tôi đã trở nên trắng bệch, môi ông mấp máy không lên lời.

-Sao vậy cháu trai, trời vừa sáng mà đã tay xách nách mang cùng chồng con định đi đâu vậy? - Sau một phút im lặng, cụ già chậm rãi hỏi ba tôi đồng thời quay sang con quạ đang đậu trên vai mình ra lệnh:

-Blood, đi thông báo cho mọi người biết ta đã trở về, nhanh lên.

Nhìn con quạ bay vút đi, cơ thể ba tôi bất chợt run lên, ông nở một nụ cười méo mó, gượng gạo nói:

-Ông cố, mừng ông trở về. Chào ông cố đi Sunoo.

Nói đoạn, ba tôi nắm chặt tay dúi đầu tôi xuống không để tôi ngẩng mặt lên. Ông cố, cái từ ngữ này mới thật lạ tai làm sao, thì ra ngoài bà nội tôi còn có ông cố nữa. Tôi nghĩ rồi lí nhí chào:

-Cháu chào ông cố.

Ông cố từ từ hướng ánh mắt xuống nhìn tôi, đôi lông mày của ông ta khẽ nhíu lại. Rồi vụt một cái chỉ trong tích tắc, ông đã xuất hiện trước mặt tôi, dùng bàn tay không đeo găng nâng mặt tôi lên và nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh dương của tôi, khuôn mặt từng chút, từng chút một trở nên u ám.

-Mắt màu xanh dương. Ngươi chính là hậu duệ của...

-Xin ông cố thả con cháu ra.

Ba tôi lúc này mới định thần lại, ông vội vã nắm lấy tay tôi giằng ra, đôi mắt ánh lên sự hoang mang, lo sợ. Bố tôi cũng xuất hiện kịp thời, kéo tôi vào lòng, giữ lấy mái đầu của tôi trong vòng tay rộng lớn.

Lúc này, mọi người trong tư dinh đã lục đục kéo ra để mừng người đứng đầu tộc trở về.

Vấp phải sự phản ứng mạnh mẽ của hai ba tôi, ông cố đành thả tôi ra và đứng dậy, lạnh lùng nói:

-Về phòng của mình đi, khi chưa được sự đồng ý của ta không ai được phép rời khỏi tộc. Cháu tự biết hậu quả rồi đấy, Jin.

Rồi nhanh như cắt, ông cố mất hút sau tán cây cổ thụ. Tôi tưởng ngay sau đó ba tôi sẽ vẫn cứ bỏ đi không thèm nghe lời nhưng không, ông chỉ lưu luyến nhìn cánh cổng trước mặt rồi kéo tay tôi thểu thão bước về phòng.

Những ngày sau đó, gia đình gần như ăn ở luôn trong căn phòng của mình, không ra ngoài nửa bước. Hai ba tôi đã dùng biện pháp cưỡng chế không cho tôi ra ngoài, bắt ngồi trong phòng đọc sách. Cầm cuốn sách dày cộm trên tay mà tôi phải thú nhận rằng nếu cứ ngồi như thế này thì thà về nhà còn sướng hơn.

Đang chán nản chợt tôi nghe thấy tiếng hai ba cãi vã:

-Anh sẽ đi gặp ông cố, chúng ta không thể sống thế này được. Anh và em thì không sao nhưng còn Sunoo, em định nhốt nó đến bao giờ?

-Em cấm anh không được đi. Anh có biết ông ta đáng sợ như thế nào ko?

-Nhưng Jin...

-Anh Namjoon, đừng nói nữa, anh mà đi thì đừng nhìn mặt em.

-Anh...thôi được rồi. Em vào gọi Sunoo ra ăn cơm đi.

...

Nói như vậy, nhưng sáng sớm hôm sau, khi ba con tôi còn đang say giấc nồng, bố tôi vẫn ra đi.

...........

Trong căn phòng rộng lớn của tư dinh chính, ông cố đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn, dáng vẻ cao ngạo như coi thường tất cả. Con quạ bên cạnh khẽ gõ mỏ vào vai hắn như để nhắc hắn chú ý đến người đang đứng dưới sảnh.

-Ta chờ ngươi lâu rồi đấy.

-Cháu xin lỗi vì không thể đến chào người sớm.

-Rất biết điều, xem ra Jin rất biết chọn người. Nói đi, muốn gì?

-Người có thể chấp nhận gia đình cháu không? Chấp nhận cháu và con trai cháu.

-Haha, dĩ nhiên rồi. Ta cũng rất quý Jin, những gì thằng bé chọn ta sẽ cố gắng chấp nhận. Chỉ có điều...

-Điều gì ạ?

-Con trai ngươi, nó là một Vampire, ta có thể tạm chấp nhận. Nhưng còn ngươi, ngươi là một con người, chấp nhận ngươi rất khó. Giá như ngươi có thể biến thành Vampire thì ta sẽ đồng ý chấp nhận gia đình ngươi.

-Ý người là...

-Thông minh đấy, ý ta là ngươi hãy trở thành người của ta.

............

-Anh Namjoon, đó là thịt sống, anh đang ăn thịt sống đấy. Anh phải chờ em nấu chín chứ. - Ba tôi gắt lên khi nhìn thấy bố Joon đang cắt thịt sống và ăn một cách ngon lành

-Ờ anh, tại anh thấy mọi người ăn ngon quá, nên..cũng muốn thử. - Bố tôi ấp úng nói

-Trời ơi, họ là Vampire mà. Anh là con người, anh phải ăn đồ chín mới đảm bảo sức khỏe.

-Ừ, anh biết rồi.

Bố tôi nói rồi ngồi nguyên một chỗ, không hiểu sao tôi lại thấy bố đang rất thèm thịt sống. Và đôi mắt bố thì...

-Bố Joon ơi, bố có đeo kính áp tròng đổi màu không? - Tôi ngậm thìa hỏi

-Không, sao vậy con? - Bố tôi ngạc nhiên hỏi lại

-Mắt bố Joon đang đổi màu đỏ đó. Bình thường nó màu đen mà.

Keng...

Cùng một lúc cả ba Jin và bố Joon đều đánh rơi chiếc muỗng trên tay. Khuôn mặt bố tôi trở nên trắng nhợt. Ông vội vã đưa tay lên che mắt rồi gượng gạo nói:

-Chắc là phản xạ của ánh sáng, con nhìn nhầm thôi.

Tôi dĩ nhiên là tin ngay vào lời nói của bố Joon, nhưng ba Jin thì không, ông quay phắt lại, giữ lấy tay bố tôi hỏi dồn dập:

-Anh đang có chuyện gì giấu em phải không? Nghe bọn họ nói, dạo này anh hay đến khu tư dinh phía Tây, và còn thỉnh thoảng đi lại với Lee Heesung nữa. Đã xảy ra chuyện gì rồi à?

-Không có chuyện gì đâu. - Bố tôi nói rồi gỡ tay ba tôi ra

-Em không tin, anh nói đi.

-Đã nói không có chuyện gì rồi cơ mà, phiền phức.

Bố tôi đột nhiên gắt lên rồi hẩy tay ba tôi ra, đứng dậy đi vào buồng, để lại hai ba con tôi trong phòng cùng với sự sững sờ chưa từng có.

Bố tôi căng, lần đầu tiên trong đời người đàn ông hết mực dịu dàng ấy đã gắt gỏng, quát nạt mà đó lại là với người chồng nhỏ mà ông vô cùng yêu thương.

............

-Dạo gần đây chú hay gặp cháu, có phải chú muốn nhờ cháu việc gì không?

-Cháu là một đưa trẻ rất thông mình. Đúng vậy, ta có việc cần phải có sự giúp đỡ của cháu.

-Việc gì chú cứ nói.

-Hãy bảo vệ Sunoo giúp chú, hãy chăm sóc thằng bé, dõi theo con bé từng bước chân. Giúp thằng bé tránh khỏi những tai họa phía trước nó. Chú biết điều đó là rất khó, cầu xin cháu như vậy thật không phải, nhưng hãy hiểu cho tấm lòng của một người cha như chú.

-Chú yên tâm. Việc này thì dù chú không nói, cháu cũng sẽ bảo vệ Sunoo. Cháu sẽ không để em ấy gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm. Đó là lời hứa danh dự của cháu đấy.

-Tốt quá, cháu đúng là một chú bé ngoan. Nhưng ta còn một thỉnh cầu nữa.

-Chú cứ nói.

-Ta muốn cháu cho người theo dõi ta và...

............

-Đến rồi đấy hả? Lâu nay không thấy ngươi, chắc là đang rất đói?

-Xin người hãy cho cháu thêm thời gian để ở bên gia đình, bên Jin và Sunoo.

-Haha, đừng nghĩ xấu cho ta như vậy. Ngươi có biết là mình sắp bị thoái hóa không?

-Cháu biết, vì thế cháu mới cầu xin người.

-Được thôi, hãy uống máu của ta. Đó là cách duy nhất khiến ngươi không bị thoái hóa xuống cấp E. Ngươi biết điều đó đúng không?

-Uống máu của người?

-Đúng vậy, ta sẽ cho người uống máu của ta như một ân huệ lớn. Blood, đem cho hắn.

Con quạ đem cho Namjoon một chiếc bát đựng đầy máu đen. Thứ chất lỏng đặc sệt đang sôi ùng ục như muốn tuôn trào ra ngoài. Namjoon do dự nhìn chiếc bát, liệu đây có phải là một cái bẫy?

-Ngươi đang nghĩ đây là một cái bẫy đúng không? Haha, đừng ngạc nhiên, đây là suy nghĩ chung thôi, rất dễ đoán ra. Ngươi cứ suy nghĩ kĩ đi, một là bị thoái hóa để chồng con ngươi biết được, hai là uống máu này và trở thành một Vampire cấp C. Chọn đi.

-Cháu uống. - Namjoon nói rồi ngửa cổ, uống cạn thứ máu đó. Chất lỏng vừa trôi vào cổ, cả người ông đã trở lên nóng bừng, thần thái có vẻ khoan khoái. Xem ra đây không phải là một cái bẫy.

...

-Im nào, Blood, người thì hiểu cái gì? Ngươi nghĩ ta cho hắn máu thật sao hahaha.

-Quác.

-Chưa hiểu sao? Đó là máu của một Vampire cấp E. Nó sẽ khiến hắn thoái hóa nhanh chóng, nội trong vài tiếng nữa. Và chỉ ngày mai thôi, xác của hai bố con hắn sẽ được phơi ngoài kia haha. Nào, giờ thì đi ngủ thôi, ta mệt rồi.

............

Tôi đang ngồi trên chiếc bàn gỗ để đọc sách, nhưng tâm trí thì chẳng thể tập trung được. Dạo gần đây bố Joon tôi rất lạ, ông thích ăn thịt tái, thỉnh thoảng còn tự cắt thịt sống để ăn. Ông thường vắng mặt trong phòng khi về thì người đầy mùi rượu và còn gắt gỏng vô lối nữa.

Ông thực sự khác hẳn với người bố dịu dàng trước kia của tôi, khác đến nỗi tôi không còn nhận ra nữa. Khuôn mặt điển trai rắn rỏi nay bợt bạt và hốc hác, dáng đi cũng không còn vững chãi mà trở nên liêu xiêu dễ đổ. Không những vậy, bố còn không ngủ với ba Jin, hôm nào ông cũng bắc chõng tre ra ngoài và ngủ ở đó.

Tôi vừa nghĩ vừa giận ông, rồi lại cảm thấy thương ba Jin. Đêm nào ông cũng khóc, khóc lặng thầm. Rốt cục thì thứ gì, điều gì đã khiến gia đình tôi trở nên như vậy.

-Sunoo...

Đang suy nghĩ miên man chợt tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên. Bố Joon đang đứng trước mặt tôi, khuôn mặt dịu dàng cùng nụ cười ấm áp.

Là bố tôi, bố tôi đây mà. Người bố dịu dàng chứ không phải cái ông nát rượu như mấy hôm trước nữa. Đúng là bố thật rồi.

Sự xúc động khiến tôi không kìm được lòng chạy bổ đến ôm lấy cổ ông:

-Bố ơi, bố đây rồi.

-Sunoo ngoan, ba Jin con đâu?

-Ba sang bà rồi. Bố Joon ơi, bố đừng làm ba Jin buồn nữa nhé, đừng ngủ bên ngoài, đừng uống rượu nữa nhé! - Tôi vít cổ ba nũng nịu

-Ừ, để chuộc lỗi bố đưa Sunoo đi chơi nhé.

-Hoan hô.

...

Bố dắt tôi đi dạo trong khuôn viên, ông để tôi gối lên đùi và đọc thơ cho tôi, thỉnh thoảng ông con bắt tôi hát mấy bài hát đồng ca vui vẻ. Tiếng cười rộn ràng của hai bố con vang khắp tư dinh. Hạnh phúc này cuối cùng cũng trở lại rồi.

-Gần tối rồi về thôi con. Dậy bố kéo.

-Vâng. Ơ, bố...

-Sao vậy con?

-Bố ơi bố, mắt bố đang đỏ rực. Còn nữa, con không biết nói thế nào nữa, bố đang hóa trang để trêu con à? Răng nanh kìa, còn cả móng tay nữa, sao da mặt bố lại nổi nhiều gân vậy. Bố ốm hả bố? - Tôi lo lắng hỏi

-Cái gì? - Bố tôi nói rồi lảo đảo đưa tay lên sờ mặt, đôi mắt đỏ rực của ông trở lên ngây dại - Chết tiệt, một cãi bẫy. Đi đi Sunoo, tránh xa bố ra, đi đi Sunoo.

Bố tôi bất chợt hét lên rồi đẩy tôi ra xa, nhưng sao tôi có thể làm thế, bố tôi đang đau mà:

-Bố Joon ơi, bố làm sao vậy. Sunoo sai rồi, bố đừng trêu con nữa, con hứa con sẽ không trách bố vì bố hay gắt gỏng, hay uống rượu và làm ba Jin buồn nữa, bố...

-Đi ra, ba bảo con đi ra, chưa nghe gì à? Cút cút đi cho ta. - Namjoon hét lên rồi dộng nắm đấm lên thân cây

Tôi nhìn ông, sững sờ. Một con ác quỷ, trước mặt tôi thực sự là một con ác quỷ. Không suy nghĩ gì nhiều, tôi vội vã quay đầu định bỏ chạy nhưng tất cả đã quá muộn. Bàn tay, bàn chân tôi bị khóa lại. Bố tôi đè vật tôi xuống, khuôn mặt chằng chịt gân xanh không còn nhìn rõ nữa. Đôi mắt đỏ nhìn tôi hau háu.

-Bố ơi, thả con ra, bố ơi. Huhu ba Jin ơi, cứu con, anh Heesung, anh Heesung, huhu..

Tôi và bố đang giằng co thì..

-Bùm... - Một tiếng súng bất chợt vang lên, tôi thấy người bố tôi khựng lại

..Tách, một giọt...tách, hai giọt...tách, ba giọt...

Nước mắt của bố đang rơi xuống khuôn mặt tôi, từ từ, từng chút một bố đã trở lại hình dáng ban đầu. Nước mặt ông hòa với nước mắt tôi – nhạt nhòa. Máu từ lưng ông chảy ra xối xả.

-Bố ơi...

-Sunoo à, xin lỗi con, bố yêu con nhiều lắm. Chăm sóc ba Jin nhé, nói với ba là bố Joon yêu ba Jin nhiều lắm, rất nhiều. À, hôn ba Jin giùm bố nữa.

Bố tôi đưa tay lên vuốt mặt tôi, lau nước mắt cho tôi, máu từ lưng ông cứ thể tuôn ra xối xả. Ông ngã xuống, rất nhẹ nhàng.

-Bố Joon ơi, mở mắt đi bố, bố ơi. Con xin bố. Ba Jin không thích con hôn, ba chỉ thích bố hôn ba thôi. Bố Joon về hôn ba Jin đi, bố tỉnh dậy tìm ba Jin cùng con đi. Bố ơi...

-Sunoo à, kiếp sau bố sẽ hôn con và ba Jin thật nhiều. Nói với ba là bố không hối hận, mãi mãi không hối hận. Sống hạnh phúc con nhé! Bố đã ủy thác con cho một người rất yêu con rồi. Như vậy là bố mãn nguyện...

Bố tôi nghẹn ngào nói, những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên người ông rồi trong tích tắc nó hóa thành tro bụi, bố tôi biến mất tựa như chưa từng xuất hiện.

-Bố ơi, bố đâu rồi, bố ơi...

............

-Bố ơi...

Tôi choàng tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Ký ức, ký ức đã trở lại với tôi, tôi đã từng mong tìm lại khoảng ký ức về bố nhưng khi đã tìm lại rồi sao tôi lại đau đến như vậy? Đau lắm, đau đến khóc nấc lên, ai có thể hiểu nỗi đau này của tôi. Bố ơi, tại sao lại làm con đau thế này. Có phải khi chết rồi sẽ hết đau phải không bố?

Nhưng...đây là đâu, sao tôi lại ở đây. Tôi nhớ ra rồi, anh Jongseong đã vì bảo vệ tôi mà hy sinh nhưng sau đó mọi chuyện diễn ra như thế nào thì tôi không biết. Tôi nghĩ rồi gượng ngồi dậy, bước xuống giường.

-Sunghoon?

Tôi nhìn người đang nằm trên giường bên và bật thốt lên. Đúng là Sunghoon đang nằm ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn đẹp trai vô cùng. Thật may là hắn không sao, nhưng hắn xanh xao quá, chắc là bị thương nặng lắm.

Là do tôi, đúng là do tôi thật rồi. Tôi nghĩ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Sunghoon, đưa tay ra định chạm vào khuôn mặt ấy nhưng...tôi không đủ dũng khi, cũng không đủ tư cách:

-Sunghoon à, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu nhiều lắm. Vì tôi mà...Nếu tôi chết đi, mọi người sẽ không đau khổ nữa phải không? Chỉ cần tôi chết, phải rồi...Tách, tách...

Nước mắt của tôi vô tình rơi xuống khuôn mặt hắn. Sợ Sunghoon thức giấc tôi đành dằn lòng, nưốt nước mắt vào trong và bước ra ngoài.

Đường không dốc lại nhẵn nên chẳng mấy chốc mà tôi đã lên đến đỉnh. Nhìn xuống vách núi sâu hun hút bên dưới, tôi cảm thấy lòng thanh thản đến lạ.

Chết đi rồi mọi việc sẽ được giải quyết, sẽ không còn đau khổ nữa. Tôi sẽ theo bố Joon, theo anh Jongseong. Chỉ cần dứt khoát tôi sẽ không bị đau và ba Jin, anh Heesung, Sunghoon và Jungwon nữa, cũng sẽ không phải đau, chỉ cần nhảy thôi, phải rồi.

Vĩnh biệt, vĩnh biệt tất cả.

Tôi nghĩ rồi nhắm mắt trầm mình nhảy xuống. Tưởng rằng tôi sẽ được cùng cơn gió vi vu đến miền cực lạc nhưng thình lình, một bàn tay vươn ra kéo tay tôi giữ lại. Giật mình tôi ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt lạnh lùng của Sunghoon đập vào mắt khiến tôi bàng hoàng, kinh ngạc:

-Sunghoon...

-Nếu em muốn chết, thì người giết em phải là tôi.

(Au: Đau lòng không viết tiếp nổi hịc hịc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro