Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Sự trở lại của ác quỷ [2]

-Heesung sao cậu lại ở đây? - Hiệu trưởng Park khẽ nhíu mày quay sang nhìn Heesung hỏi

-Ta ở đây cản trở việc của ông sao? - Heesung khẽ cười lạnh

-Chuyện này không liên quan đến cậu, đừng xen vào.

-Hừ...ai nói với ông là không liên quan đến ta? - Heesung lạnh nhạt hỏi, đôi mắt đen nhìn xoáy vào Hiệu trưởng Park

-Ta đang nói chuyện với Kim, cậu đừng tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện. Sự tự cao, tự đại của cậu thực sự khiến ta bực mình đấy. - Hiệu trưởng Park trừng mắt tức giận nói

-Nói chuyện ư? Ông dùng từ lịch sự quá đấy quý ngài hiệu trưởng đáng kính ạ. Phải nói là ông đang ép cậu ấy dùng máu của mình để cứu cháu trai ông chứ? - Heesung nhướn mày nói bằng giọng khinh bạc

-Cậu...Hừ. - Hiệu trưởng Park nghiến răng nhìn Heesung hyung đầy tức giận rồi quay ngoắt sang tôi hỏi nhanh - Kim, em đồng ý được không? Chỉ có em mới đủ khả năng giúp Sunghoon thôi.

-Em...

-Đừng nói nữa, đi theo ta Sunoo. - Heesung hyung đột nhiên lên tiếng rồi cầm chặt lấy tay tôi dứt khoát kéo đi

-Anh Heesung, khoan đã, em... - Tôi giật mình vội vã níu áo anh ấy lại rồi ngập ngừng nói - Em...em muốn cứu Sunghoon.

-Cái gì? Em muốn cứu cậu ta ư? Em quên ai là người đã không tin em, làm em đau khổ rồi à? - Heesung giận dữ nhìn tôi hỏi

-Nhưng cậu ấy đã cứu em, nếu không có Sunghoon thì người bị trúng đạn và đang nằm trong kia phải là em. Bây giờ cậu ấy đang nguy cấp, em không thể khoanh tay đứng nhìn được.

-Em...là nhất quyết?

-Xin lỗi anh, Heesung. - Tôi nói rồi dằng mạnh tay mình ra khỏi anh ấy, dứt khoát quay sang Hiệu trưởng Park nói:

-Em sẽ cứu Sunghoon, thầy đừng lo.

-Cảm ơn em, vậy tất cả trông đợi vào em đấy.

-Là chuyện em nên làm thôi. Anh Heesung, xin anh đừng giận em... - Tôi nói rồi vội vã mở cửa định bước vào trong

-Em... đã không còn là một cậu bé chỉ biết nghe lời anh nữa rồi. Sau 10 năm gặp lại, thứ duy nhất thay đổi ở em chính là tình cảm.

Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa một nỗi buồn man mác bất chợt vang lên khiến tôi giật mình vội quay đầu lại nhưng bóng anh Heesung đã nhanh chóng mất hút sau hành lang bệnh xá.

Tôi nhìn theo bỗng thấy trái tim mình đau nhói, nắm thật chặt tay để không bật khóc, cảm giác tội lỗi bỗng ngập tràn trong tim tôi, rốt cuộc thì tôi nên làm thế nào mới đúng đây?

-Sao vậy Kim? - Giọng nói sốt sắng của Hiệu trưởng Park vang lên khiến tôi giật mình vội thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung, mỉm cười nói:

-Dạ không có gì đâu, hiệu trưởng yên tâm.

Tôi nói rồi nhanh chóng quay người lại, đẩy cửa bước vào. Trong phòng bệnh, Sunghoon đang nằm hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt hắn nhợt nhạt trắng bệch. Ở bên cạnh bác sĩ Seo Joon ngồi bắc chân chữ ngũ, khuôn mặt ông đăm chiêu khó hiểu.

-Bác sĩ. - Tôi gọi nhỏ rồi cúi người chào vị bác sĩ trước mặt

-Cháu là Kim Sunoo? - Ông Seo Joon nhìn tôi cười hiền

-Vâng, thưa bác sĩ cậu ấy... - Tôi nói rồi lo lắng đánh mắt nhìn Sunghoon

-Nếu cháu chịu giúp, cậu ta sẽ không sao. Nhưng sẽ đau lắm đấy, đã bao giờ thử cảm giác bị cắn chưa?

-Dạ, chưa ạ. - Tôi thành thật trả lời, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, sợ hãi

-Bây giờ cậu ta vẫn chưa thức giấc, nếu cháu muốn thay đổi ý kiến vẫn còn kịp đấy. Một khi cậu ta đã thức dậy, cơn khát máu sẽ biến cậu ta thành ác quỷ. - Bác sĩ Seo Joon nghiêm giọng cảnh báo tôi

-Cháu đã suy nghĩ rất kĩ trước khi bước vào đây, điều đó có nghĩa là cháu sẽ không thay đổi quyết định. Nếu những giọt máu này có thể cứu được Sunghoon thì cháu sẽ dâng hiến nó. - Tôi quả quyết nói

-Tốt lắm. Nếu cháu đã quả quyết như vậy thì ta sẽ để cháu ở lại một mình. Nhưng nếu không muốn cháu có thể nói với Sunghoon ta tin là cậu ta sẽ không bao giờ ép buộc cháu đâu. Mong rằng tình cảm cháu dành cho Sunghoon cũng giống như tình cảm cậu ta dành cho cháu, Sunghoon...thực sự là một thằng bé rất đáng thương. Ừm...Ta tin rằng cháu sẽ có một sự lựa chon sáng suốt trong chuyện tình cảm này... - Bác sĩ Seo Joon nhìn tôi cười trìu mến rồi vội quay người định bước ra ngoài

-Bác sĩ, bác sĩ nói gì cháu không hiểu? - Tôi hỏi với theo khi ông Seo Joon đã đi ra đến cửa

-Haha... Rồi sẽ đến một lúc nào đó cháu phải đối diện với những điều ta vừa nói thôi, cậu bé ạ. Lựa chọn, chà một điều cực kì khó đúng không? - Ông Seo Joon nói rồi nhanh chóng mất hút sau cánh cửa bệnh xá

Còn lại một mình trong căn phòng bệnh lạnh lẽo và u buồn, tôi chán nản ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh giường Sunghoon. Khuôn mặt hắn lúc này tuy xanh xao và thiếu sức sống nhưng lại hiền hòa một cánh kì lạ. Có lẽ vì đã mất hết ý thức nên hắn mới trở nên ngoan ngoãn như vậy.

Tôi nghĩ rồi khẽ với tay định vén cọng tóc đang che phủ quầng mắt của hắn sang một bên. Nhưng những ngón tay của tôi chưa kịp chạm vào người hắn thì hắn đã bật tỉnh giấc, bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt lạnh đỏ rực phát ra sát khí đáng sợ, tiếng gầm nhỏ thoát ra từ cổ họng hắn khiến tôi rùng mình, sợ hãi:

-Cút đi.

-Sunghoon à... - Tôi run rẩy lên tiếng, cố gắng rút tay mình ra khỏi bàn tay cứng như thép nguội của hắn

-Tôi nói cậu cút đi, không nghe thấy gì à? - Hắn tiếp tục gầm lên đẩy mạnh tôi ra xa. Đôi mắt màu đỏ nhìn tôi vừa phẫn nộ vừa khao khát, ống dây truyền bị hắn dật đứt tung

Bàn tay tôi bị hắn bóp chặt đến độ tưởng như xương gãy vụn. Rõ ràng là hắn đang cố gắng kiềm chế cơn khát máu điên cuồng của mình, tìm mọi cách đẩy tôi đi.

-Cậu bình tĩnh đi, Sunghoon à. - Tôi nhíu mày, nghiêm khắc nói

-Cậu có ra ngoài không thì bảo? - Hằn nhìn tôi gầm gừ

-Tại sao tôi phải ra ngoài? Cậu nói rõ lí do xem nào? - Tôi hỏi lại bằng giọng thách thức

-Tôi...ghét cậu, bản mặt của cậu làm tôi phát ngấy. - Sunghoon nói mà không nhìn vào mặt tôi

-Sao cậu không dám nhìn vào mắt tôi? Cậu đang nói dối, rõ ràng là cậu đang lo lắng mình sẽ làm tổn thương tôi, làm tôi đau nên mới dùng cách này để đuổi tôi đi, cậu tưởng tôi là thằng ngốc sao? - Tôi phẫn uất gào lên

-Dựa vào đâu mà cậu nghĩ rằng tôi không ghét cậu? - Hắn vẫn ngoan cố, lạnh lùng nhìn tôi nói

-Ghét tôi thì sao lại năm lần bẩy lượt cứu tôi mà không màng đến tính mạng, ghét tôi tại sao lại đứng dưới mưa cầu xin sự tha thứ của tôi? Ghét tôi thì sao lại nói thích tôi lúc ở sau dãy nhà hiệu bộ? Cậu nói đi, cậu ghét tôi hay là đang trốn tránh sự thật? - Tôi vừa nói vừa tiến lại gần hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn để mong tìm kiếm một sự thật mà hắn đang cố dấu. Khẽ vén tóc mái lên cao, tôi nhìn hắn từ tốn nói:

- Cậu đang điên cuồng vì khát máu đúng không? Hãy uống máu của tôi đi.

-Đừng có điên nữa, tôi không muốn nhận sự thương hại của bất kì ai. - Hắn gằn giọng nói rồi đẩy mạnh tôi ra xa, đôi mắt đỏ rực lên trông thật đáng sợ, hàm răng nanh nhọn hoắt bắt đầu nhô ra một cách vô thức

-Cậu mới là đồ điên, cậu có thể kiềm chế cơn khát máu của mình không? Hút máu của tôi là cách duy nhất để cậu thoát khỏi nguy hiểm.

-Tôi không cần. Chết hay không không liên quan đến cậu.

-Đến bao giờ thì cậu mới có thể loại bỏ được những suy nghĩ ích kỉ của mình? Cậu chết rồi thì những người xung quanh, những người yêu thương cậu sẽ phải làm sao đây? Cậu nghĩ tôi có thể khoanh tay đứng nhìn cậu chết vì đã đỡ phát súng cho tôi à? - Tôi tức giận hét lên

-Tôi cứu cậu không phải để nhận mấy sự thương hại kiểu này. - Sunghoon lạnh lùng nói, bàn tay đưa lên cố che đi đôi mắt đỏ rực màu máu

-Tôi không hề thương hại cậu, đừng có gán cái suy nghĩ của cậu cho tôi, tuy chưa thể xác định được tình cảm mình dành cho cậu nhưng tôi biết vị trí của cậu trong lòng tôi không hề nhỏ chút nào. Tôi không muốn cậu chết vì vậy hãy hút máu của tôi đi, xin cậu. - Tôi nói rồi ngồi xuống ngay trước mặt hắn, khẽ nhắm mắt lại

...

-Đừng làm như vậy, tôi không muốn cậu đau. - Sunghoon nắm tay thành nắm đấm, quay mặt sang hướng khác đau khổ nói

-Làm đi mà. Nhanh lên.

-Tôi sẽ không thể dừng lại.

-Nếu cậu không thể dừng lại, tôi sẽ giúp cậu, đừng lo. Hãy làm đi. - Tôi nói rồi khẽ mỉm cười, vén cao tóc lên

...

PHẬP

Khi những chiếc răng nanh nhọn hoắt cắm phập vào cổ, tôi bỗng cảm thấy rùng mình, tê dại cả người. Đầu óc choáng váng vì bị mất nhiều máu. Một giọt máu nhỏ chợt rớt ra rơi xuống cổ thấm vào áo tôi. Đáng sợ quá, máu và răng nanh những thứ này dường như đang gợi cho tôi nhớ về một miền kí ức đầy đau thương.

Hình như Sunghoon đã hút khá nhiều máu, cơ thể tôi đang dần lả đi vì thiếu máu. Tôi muốn đẩy hắn ra, muốn giúp hắn dừng việc này như đã hứa nhưng tôi không thể, cả người nhũn ra, đầu óc quay mòng mòng như đang chìm trong một miền kí ức đen tối, đầy máu và nước mắt cùng sự hiện diện của cái chết.

Đúng vào lúc ấy, một bàn tay ấm áp chợt dang ra ôm lấy tôi vào lòng và kéo tôi thoát khỏi sự ràng buộc của những chiếc răng nanh.

-BỐP... - Một cú đấm mạnh chợt giáng xuống khuôn mặt Sunghoon khiến hắn ngã ra đằng sau

-Cậu mau tỉnh táo lại đi, cơn khát máu của cậu đang làm hại Sunoo đấy. - Giọng nói nhẹ nhàng nhưng tỏa ra sát khí đang sợ vang lên khiến tôi giật mình mệt mỏi mở mắt ra nhìn người trước mắt:

-Anh Heesung, sao anh lại...

-Em đã cứu cậu ta rồi, giờ thì đi thôi. - Heesung hyung dịu dàng xoa đầu tôi rồi bế xốc tôi lên, nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng bệnh ngập mùi máu tươi

...

-Anh Heesung, anh đang giận à? - Tôi lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt

-Nếu là em khi nhìn thấy chàng trai mình yêu tự nguyện dâng máu cho thằng con trai khác thì em có vui không? - Heesung nhíu mày nhìn tôi hỏi

-Ơ... hyung. - Tôi giật mình kêu lên, nhất thời không thốt lên lời

-Rốt cuộc là em định giả ngốc đến bao giờ hả Sunoo? Chẳng lẽ em không biết tình cảm ta dành cho em sâu sắc đến mức nào ư? Ta nghĩ rằng những điều mình thể hiện đã quá rõ ràng rồi chứ.

-Em...rõ ràng là không có chỗ nào xứng với anh, từ tư chất đến ngoại hình, anh đều hoàn hảo đến độ không tưởng. Có phải anh đang trêu đùa em không?

-Ta giống như đang đùa lắm sao? - Heesung khẽ nhíu mày hỏi lại

-Nhưng...em...Heesung hyung, em buồn ngủ quá! - Tôi kêu lên, chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng như muốn nổ tung ra

-Sunoo, em không sao chứ? - Heesung nhìn tôi đầy lo lắng

-Em không sao chỉ hơi nhức đầu thôi, chắc là do thiếu máu.

-Ừm...vậy không nói nữa em nghỉ ngơi đi. Có lẽ kí ức đó đang dần trở lại, không biết là điềm lành hay điềm dữ đây? - Heesung khẽ nói bằng giọng trầm buồn

-Anh...nói gì em không hiểu. - Tôi ngập ngừng hỏi lại, cảm thấy cả người mệt nhoài mất hết sức sống, đầu óc nặng chịch và cứ liên tục ong lên

-Không có gì đâu, em hãy tạm nghỉ đi, hãy để ta gánh vác mọi chuyện...

............

-"Ông ta đã thức dậy rồi, không biết ta nên vui hay nên buồn đây? Một khi nhìn thấy ông ta chắc chắn phần kí ức đã bị mất của em sẽ khôi phục, em sẽ nhớ ra ta là người mà em luôn yêu quý. Nhưng...liệu con ác quỷ đó có để yên cho em không? Với sức mạnh như bây giờ, ta thực sự vẫn chưa đủ sức để bảo vệ em..."

Heesung vừa đi vừa nghĩ, trong lòng ngập tràn bao lo lắng, muộn phiền, tình yêu là thứ gì mà lại khiến một Vampire kiêu hãnh như anh sẵn sàng đánh mất tất cả? Câu hỏi này có lẽ sẽ không có lời giải đáp.

Phía xa xa trên đỉnh kí túc xá của trường, một con quạ lớn khẽ tung mình bay lên không trung, đôi mắt nâu lóe lên tia sang đầy hiểm ác.

............

-Phập... phập...

-Quác...quác.

-Blood đấy hả? Ta đã chờ mi đi nghe ngóng tình hình về rồi mới thức dậy đấy. Lại đây, để ta xem mi đã nhìn thấy cái gì rồi nào.

-Quác...quác.

-Hahahaha...đúng như ta dự đoán, thằng bé đó đã trở lại thế giới Vampire, cái thứ rác rưởi của gia tộc Lee đó lại mang vẻ đẹp của bà ấy, người đã tạo ra dòng tộc này và cũng chính là mẹ ta.

...

-Hừ, mày cũng thấy phải không? Đúng là rất giống, giống đến kì lạ. Còn thằng nhóc đó nữa, là người thừa kế của gia tộc Park đúng không? Chẳng lẽ lịch sử đang lập lại, mối tình tay ba đầy máu và nước mắt của hàng nghìn năm về trước giữa hai gia tộc Lee và Park lại xảy ra lần nữa? Hừ...không được, với tư cách là người bảo vệ gia tộc Lee ta sẽ không để điều đó xảy ra. Trước khi mọi việc đi quá xa, cần xử lí thằng bé đó.

...

-Hửm, nhìn gì? Mày hiểu ta chứ? Ta đã sống mấy nghìn năm rồi, chỉ vì một mục đích là bảo vệ tộc Lee vì thế ta không thể để cho ai làm ảnh hưởng đến gia tộc mà cha mẹ ta đã tạo lên được. À...còn thằng cháu Heesung nữa, gọi nó về đây. Nó sẽ là một người thừa kế sáng giá, một Vampire thuần chủng hoàn hảo nếu như không có mấy cái thứ tình cảm linh tinh đó. 10 năm trước nếu như không phải vì nó lừa ta thì ta đã tiêu diệt được thằng bé nghiệt chủng đó rồi, hừ.

-Quác quác...

-Hửm, sao không đi đi, mau đi thông báo cho tất cả mọi người biết, ta đã trở lại, người bảo vệ cho gia tộc Lee đã trở lại rồi...hahahahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro