Chương 53: Sự trở lại của ác quỷ [1]
Trời đột nhiên ầm ầm nổi sấm, quạ bay toán loạn như đang cố tìm một chỗ trú ẩn nào đó, không gian ngập tràn màu sắc u tối. Hình như có một cái gì đó đáng sợ vừa mới xảy ra, nó khiến cho tất cả các sinh vật bóng tối đều sợ hãi vô cùng.
Nhưng đây không phải là lúc để tôi bận tâm đến những thứ đó bởi hiện tại, mạng sống của Sunghoon như sợi chỉ mong manh có thể đứt lìa bất cứ lúc nào. Hại hắn ra nông nỗi này tất cả cũng chỉ tại bản tính ngu ngốc, cả tin của tôi, giá như tôi cứng rắn hơn, tàn nhẫn hơn thì mọi chuyện đã không xảy ra.
Tôi nghĩ rồi cố gồng mình xốc hắn lên vai, máu từ vết thương trên lưng hắn thấm xuống áo tôi, hơi thở đứt quãng phả vào cổ tôi mát lạnh. Cố nén tiếng nấc nghẹn ngào chỉ trực òa ra trong cổ họng, tôi đưa bàn tay đẫm máu lên quẹt nước mắt, máu khiến đôi mắt tôi cay xè.
Sức nặng trên vai khiến tôi dù cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể bước đi chậm chạp. Tôi cắn răng nhìn sang chỗ Hanbin đang ngồi thẫn thờ, bàn tay vẫn nắm chặt lấy khẩu súng bạc, khuôn mặt cậu ánh lên vẻ bàng hoàng như chưa tin vào sự việc vừa xảy ra.
Phát súng vừa rồi thực sự đã cướp đi sự thương cảm còn đọng lại trong lòng tôi đối với Hanbin. Bây giờ nhìn thấy cậu ta tôi chỉ thấy một sự chán ghét cùng cực. Nhưng để cứu Sunghoon tôi vẫn phải nhờ Hanbin giúp sức. Nghĩ vậy nên tôi đành lên tiếng:
-Mau qua giúp tôi đi, cậu không muốn để người mình yêu chết chứ?
Nghe tiếng tôi gọi. Hanbin giật mình cuống cuồng chạy đến, đôi mắt nhìn Sunghoon ánh lên vẻ xót xa đau đớn.
Tôi cùng Hanbin đưa Sunghoon đến bệnh xá của học viện. Vết thương khiến hắn mất khá nhiều máu, khuôn mặt lạnh lùng trở lên xanh xao tím tái.
...
-Trời ơi, cậu chủ nhà Park. Làm sao lại ra nông nỗi này? - Y tá Hanni kêu lên khi chúng tôi đặt Sunghoon nằm xuống chiếc giường bệnh đầu tiên cạnh cửa sổ
-Hanni noona chị giúp em với, cậu ấy bị trúng đạn ra nhiều máu lắm. - Tôi nói với giọng van lơn khẩn thiết
-Súng? Trong học viện này lại có người cả gan dám dùng súng bạc ư? - Hanni trừng mắt tức giận nói, hàng lông mày của chị khẽ nhíu lại
Cánh tay đang đặt trên vai tôi của Hanbin khẽ run nhẹ. Không thèm liếc cậu ta lấy nửa con mắt tôi vội nói:
-Chị đừng thắc mắc nữa, mạng người là quan trọng, mau giúp em đi.
-Ừ được rồi, hai em lấy thuốc sát trùng, bông băng và nước nóng lau vết thương và cầm máu cho cậu ấy, chị sẽ đi gọi ngài Park Seo Joon, chỉ có ông ấy mới đủ khả năng chữa trị những vết thương nặng thế này thôi.
-Bọn em á? Nhưng...
-Nhưng nhị gì nữa? Ngày hôm nay có mỗi mình chị trực ca thôi, không còn ai nữa đâu. - Hanni noona nói rồi nhanh chóng chạy ra ngoài
Tôi khẽ thở dài hết nhìn Sunghoon rồi lại quay sang liếc Hanbin. Có lẽ cả tôi và cậu ta đều không có kinh nghiệm chăm sóc một người bị thương nặng như vậy nên trông cả hai đều có vẻ lúng túng, vụng về.
Nhưng nếu cứ im lặng mãi thế này cũng phải là cách hay, mạng sống của Sunghoon lại đang bị đe dọa. Nghĩ vậy nên tôi bèn tìm cách phá vỡ bầu không khí bằng một giọng lạnh lùng:
-Cậu giúp cậu ta thay áo và nằm sấp xuống, tôi đi lấy thuốc. - Tôi nói rồi không để Hanbin kịp ư hử gì chạy vội ra ngoài
Khi tôi đã quay trở lại với thuốc, bông băng và nước sạch trên tay, Hanbin vẫn đang đứng lóng ngóng tại chỗ, Sunghoon thì nằm nguyên trên giường, không có dấu hiệu gì của sự thay đổi. Tôi khẽ đặt mấy thứ lỉnh kỉnh lên bàn nhíu mày nói:
-Sao cậu chưa làm gì?
-Tôi sợ, cậu ấy là chủ còn tôi chỉ là con trai của người làm trong tộc không được phép đụng vào cậu ấy... - Hanbin dè dặt nói
Thật quá sực chịu đừng rồi, con người này, trộm vòng, cầm súng thì được vậy mà khi bảo đụng vào người mình yêu lại không dám. Tôi tức tối nghĩ rồi thô bạo đẩy Hanbin đến sát giường Sunghoon cằn nhằn:
-Nếu cậu cứu sống được cậu ta, tôi nghĩ có khi cậu lại được lên làm "mợ" chủ đấy. Lúc này là lúc nào rồi mà còn...
Tôi bỏ lửng câu nói rồi quay ra với đống thuốc đang bị vất chỏng chơ trên bàn. Bị sự giận dữ "hiếm có" của tôi làm cho giật mình, Hanbin rụt rè đi đến đứng cạnh Sunghoon, bàn tay nhỏ nhắn run run đưa ra định chạm vào vai hắn. Nhưng những đầu ngón tay của anh chàng chưa kịp chạm vào người Sunghoon thì đã bị hắn giật lấy hất mạnh ra sau một cách thô bạo. Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cuống họng tuy nhỏ nhưng khiến người khác phải rùng mình:
-Cút ra...
Hanbin bị hất mạnh ngã nhoài trên nền đá, đau đớn đến độ không đứng dậy nổi. Tôi cắn môi khẽ thở dài, đi đến đỡ anh chàng ngồi dậy rồi vội vã đứng cách ra xa. Tôi muốn Hanbin hiểu rằng bản thân tôi không còn cách nào tha thứ cho cậu ta được nữa.
-Thôi được rồi, để tôi làm thử xem... - Tôi nói mà không quay đầu lại, đi đến bên cạnh Sunghoon vừa đi vừa lẩm bẩm:
-"Cái đồ thuần chủng hách dịch, ngỏm đến nơi rồi mà còn kiêu, để rồi xem tôi sẽ xử lí cậu".
Mạnh miệng là vậy chứ khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng cau có của hắn, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang run lên từng đợt. Quả thực tôi rất sợ, sợ hắn sẽ thô bạo đẩy tôi ra giống như với Hanbin.
Tôi nghĩ rồi từ từ đưa tay ra định chạm vào trán hắn để kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Hàng lông mày thanh tú của hắn chợt xô mạnh vào nhau, cánh tay rắn chắc đột ngột đưa lên nắm chặt lấy tay tôi khiến tôi giật mình suýt thì hét toáng lên.
Nhưng chỉ trong giây lát cả người hắn như được thả lỏng, bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi khẽ buông thõng, hai hàng lông mày trên trán khẽ giãn ra. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn trở lên hiền hòa, yên bình hơn bao giờ hết.
Phải mất đến mấy giây tôi mới có thể lấy lại bình tĩnh, đưa tay lên chặn ngực. Thật là may mắn, chắc tại mệt quá nên hắn mới không cố tình làm khó tôi. Nghĩ đoạn, tôi nhẹ nhàng giúp hắn nằm úp xuống, dùng kéo cắt phần áo ở chỗ bị thương.
Vết thương xuất hiện trên bả vai hắn khiến tôi rùng mình, sợ hãi. Viên đạn màu bạc cắm vào tạo thành một lỗ sâu hoắm, máu từ vết thương cứ liên tục tuôn ra xối xả.
Tôi cắn răng nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ run run lau máu và rửa vết thương cho hắn. Chắc là phải đau lắm, tuy hắn không kêu la, không phàn nàn gì cả nhưng tôi thấy chỗ thành giường bị hắn nắm vào chắc đến độ đóng thành băng. Trong giây phút ấy không kiềm chế được lòng mình, những giọt nước trên khuôn mặt tôi khẽ rơi xuống vết thương trên lưng Sunghoon.
TÁCH..TÁCH...
-Khóc đấy à? Đừng có khóc, tôi không sao đâu. - Tiếng nói lạnh lùng thoát ra từ khóe miệng hắn khiến tôi giật mình vội đưa tay lên lau nước mắt
Đúng lúc ấy cửa phòng bệnh bật mở, hiệu trưởng Park bước vào theo sau là một người đàn ông cao lớn, râu tóc bạc phơ mặc áo blouse trắng. Người này chắc là bác sĩ Seo Joon mà Hanni noona đã nhắc đến.
-Hiệu trưởng, bác sĩ. - Tôi vội vã đứng dậy cúi đầu chào hiệu trưởng Park và người đàn ông kia
-Ờ, Kim đấy hả, cảm ơn em đã chăm sóc Sunghoon, giờ em có thể lánh mặt một chút được không? - Hiệu trưởng Park nói rồi vội vã quay sang nhìn người đàn ông kia, hai người họ trao đổi với nhau những ánh mắt vô cùng lo lắng
-Vâng ạ. - Tôi gật đầu, khẽ liếc mắt nhìn Sunghoon rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài
Ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt cạnh phòng bệnh tôi thấy Hanbin đang đi đi lại lại trên hành lang bệnh xá, khuôn mặt cậu ánh lên sự lo lắng cùng cực. Dù cậu ta có ác độc, có bất chấp thủ đoạn để hại người hòng chiếm đoạt thứ mình muốn thật, nhưng tôi có thể thấy tình cảm cậu ta dành cho Sunghoon thực sự rất sâu đậm.
Còn tôi thì sao? Tôi ngây thơ? Tôi hiền lành, ngốc nghếch ư? Không, thực ra tôi là một con người ích kỉ, tôi đa mang và hời hợt, tình cảm của tôi mập mờ không rõ ràng nên mới khiến bao người đau khổ như vậy.
Anh Heesung, anh Jongseong và cả Sunghoon nữa họ đối với tôi là thứ tình cảm gì tôi thực sự không biết. Và tình cảm của tôi đối với họ là gì tôi lại càng không rõ hơn. Tôi yêu anh Heesung hay chỉ là ngưỡng mộ, tôi thích Sunghoon hay tất cả chỉ là ngộ nhận trong lúc yếu lòng. Có lẽ tôi đã sai, không phải những Vampire này khiến tôi đau khổ mà là chính tôi đã khiến họ đau khổ.
Nếu tôi rời xa họ, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới Vampire này liệu có thể có một cái kết viên mãn cho tất cả mọi người không??
............
-Ông nói gì đi chứ, thằng bé sao rồi?
-Tôi đã lấy viên đạn trên lưng cậu ấy ra rồi. Vết thương khá sâu lại nằm ở chỗ hiểm nên ra rất nhiều máu. - Ông Seo Joon lên tiếng, khuôn mặt đăm chiêu lo lắng
-Vậy có nguy hiểm đến tính mạng không?
-Đối với một thuần chủng như cậu ấy thì vết thương này không là gì nhưng do bị mất máu quá nhiều. Lúc nãy tôi đã tiêm thuốc an thần cho cậu ấy nhưng một khi cậu ấy tỉnh giấc chắc chắn sẽ bị cơn khát máu hành hạ. Nên chỉ còn một cách...
-Cách gì? - Hiệu trưởng Park sốt sắng hỏi
-Hiến huyết.
-Cái gì? Hiến huyết ư?
-Đúng vậy, hoặc là máu của con người hoặc là máu của những người cậu Sunghoon yêu thương. - Bác sĩ Seo Joon từ tốn nói
-Làm sao mà con người hiến máu cho nó được, ông vốn biết là một khi con người bị thuần chủng cắn sẽ biến thành ma cà rồng mà. Đó là hành vi vi phạm pháp luật của xã hội Vampire. Ông muốn cháu ta vào tù ư? - Hiệu trưởng Park tức giận nói
-Tôi biết, thế còn người cậu ta yêu thương thì sao?
-Nó ư? Thực sự nó đối với ai cũng vậy, một lòng đầy thù hận, ngoài ba nó ra tôi chưa thấy nó đối xử dịu dàng với ai cả, mà ba nó thì lại... - Hiệu trưởng Park đau khổ nói
-Ta thấy có một người đủ khả năng đấy. - Bác sĩ Seo Joon nói với giọng đầy ẩn ý
-Ý ông là... - Hiệu trưởng Park nhíu mày rồi đánh mắt ra bên ngoài cửa
-Đúng vậy. - Bác sĩ Seo Joon gật đầu khẽ cười
...
-Cạch... - Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra khiến tôi giật mình vội vã đứng dậy
-Hiệu trưởng...Sunghoon...
Hiệu trưởng Park khẽ đóng cửa lại rồi quay ra nhìn tôi nhẹ nhàng nói:
-Nó bị mất máu khá nhiều.
-Cậu ấy sẽ không chết chứ? - Tôi lo lắng hỏi
-Nó sẽ không sao nếu có sự giúp đỡ của em.
-Em? - Tôi kinh ngạc kêu lên rồi tự chỉ vào mình
-Đúng vậy.
-Nhưng em thì làm được gì?
-Ta chưa cầu xin ai bao giờ nhưng bây giờ thì ta thực lòng cầu xin em hãy dùng máu của mình cứu sống Sunghoon, nó đang điên cuồng vì khát máu. - Hiệu trưởng Park nhìn tôi chân thành nói
-M..áu của em... - Tôi hổn hển hỏi lại
-Đúng vậy...
...
-Ông không thấy yêu cầu của mình là quá đáng sao Hiệu trưởng Park?
Một giọng nói nhẹ nhàng đột ngột vang lên khiến tôi giật mình vội quay ra, một dáng người thanh tú đang nhẹ nhàng bước đến...
-Anh Heesung...
-Muốn Sunoo dùng máu của mình cứu cháu ông ư? Đừng mơ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro