Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Trừng phạt

RÀO...

-...Lạnh quá! Khụ...khụ...

-Anh Heesung, cậu ta tỉnh rồi.

-Tỉnh rồi sao?... Rất tốt. Giờ thì các cậu ra ngoài trước đi ta có việc cần nói riêng với cậu ta.

-Vâng.

...

Khi chỉ còn lại hai người trong căn phòng kín, Heesung mới nhẹ nhàng rời khỏi chiếc ghế bành đi đến bên chàng trai đang bị trói chặt vào thanh xà lớn, cả người run lên bần bật vì lạnh.

-Oh Hanbin, cậu biết ta chứ?

Nghe thấy tiếng gọi, Hanbin hơi giật mình ngước mặt lên nhìn người đối diện, đồng tử trong mắt cậu giãn rộng ra hết mức thể hiện rõ sự bàng hoàng sợ hãi.

-H..ee..sung...ssi...

-Thật may là cậu vẫn chưa mất hết ý thức. - Heesung mỉm cười nói. - Chắc cậu cũng biết tại sao hôm nay ta lại "mời" cậu đến đây chứ?

-Em...em thật sự không biết... - Hanbin run rẩy nói mặc dù bản thân cậu vẫn luôn cho rằng Heesung sunbae có một mối quan hệ gì đó rất đặc biệt với Sunoo, người mà cậu đã năm lần bảy lượt hãm hại

-Haha...khá khen cho cái vẻ ngây thơ giả tạo của cậu, chả trách mà Sunoo tin cậu đến nỗi bị hại hết lần này đến lần khác.

-Không...phải, em và Sunoo là bạn thân mà làm sao em có thể hại cậu ấy được. - Hanbin lên tiếng biện minh, giọng nói đầy vẻ khẩn khoản

-Ta không thích đánh người khác vì vậy đừng làm gì để khiến ta phải động tay, động chân!! - Heesung gằn giọng nói, đôi mắt anh khẽ ánh lên tia nhìn lạnh lẽo khiến toàn thân Hanbin đông cứng lại vì sợ

-Em...em...

-Sao hả? Không nói được gì à? Có cần ta phải kể ra những việc làm xấu xa của cậu không? - Heesung khẽ mỉm cười tay vân vê lọn tóc ướt nhẹp của Hanbin

-Lần thứ nhất, cậu lừa Sunoo ra gặp Sim Jaeyun, để em ấy bị bọn chúng đánh rồi vùi xuống tuyết. Lần thứ hai, cậu lại tiếp tục sử dụng lòng tin của Sunoo đối với mình, đang tâm giao nộp em ấy cho một Vampire cấp E khát máu. Còn lần này, bằng những thủ đoạn độc ác, cậu đã gán cho Sunoo cái mác kẻ trộm, khiến cậu ấy bị cả học viện hắt hủi. Nếu...ta đoán không nhầm thì tất cả "chỉ" có vậy?

Hanbin mở to mắt nhìn người trước mặt, dường như tất cả những việc cậu đã làm với Sunoo, anh ta đều biết. Một đấng thuần chủng cao quý như vậy tại sao lại đặc biệt quan tâm đến Sunoo?

-Làm sao...làm sao mà anh lại biết được? Chuyện này rõ ràng là chỉ...

-Chỉ có mình cậu và Sim biết thôi chứ gì? Haha... Cậu thủ đoạn là vậy nhưng cũng thật ngây thơ đấy. - Heesung khẽ cười

-Ngây...thơ?

-Đúng vậy, cái sai của cậu là đã đánh giá quá thấp dòng thuần chủng. Cậu nghĩ rằng những việc làm của mình có thể qua mắt được ta sao? Vì không muốn Sunoo bị tổn thương nên ta đã bỏ qua cho cậu hai lần. Nhưng tấm gương của Sim Jaeyun không khiến cậu tỉnh ngộ mà vẫn tiếp tục lấn tới làm ra những việc khiến ta căm ghét. Vì vậy lần này ta quyết sẽ không tha cho cậu... - Heesung lạnh lùng nói, đôi mắt đen huyền tỏa ra sát khí đáng sợ

-Anh... Heesung...

-Cậu cũng nên biết rằng chỉ cần ta phẩy tay một cái thì dòng họ Oh của cậu sẽ biến mất hoàn toàn. Nếu không muốn điều tồi tệ đó xảy ra thì hãy mau mau thừa nhận tất cả lỗi lầm đi.

-ĐỪNG...đừng mà, em sẽ nói...huhuhu... Là em, là em đã hại Sunoo, chính em đã ăn trộm chiếc vòng của Sunghoon rồi để vào cặp của Sunoo... Chính em đã lừa cậu ấy để thu đoạn ghi âm vào đoạn băng... Mọi việc làm xấu xa đều do em dàn dựng...em sai rồi, xin anh, đừng tiêu diệt dòng họ nhà em mà ...huhuhu... - Hanbin vừa khóc nấc vừa khẩn khoản van xin

-TẠCH... - Heesung khẽ bấm cái nút trên máy ghi âm rồi mỉm cười hài lòng nói:

-Xong rồi, âm thanh rất chân thực.

-Máy ghi âm? - Hanbin dừng khóc ngơ ngác nhìn chiếc máy trên tay Heesung  (Au: lật mật nhanh vậy má^^)

-Có gì mà ngạc nhiên? Ta chỉ dùng chính cách của cậu để đối phó với cậu thôi. Yên tâm đi những lời nói "chân thành" này sẽ nhanh chóng được phát trên toàn trường, rồi mọi người sẽ biết hết sự thật thôi. - Heesung mỉm cười nói

-Heesung sunbae...đừng mà...

-Có gan làm sao lại không có gan chịu? Sự trừng phạt của ta vẫn chưa dừng lại ở đây đâu. Thực ra ta đã rất muốn giết cậu nhưng nếu cậu chết, Sunoo sẽ buồn, dù sao cậu cũng từng là bạn thân của em ấy vì vậy ta sẽ tha chết cho cậu.

-Cảm ơn anh...

-Đừng vội mừng, tội chết thì có thể tha nhưng tội sống thì vẫn phải xử. - Heesung nhẹ nhàng nói, đôi mắt anh khẽ nheo lại

-Ý...ý anh là...

-Ta không có thói quen hành hạ người khác. Nhưng rất tiếc cậu không phải là con người vì những người phản bội bạn bè chỉ xứng đáng là loài cầm thú. Ta sẽ chỉ xin một bên má của cậu thôi. - Heesung nói rồi nhẹ nhàng rút ra một con dao găm nhỏ, dưới ánh sáng trắng của chiếc đèn, con dao lóe lên những tia sáng màu bạc.

-Với loại dao này, vết thương sẽ mãi mãi không liền sẹo. Tốt nhất là cậu đừng nói gì với Sunoo, nếu không ta sẽ không đảm bảo mạng sống của cậu đâu.

-Đừng...đừng mà...Không...Á..Á Á Á Á...

...

-CỘP...CỘP... - Tiếng bước chân vang lên rõ mồn một trong căn phòng kín. Một dáng người thanh tú bước đến gần Hanbin, khuôn mặt cao ngạo toát lên vẻ lạnh lùng cố hữu

Hanbin khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, mái tóc màu bạc cùng khuôn mặt điển trai đập vào mắt khiến cậu giật mình vội vã đưa tay lên che má, khóc thút thít:

-Sunghoon à, đừng nhìn, cậu đừng có nhìn, bây giờ tôi xấu lắm.

-Cậu lúc nào cũng xấu nên không cần che đâu. - Sunghoon tàn nhẫn nói

Hanbin hơi sững người trước lời nói của Sunghoon. Cậu khẽ mỉm cười chua xót rồi buông bàn tay đang ôm một bên má dính đầy máu xuống nhìn Sunghoon nói:

-Cậu thật sự rất tàn nhẫn. Cậu có thể đánh tôi, chửi tôi nhưng đừng dày xéo trái tim tôi như vậy. Cậu có biết tôi đã yêu cậu như thế nào trong suốt 15 năm qua không?

-Tình yêu của cậu chỉ khiến tôi chán ghét.

-Tôi biết chứ. Cậu đã nghe thấy hết những lời tôi nói rồi đúng không, rồi cả những việc làm xấu xa của tôi trước kia nữa. Chắc là bây giờ cậu ghét tôi lắm. - Hanbin ngậm ngùi nói

-Thực ra tôi đã biết cậu hại Sunoo từ lâu rồi. - Sunghoon lạnh lẽo nói

-Cái gì?? Làm sao mà... - Hanbin ngạc nhiên hỏi

-Hừ, chỉ có loại ngốc nghếch như thằng nhóc đó mới không biết rằng mình bị chính bạn thân bán đứng thôi.

-Vậy...vậy tại sao cậu không tố cáo tôi? - Hanbin run rẩy hỏi

-Vì tôi không muốn cậu ta phải đau như tôi. Tôi hiểu rất rõ cảm giác bị người thân phản bội đau như thế nào. Cái sai lớn nhất của tôi là đã không tin thằng nhóc đó đến cùng, đã để cho cuộn băng ghi âm của cậu lừa phỉnh... - Sunghoon khẽ nắm chặt tay nói, hình ảnh về cái tát hôm ấy lại hiện về

-Thì ra là vậy... - Hanbin khẽ nói rồi bật cười khan - Hahaha...vậy ra cũng chỉ vì Sunoo, vì sợ cậu ta đau mà cậu không trừng phạt tôi. Cậu thật sự vì cậu ta mà làm nhiều như thế sao?

-Đó không phải là tất cả. Thật ra nguyên nhân chính khiến tôi không làm hại cậu là vì...ba cậu, ông Oh Sehun.

-Ba tôi? Nhưng sao...

-Tôi nợ ông ấy một ân tình, vì vậy không giết cậu là cách tôi trả ơn cho ông ấy. Nhưng dù không tự tay giết cậu, tôi vẫn có cách trừng phạt của riêng mình.

-Cậu nói vậy là sao?

-Khi nói chuyện với Lee Heesung, tôi đã cố tình tỏ ra không biết về sự hiện diện của cậu. Và đúng như tôi dự đoán, anh ta đã vì Sunoo mà thay tôi trừng phạt cậu.

-Tại sao? Tại sao cậu lại làm thế với một người yêu cậu hết lòng? - Hanbin gào lên uất ức

-Vì sao ư? Vì cậu là loại người mà tôi ghét nhất trên đời. Đã xây dựng lòng tin nơi người khác rồi lại đạp đổ nó chỉ vì những lợi ích cá nhân. Nếu cậu nói nguyên nhân của sự phản bội bạn bè là vì tôi thì tôi lại càng căm ghét cậu hơn. - Sunghoon nói rồi lạnh lùng bỏ đi, không mảy may liếc nhìn Hanbin một cái

Còn lại một mình, Hanbin kiệt sức ngã nhoài ra nền đất lạnh lẽo. Nước mắt cậu tuôn lã chã, tại sao vậy? Tại sao cậu làm tất cả vì tình yêu mà cuối cũng những gì nhận được cũng chỉ là sự căm ghét của mọi người??? Cậu đã bán đứng tình bạn để đổi lấy tình yêu là sai sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro