Chương 39: Trở lại học viện [Phần 1: Về trường]
Lích chích...lích chích...
Tiếng động nho nhỏ vang lên bên tai khiến tôi giật mình choàng tỉnh giấc, con chim chích bé nhỏ đang đậu trên vách đá bên cạnh khẽ tròn mắt nhìn tôi rồi vội vã sải cánh bay đi.
Tôi ngơ ngác gãi đầu gãi tai rồi dụi dụi mắt ngó quanh quất cố tìm kiếm dáng người quen thuộc nhưng đáp lại cái nhìn của tôi chỉ có những vách đá im lìm, lạnh lẽo.
-Hắn bỏ đi rồi ư? - Tôi nhíu mày lẩm bẩm tự hỏi rồi ngó xuống bên dưới thấy chiếc áo khoác trắng có dính vài giọt máu của Sunghoon đang ngự trị trên người, tức mình tôi vò nát nó rồi ném sang một bên.
-Đồ độc ác, đồ dã man, sao có thể để một chàng trai "chân yếu tay mềm" như mình ở dưới vách đá chứ? Huhuhu sao số tôi lại khổ như thế này...
Tôi gào lên rồi cứ ngồi bệt tại chỗ độc thoại trong vòng "một phút" sau đó tự động đứng dậy trèo lên vách đá.
Đến lưng chừng vách tôi đột nhiên dừng lại suy nghĩ một lúc rồi vội nhảy xuống bên dưới cầm lấy chiếc áo của Sunghoon mặc vào người cho tiện. Dù sao thì tôi cũng không đành bỏ lại một chiếc áo xịn như vậy dưới cái sơn cốc hẻo lánh này. Thôi thì cứ coi như là đang tích đức cho con cháu cố gắng vác nó lên vậy.
Mùi hương hoa anh đào hòa quyện với mùi máu trên áo của Sunghoon như đang quấn lấy cơ thể khiến trái tim tôi xao xuyến, trong phút chốc cái lạnh tỏa ra từ nó khiến tôi khẽ rùng mình, lạnh gáy.
Tôi bám vách bước lên trên mặt đất hít hà bầu không khí trong lành của núi đồi. Khẽ rùng mình một cái, tôi nhanh chóng cởi chiếc áo của Sunghoon ra, rồi nhìn nó càu nhàu:
-Hừ... Đúng là chủ nào vật nấy, áo gì mà lạnh như áo ma vậy.
Tôi nghĩ rồi vò chiếc áo trong lòng bàn tay mình khẽ hướng mắt về phía trung tâm Seoul cất tiếng thở dài não nề. Cuối cùng thì kì nghỉ tháng cũng kết thúc, mấy ngày ở nhà dường như tôi đã quên đi thân phận của mình, quên đi nơi mà tôi cần phải trở về, nơi chỉ dành cho những... VAMPIRE.
-HYBE... Mình phải trở về đó thôi.
Tôi khẽ thì thầm rồi quay đầu rảo bước về nhà, những khó khăn, những nguy hiểm nào còn đang chờ tôi phía trước đây?
............
Phụp...
Một dáng người thanh tú từ trên cây nhảy phụp xuống, đôi chân tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Cậu khẽ phủi bụi trên áo rồi hướng đôi mắt tím lạnh lùng của mình nhìn theo bóng chàng trai nhỏ đang khuất dần, thở một hơi dài mệt mỏi nói:
-Thằng nhóc này, làm mình chẳng thể nào tập trung mà ngủ được, khó thở quá!! (Au: Là sao vị?)
Nói đoạn cậu đánh mắt về phía thành phố Seoul, linh cảm có điều gì không hay sắp xảy ra...
............
Hôm sau khi màn đêm đã buông xuống, tôi xách va li cùng hàng trăm hàng nghìn Vampire khác bước vào cánh cổng gỗ sồi của học viện HYBE, ngôi trường lại trở về với cái vẻ náo nhiệt của nó. Những tiếng bước chân dồn dập vang lên không ngớt, người nào người nấy tay xách nách mang, khuôn mặt lộ rõ vẻ hồ hởi.
Đang lơ ngơ trong sân trường, chợt tôi giật mình khi thấy một vật thể lạ đang lao về phía mình cùng với đó là tiếng hét lanh lảnh:
-YA... Sunoo...
Kai lao đến chỗ tôi với tốc độ tên bắn, anh chàng nhảy lên ôm chầm lấy cổ tôi, hôn chùn chụt khiến tôi một phen sởn gai ốc. Vội vàng gỡ tay Kai ra tôi rùng mình nhăn mặt nói:
-Khiếp quá, suýt nữa thì cậu cho tôi về chầu ông tổ rồi đấy.
-He he...lạnh lùng thế, tại bạn nhớ quá thôi mà!! - Kai cười lí lắc
-Ừ thì nhớ, hại chết bạn xong thì ngồi trước bàn thờ ngắm ảnh bạn cho nhớ luôn một thể. - Tôi đùa rồi cũng cúi xuống hôn vào cổ Kai một cái thật kêu khiến anh chàng cười tít mắt
-Ủa? Hanbin đâu rồi? - Tôi lên tiếng hỏi rồi vội nguẩy đầu ngó nghiêng xung quanh
-À đang ngồi ủ ê trong kí túc xá kia kìa. - Kai chán nản chép miệng nói
-Là sao? - Tôi ngơ ngác hỏi lại, có chuyện gì vậy nhỉ?
-Hừm... Hình như là vì trong kì nghỉ Sunghoon không có ở tư dinh của tộc Park nên thằng bé mới buồn, chẹp...không hiểu là Sunghoon bỏ đi đâu nữa.
Thịch...
Nghe nhắc đến Sunghoon, tôi bỗng giật thót cả người, mặt đỏ bừng lên vì ngượng. Trong phút chốc tôi có cảm giác mình giống như người vừa bị bắt quả tang ăn vụng vậy.
Thấy biểu hiện khác thường của tôi, Kai bèn quay qua khẽ lay lay vai gọi
-Ủa? Cậu sao vậy Sunoo? Không khỏe ở đâu à?
Tôi giật mình khẽ chơm chớp mắt ngây thơ rồi vội bật cười xuề xòa:
-Không sao... Không sao... À, cậu vào kí túc trước nhé, tôi phải đi rửa cái mặt đã...
Tôi trả lời lấp liếm rồi vội kéo va li bước thẳng
............
Kai nhìn theo bóng thằng bạn khẽ trố mắt ngạc nhiên:
-Ủa? Sao lại rẽ hướng Đông nhỉ? Đấy là kí túc xá A mà??
............
Tôi nhắm mắt nhắm mũi vừa đi vừa lan man suy nghĩ, những điều Kai nói là sao? Sunghoon không về nhà là vì đến chỗ tôi ư? Còn Hanbin nữa tại sao cậu ấy lại buồn nhỉ? Có khi nào... Hanbin thích...
BỐP...
Vì mải suy nghĩ linh tinh nên tôi không chú ý đường đầm sầm vào một người, chiếc vali rơi xuống đất kêu đánh rầm.
-Xin lỗi, xin lỗi... Tôi không cố ý...
Tôi nhăn nhó đưa tay lên xoa xoa cái mặt rồi vội vã cúi đầu xin lỗi rối rít.
-Sunoo...
Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình vội ngẩng đầu lên nhìn. Người con trai đang đứng trước mặt tôi hai tay khoanh trước ngực phong thái đĩnh đạc, một vẻ đẹp trời phú vừa dịu dàng vừa u uẩn nhưng cũng có nét đáng sợ. Đôi mắt đen huyền nhìn tôi đầy chăm chú tựa hồ như bầu trời về đêm sâu thăm thẳm.
-Heesung hyung... - Tôi ngẩn ngơ một hồi rồi lắp bắp nói ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi - Anh không sao chứ? Xin lỗi anh tại em không để ý.
Heesung nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi khẽ bật cười nói:
-Không sao. Nhưng em về nghỉ cuối tháng có vui không, hôm đó xin lỗi em vì ta chưa chào tạm biệt đã bỏ đi...
Nghe nhắc lại chuyện đó, tôi bỗng thấy dỗi, nguẩy mặt đi chỗ khác khẽ nói:
-Em nào có quyền trách anh, anh muốn đi thì đi muốn về thì về cần gì phải nói với em.
Nhìn khuôn mặt xị ra của tôi, anh Heesung khẽ mỉm cười dịu dàng xoa đầu tôi mắng:
-Ngốc... Hơn ai hết em là người duy nhất trên đời này có quyền trách ta đấy.
-Ơ... - Trước câu nói lạ lùng của Heesung tôi kinh ngạc tròn mắt nhìn, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên, thế là thế nào nhỉ? Tôi là người duy nhất ư?
Bắt gặp cái nhìn lạ lùng của tôi Heesung cười nhẹ nhàng rồi vội chuyển chủ đề khác:
-Phải rồi, em có việc gì mà đến đây vậy?
-Ơ..ừm...em định vào nhà vệ sinh rửa mặt. - Tôi thật thà nói
-Vậy ư? Thế thì em có thể mượn nhà vệ sinh trong phòng ta đấy. - Heesung khẽ cười nửa đùa nửa thật nói
-Hửm? Sao cơ ạ? - Tôi ngơ ngác hỏi lại rồi vội quay đầu ngó nghiêng xung quanh, tấm bảng với dòng chữ to đùng "KÍ TÚC XÁ CẤP A" đập vào mắt khiến tôi giật mình hoảng hốt kêu lên:
-Thôi chết, em nhầm đường!!
-'Mình đúng là ngu mà, lúc nào cũng hành động ngu ngốc trước mặt anh ấy' - Tôi nhăn nhó lẩm bẩm rồi tự vỗ tay vào đầu mình ngượng ngùng quay người định bỏ đi
-Khoan đã...
Một bàn tay dịu dàng đột nhiên vươn ra kéo tay tôi giữ lại. Tôi hơi giật mình vội quay đầu xuống ấp úng hỏi:
-Có...có chuyện gì vậy ạ?
-Caravat của em sắp tuột rồi kìa.
Heesung nói rồi nhẹ nhàng xoay người tôi lại, dùng những ngón tay trắng muốt của mình dịu dàng thắt lại chiếc caravat trên cổ tôi.
Những ngón tay dịu dàng của anh ấy lướt trên áo khiến trái tim tôi đập thình thịch liên hồi, mặt đỏ bừng lên vì ngượng.
Khoảnh khắc ấy mọi vật xung quanh như đóng băng, kim đồng hồ ngừng quay, từng phút từng giây như chậm lại.
Tôi như người lạc vào cõi mê, cứ đứng nguyên tại chỗ mặc cho những ngón tay mảnh khảnh ấy dịu dàng lướt đi trên cổ áo.
-Xong rồi.
Giọng nói êm dịu vang lên khiến tôi giật mình choàng tỉnh giấc, vội vàng xách cái va li cắm đầu bỏ chạy quên cả chào tạm biệt. Huhuhu sao mà tim tôi lại đập mạnh thế này? Chắc chắn là anh ấy có nghe thấy rồi, ngượng quá huhuhu...
............
Cách đó không xa có hai chàng trai đang đứng theo dõi cảnh tượng đó từ nãy đến giờ, khuôn mặt họ khẽ ánh lên vẻ giận dữ đáng sợ.
...
-Jaeyun sunbae, thằng nhóc đó... - Chàng trai cấp độ bạc lên tiếng dò hỏi
-Im đi, không cần nói nhiều ta tự biết, ngươi đã đưa hắn vào trường trót lọt rồi chứ? - Chàng trai có khuôn mặt đẹp lên tiếng, giọng nói lạnh lùng phát ra sát khí
-Dạ vâng, em đã cho hắn giả dạng làm người khuân đồ cho sunbae để vào đây rồi, hiện hắn đang đợi lệnh ở phía sau khu nhà hiệu bộ cũ bỏ hoang.
-Tốt, một Vampire như hắn chắc chắn sẽ hút sạch máu của thằng nhóc đó. Như vậy thì ta không cần động tay vào mà cũng có thể tiêu giệt nó một cách dễ dàng.
-Đúng vậy thưa sunbae.
-Hừm...bây giờ còn một việc cuối cùng nữa... - Jaeyun đăm chiêu nói
-Việc gì vậy sunbae?
-Ngươi hãy gọi Oh Hanbin đến đấy cho ta. - Jaeyun khẽ nhếch môi nói, đôi mắt khẽ ánh lên vẻ gian tà, vì Heesung hyung, vì tình cảm mười năm của mình, cậu có thể làm bất cứ điều gì, kể cả... giết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro