Chương 36: Hiểu lầm
Một lá...hai lá...ba lá....
Tôi ngồi thơ thẩn trên chiếc đu quay nhỏ đếm những chiếc lá vàng rơi đầy trên mặt đất, cảm thấy nỗi buồn đang xâm chiếm toàn cơ thể, sao anh ấy lại bỏ đi không nói với tôi một tiếng nào nhỉ? Đã nói là sẽ ở đây chơi cơ mà, hay là tại nhà tôi nhỏ quá khiến anh ấy không hài lòng, có khi nào anh ấy ghét tôi rồi không?
Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu giả thiết cứ đặt ra trong đầu khiến tôi như muốn nổ tung. Tôi bặm môi bó gối ngồi bẹp xuống vò vò chiếc lá trong lòng bàn tay.
Cộp...cộp...
Những tiếng bước chân đột nhiên vang lên, tôi giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt tôi là một người con trai lạ hoắc, ăn mặc bảnh bao và khá điển trai. Anh ta nhìn tôi nở nụ cười quyến rũ, trên tay là một đóa hoa hồng đỏ.
-Anh là ai vậy? - Tôi khẽ đứng dậy nhíu mày hỏi, rồi nhìn chăm chăm vào đóa hoa hồng trong lòng không khỏi thắc mắc
-Anh là Riki cháu của ông Hoseok hàng xóm nhà em, anh vừa từ thành phố về thăm ông tiện thể sang chào hỏi hàng xóm.
-À...ra anh là cháu ông Jung Hoseok, sao bây giờ em mới thấy anh nhỉ? Thế mà em cứ nghĩ là ông Hoseok không có gia đình đấy. - Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi
-Ơ..ờ...tại gia đình anh bận nên không đến thăm ông thường xuyên được. - Riki ấp úng nói
-Vậy à...Nhưng bây giờ ba em không có ở đây. - Tôi khẽ mỉm cười nói
-Không sao tôi sang đây là để gặp em mà!! - Riki mỉm cười nói
-Gặp em? - Tôi ngạc nhiên lấy tay chỉ vào mũi mình rồi nghi hoặc hỏi - Nhưng có chuyện gì ạ?
-Tặng em.
Riki nói rồi đưa bó hoa hồng lên trước mặt tôi, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của tôi đưa lên môi hôn.
Như một phản xạ tự nhiên tôi khẽ rụt tay lại, lùi người về sau. Anh ta có vẻ ngạc nhiên trước thái độ của tôi nhưng ngay lập tức đã nở một nụ cười tươi nhẹ nhàng nói:
-Em đừng sợ, đây chỉ là một cách chào hỏi của người phương Tây thôi, còn đóa hoa hồng này em cứ coi như là một món quà cảm ơn vì trước giờ gia đình em đã thay anh chăm sóc ông.
-Cả..m ơn anh.. - Tôi lí nhí nói rồi ngượng nghịu cầm lấy bó hoa, đúng lúc ấy ba tôi từ trên núi trở về, đằng sau là một giỏ thuốc lá
Tôi nhanh trí để ba nói chuyện với anh ta rồi chạy ra cánh đồng hoa oải hương sau triền núi. Những người như anh Riki tôi không thích, vừa mới gặp đã tỏ ra thân mật lại còn tặng hoa nữa chứ, quá ảo...
............
Phía sau triền núi, mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng lay động cả tâm trí tôi, trên cánh đồng những làn gió nhè nhẹ thổi qua tạo thành từng đợt sóng nhỏ nối đuôi nhau chạy dọc theo triền núi, không khí lạnh bao trùm cả không gian
Tôi ngả người nằm xuống vạt cỏ xanh, nhắm mắt hít hà mùi thơm của quê hương, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay...
............
Riki chán nản đi ra phía sau triền núi, cảm thấy bực tức vô cùng, chàng trai tên Sunoo đó thật là kì lạ. Chẳng lẽ cậu ta không hề có cảm giác gì với anh, nhận hoa rồi nhưng cũng chẳng tỏ thái độ vui mừng gì cả lại còn bỏ đi để anh ở lại nói chuyện với ba cậu ta nữa chứ.
Tuy ba cậu ta cũng đẹp nhưng già quá rồi anh không có hứng thú nên đành nói vài ba câu rồi bỏ về. (Au: Chìn chá, Seokjinie của ta mà già á?)
Đang bực mình chợt anh thấy một dáng người quen thuộc đang nằm ngủ ngon lành trên vệt cỏ xanh, khuôn mặt trắng tròn dễ thương khẽ nấp mình trong đám cỏ khiến trái tim anh đập thình thịch liên hồi.
Xem ra ông trời vẫn còn cho anh cơ hội, không ngờ đi ra đến đây lại gặp cậu ta. Anh mỉm cười sung sướng, đôi mắt khẽ ánh lên ngọn lửa ham muốn. Không kiềm chế được lòng mình Riki đi đến bên Sunoo. Bàn tay anh đặt nhẹ trên má cậu rồi trượt xuống cổ, tự động mở một chiếc cúc áo đầu tiên.
Anh liếm môi nuốt nước bọt ừng ực rồi từ từ cúi xuống, đúng vào lúc môi Riki chuẩn bị chạm vào môi Sunoo thì đột nhiên có một bàn tay lạnh ngắt túm lấy cổ áo anh và...
BỐP...
Một cú đấm như trời giáng xuống mặt Riki, anh ngã bật ra đằng sau, hộc cả máu mồm.
Riki đưa tay lên lau máu rồi cố nén đau đứng dậy nhìn kẻ vừa đánh mình.
Mắt anh suýt nữa thì lồi ra khi nhìn thấy chàng trai đang đứng trước mặt mình. Mái tóc màu bạc của hắn khiến anh rùng mình sợ hãi, khuôn mặt đẹp như tạc toát lên vẻ lạnh lùng kiêu hãnh, một vẻ đẹp ma quỷ rất đáng sợ.
Hắn đứng đó, mái tóc bạc bay lòa xòa trong gió, đôi mắt màu đỏ như máu căm phẫn nhìn anh.
Riki thấy hơi thở của mình gấp gáp, trái tim đập liên hồi, cảm giác sợ hãi xâm chiếm toàn cơ thể, trong phút chốc anh đã nghĩ mình sẽ chết vì tên con trai đấy.
Riki sợ hãi khẽ khàng lùi lại, nhanh như chớp hắn đã xuất hiện bên cạnh nắm lấy cổ áo anh gằn giọng nói:
-Đồ loài người bẩn thỉu!!!
Rồi vung tay giáng thêm một cú đấm mạnh nữa vào cằm khiến Riki có cảm giác như quai hàm của mình sắp rụng ra.
Trong khi anh còn đang đau đớn sợ đến độ người run lên lẩy bẩy thì hắn vẫn tiếp tục tiến đến, cả người phát ra sát khí. Đúng vào lúc ấy chợt có tiếng nói hoảng hốt vang lên:
-Có chuyện gì vậy??
............
Tôi tình giấc khi nghe thấy tiếng động mạnh, cảnh tượng trước mắt khiến tôi bàng hoàng sửng sốt. Sunghoon và anh Riki hàng xóm đang đánh nhau rất ác liệt.
Khuôn mặt Sunghoon trông rất đáng sợ, đôi mắt màu tím của hắn biến thành màu đỏ như máu, khuôn mặt lạnh te không biểu cảm, bàn tay dính đầy má. Ở bên cạnh, anh Riki đang nằm sõng xoài dưới đất, tay ôm lấy cái mũi xịt đầy máu của mình.
Tôi hoảng kinh vội chạy đến chỗ bọn họ rồi nhanh chóng đỡ Riki đứng dậy gay gắt hỏi:
-Hai người đang làm cái gì vậy? Sao đột nhiên lại đánh nhau?
Như vớ được cái pháo cứu sinh Riki vội lủi ra sau lưng tôi uất ức kêu lên:
-Là hắn, lúc anh tình cờ đi ngang qua thấy hắn đang cởi áo của em rồi còn định hôn em nữa, anh chạy đến ngăn hắn thì bị hắn đánh cho một trần thừa sống thiếu chết như thế này đây.
Tôi nghe Riki nói thì bàng hoàng sửng sốt vội sờ tay xuống chiếc áo, một cái cúc đã bị tuột ra. Sao hắn có thể làm chuyện đó được tôi không tin, tôi nghĩ rồi mở to mắt ngẩng đầu lên nhìn Sunghoon lẩy bẩy hỏi:
-Cậu...cậu đã làm như vậy thật ư? Nói mau lên, có đúng là cậu làm không, không phải đúng không?
-Muốn nghĩ thế nào tùy cậu, nhưng tôi khuyên cậu đừng có dễ dãi quá, bạ chỗ nào cũng có thể ngủ được hết. - Hắn nhếch mép khinh khỉnh nói
-Nói như vậy là cậu không phủ nhận. Tôi thật không dám tin, tưởng cậu chỉ lạnh lùng vô tình như vậy thôi nhưng hóa ra cậu còn là một con người bỉ ổi như vậy đấy. Dễ dãi ư? Cậu là ai mà có quyền phán xét tôi, cậu biết gì về tôi mà nói. Vì có đứa con như cậu nên ba cậu mới bỏ đi đấy!! (Au: Hơi nặng lời nha Sồi hicc)
Tôi nói xong thì chợt giật mình nhận ra đã lỡ lời. Tôi vội đưa tay lên bịt miệng bàng hoàng giương mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch, hắn nhìn tôi bằng đôi mắt trân trối rồi bật lên cười ha hả lạnh lùng nói:
-Ha ha ha... đúng vậy, tôi vốn biết mình là một đứa con hư. Xin lỗi hình như tôi dã làm phiền giây phút riêng tư của hai người.
Rồi hắn lạnh lùng quay người bỏ đi thẳng, ánh mắt đau thương của hắn chạm vào mắt tôi, lạnh giá.
Tôi như người mất hồn vội chạy theo níu tay hắn lại hối lỗi nói:
-Xin lỗi, xin lỗi cậu, đáng ra tôi không nên nói như vậy, xin lỗ...
Nhưng không để tôi nói hết câu hắn đã lạnh lùng hất tay tôi ra nhìn tôi khẽ nói:
-Xoa dịu vết thương ư? Xem ra tôi đã nhầm, cậu chỉ làm trái tim tôi đau thêm mà thôi.
Tôi đứng đó nhìn theo bóng hắn rồi ngồi xụp xuống òa lên khóc, hình như tôi vừa mới làm vỡ một trái tim làm bằng pha lê, vì không cẩn thận nên tôi đã làm vỡ nó mất rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro