Chương 31: Về nhà
-Part 1: Chuyến tàu đêm
Những ngày mùa đông tiếp tục kéo dài, cả học viện HYBE như đang chìm trong một vùng băng tuyết lạnh lẽo. Những dãy nhà tầng, những lâu đài nguy nga cổ kính cùng những hàng cổ thụ cao ngất tất cả đều được bao bọc bởi một màu tuyết trắng xóa đầy huyền ảo...
Và khi tháng mùa đông đầu tiên vừa kết thúc cũng là lúc học viện mở cửa cho các học viên về thăm nhà. Cái thông tin sốt dẻo này đã khiến tôi cảm thấy rạo rực trong người, sung sướng đến độ trằn trọc mấy đêm không ngủ được.
Từ bé đến giờ chưa lúc nào tôi rời xa nhà lâu như vậy. Tôi nhớ, nhớ tất cả những gì thuộc về nơi tôi đã từng sinh sống.
Nhớ ba - Người đàn ông đẹp có đôi mắt xanh dịu dàng, nhớ ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ sồi nâu nép dưới tán hoa anh đào cổ thụ, nhớ những chiều ngồi trên chiếc đu quay nhỏ đếm lá vàng rơi, nhớ cánh đồng hoa oải hương sau chiền đê thơm ngát, nhớ cả những người bạn quanh xóm dễ thương...
Tất cả những thứ giản dị đó đều khiến tôi nhớ da diết, có lẽ chỉ đến khi đi xa rồi tôi mới biết trân trọng nó.
............
Đúng hai giờ đêm, lựa lúc thành phố đã chìm sâu trong giấc ngủ yên bình, nhà nhà đều tắt đèn đóng cửa. Cánh cổng gỗ sồi kiên cố từ từ mở ra, hàng ngàn Vampire trong HYBE xếp hàng ngay ngắn nối đuôi nhau bước ra thế giới bên ngoài, trên tay ai cũng lỉnh kỉnh nào vali nào cặp xách v..v
Không khí trên mặt đất ấm hơn nhiều so với trong học viện, tôi khoan khoái vươn vai hít thở bầu không khí trong lành, hôn tạm biệt Kai và Hanbin rồi xách vali nhắm hướng nhà ga.
Nơi tôi sống thuộc dạng vùng sâu vùng xa của Gyeonggi, cách thành phố trung tâm này mấy nghìn km. Ở đó có đồi núi, có rừng cây, có suối róc rách và không khí thì vô cùng sạch sẽ, trong lành có ong.
Tôi mua một vé dành cho chuyến tàu đêm rồi xách vali lên đó ngồi đợi, trên chuyến tàu đã lỡ giờ về Gyeonggi chỉ có lèo tèo vài ba người, họ đều đã ngủ ngon lành trên chiếc ghế của mình.
Tôi nhìn họ khẽ mỉm cười, giá mà Vampire cũng có được cuộc sống bình yên như con người không phải chịu sự ràng buộc từ máu thì tốt biết mấy, tôi thở dài sườn sượt rồi kêu lên:
-Oáp... Buồn ngủ quá...
Lấy tay che cái ngáp rõ dài, tôi cảm thấy cơn buồn ngủ đang xâm chiếm toàn cơ thể, có lẽ là vì mấy hôm rồi bị mất ngủ nên giờ mới liêu xiêu thế này.
Tôi nghĩ rồi không do dự vươn vai gục đầu vào thành ghế đánh một giấc ngon lành.
............
Chàng hotboy nổi tiếng đẹp trai, hào hoa của trường đại học Seoul, Riki quyết định rời xa phố xá ồn ào một thời gian để trở về Gyeonggi thăm ông. Cậu chọn đi chuyến tàu đêm lúc hai giờ để được tận hưởng sự yên tĩnh và rộng rãi.
Khi vừa bước chân lên toa tàu, nhìn thấy Sunoo đang ngủ ngon lành, cậu đã giật mình sửng sốt. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy một chàng trai đẹp như vậy. Cậu có hàng lông mi dày cong vút che rợp cả quầng mắt hơi thâm, mái tóc đen và mượt như mơ tạo nên một nét đẹp quyến rũ, phi giới tính.
Làn da rất trắng, sống mũi nhỏ và xinh nhìn chỉ muốn véo một cái. Nhưng thứ đẹp nhất trên khuôn mặt thanh tú đó vẫn là đôi môi đỏ như máu, hơi mím lại e ấp như cánh hồng nhung. (Cậu tự hỏi liệu cậu ấy có dùng son?)
Cậu cứ đứng đó nhìn chàng trai lạ một hồi lâu trong lòng cảm thấy rạo rực. Cậu từng qua lại với không ít cả nam lẫn nữ nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy trái tim mình đập mạnh như vậy... Chàng trai này thật sự không giống với những chàng trai cậu từng gặp trước đây, cậu ấy mang một vẻ đẹp giản dị không hào nhoáng, lại thanh khiết, dịu dàng như ánh trăng.
Vốn mạnh dạn trong việc làm quen với người khác lại tự tin với vẻ bề ngoài điển trai của mình, cậu không do dự bước đến chỗ Sunoo đang ngủ, trong lòng mang quyết tâm phải chinh phục bằng được chàng trai xinh xắn và bí ẩn này.
-Tôi ngồi đây được không? - Cậu lịch sự lên tiếng, mỉm cười thật dịu dàng
Nhưng mặc cho cậu gọi và lay mấy lần, Sunoo vẫn tiếp tục ngủ ngon lành. Cậu cứ đứng trơ ở đó một hồi lâu, bắt đầu cảm thấy nôn nóng, cuối cùng không đợi Sunoo cho phép, cậu nhẹ nhàng đặt vali sang một bên rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Sunoo.
Mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người Sunoo khiến cậu ngây ngất, mái tóc khẽ vương trên vai cậu.
Một lúc sau cậu lấy hết dũng khí quay sang nhìn Sunoo, thấy trái tim mình đang đập thình thịch. Nhìn gần trông cậu còn đẹp hơn gấp bội, khuôn mặt xinh xắn như được tỉa vẽ tỉ mỉ.
Cuối cùng không nén được lòng mình cậu khẽ vươn tay, hất lọn tóc vương trên trán cậu sang một bên rồi nhẹ nhàng đẩy đầu cậu xuống vai mình.
Đúng lúc ấy có một bàn tay đột nhiên đưa ra chặn giữa vai cậu và đầu chàng trai, cậu khẽ ngẩng đầu lên, sửng sốt...
............
-Part 2: Người lạ
Một thiếu niên trạc 17, 18 tuổi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Riki, bàn tay hắn đặt xuống vai cậu lạnh đến rùng mình.
Trong phút chốc cậu cứ ngồi đó trợn mắt nhìn hắn mà không thốt nổi lên lời. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một chàng trai đẹp như vậy, một vẻ đẹp rực rỡ đến ngạt thở khiến vạn vật xung quanh đều phải cúi đầu, vẻ đẹp này giống như được tạo hóa ban tặng.
Đôi mắt màu đen u uẩn của hắn nhìn cậu chằm chằm, tia nhìn ánh lên sự lãnh lẽo u tối rất đáng sợ. Đứng trước hắn, cậu thấy mình thật nhỏ bé, thật tầm thường. Những tự tin về bản thân ban đầu của cậu đã bị đập vỡ hoàn toàn.
Sau một hồi chết đứng như trời trồng cậu mới lấy lại được bình tĩnh nhíu mày bực tức hỏi:
-Cậu đang làm cái gì thế? Sao lại làm phiền chúng tôi?
-"Chúng tôi"???... - Hắn nhướng mày hỏi lại bằng một cái giọng bình thản đến đáng sợ
-Ơ..ừm..đúng, chúng tôi...là hai chúng tôi đó! - Cậu ấp úng nói rồi lấy tay chỉ vào mình và chàng trai bên cạnh là Sunoo
-Hừ...tốt nhất là anh nên rời khỏi chỗ này ngay lập tức, trước khi tôi cho anh biến mất hoàn toàn vì cái tội quấy rối người yêu tôi!! - Hắn nhếch mép cười nhẹ nhàng
-Ngư..ời yêu??? - Riki kinh ngạc kêu lên rồi quay sang ngó Sunoo vẫn đang ngủ ngon lành
-Đúng vậy, cậu ấy là người yêu của tôi, lúc nãy tôi có bảo cậu ấy lên xe chờ trước vì còn bận mua vài thứ đồ ai ngờ lúc lên đây lại thấy cảnh tượng hai người thân mật như vậy... Chắc là tôi phải gọi cậu ấy dậy để hỏi rõ sự tình mới được!! - Hắn giễu cợt nói rồi vươn tay định đánh thức Sunoo
Thấy vậy cậu hoảng kinh vội đứng dậy lủi xuống phía cuối xe, cảm thấy cả người nóng bừng lên vì ngượng, trong phút chốc cậu có cảm giác mình giống như một chú báo ăn vụng vậy.
Riki ngồi xuống cái ghế trong toa cuối cùng, dù vậy đôi mắt của cậu vẫn không tài nào dời khỏi hai con người mang vẻ đẹp lạ lùng kia.
Nhìn tên con trai ngồi xuống ngay bên cạnh chàng trai nhỏ, âu yếm để cậu dựa vào vai mà lòng cậu phừng phừng lửa giận. Cảm giác ghen tị tràn ngập trong tim cậu, ước gì người ngồi đó là cậu chứ không phải là hắn và ước gì chàng trai nhỏ đó thuộc về cậu...
............
Heesung đứng tựa lưng vào thành ghế nhìn theo tên con trai, đôi mắt anh khẽ nheo lại ánh lên tia nhìn giận dữ. May cho hắn là họ đang ở trên thế giới của con người nên anh không muốn hành xử khinh xuất chứ nếu ko hắn đã phải sớm đền tội vì dám động đến Sunoo rồi.
Anh nghĩ rồi khẽ thở dài ngồi xuống ngay bên cạnh Sunoo, dịu dàng đẩy đầu cậu xuống vai mình, bị thay đổi tư thế đột ngột nên cậu hơi cựa quậy, chép chép miệng rồi dụi dụi đầu vào vai anh ngủ ngon lành như một con cáo nhỏ.
Heesung vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu khẽ thì thầm, hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào mặt cậu:
-Sao em lúc nào cũng như vậy? Ngay một chút ý thức về sự nguy hiểm cũng không có, thế này... thì làm sao anh có thể để em rời xa vòng tay anh dù chỉ là trong một giây phút thôi, cậu em họ bất đắc dĩ??
............
....Tu..Tu..Tu...Xịch...xịch...xịch...
Tiếng tàu hỏa vang lên dội vào tai khiến tôi giật mình tỉnh dậy, thấy toàn thân mỏi nhừ, không biết tôi đã ngủ được bao lâu rồi.
Tôi nghĩ rồi uể oải đưa tay lên che cái ngáp rõ dài, vươn tay vặn vẹo toàn thân, chợt bàn tay đang vung lên của tôi đụng phải một người. Ủa? Tàu rộng lắm mà, sao tự dưng lại có người ngồi cạnh tôi nhỉ?
Tôi tá hỏa nghĩ rồi vội nhìn sang bên cạnh định lên tiếng xin lỗi thì:
-Á... Má ơi...
Tôi bất thần bật hét lên, giật mình suýt chết khi thấy anh Heesung đang ngồi khoanh tay nhắm mắt ngủ ngon lành ở ngay bên cạnh mình, đã thế tôi lại còn ngọt xớt dựa cả người vào anh ấy mới chết chứ. Ôi...ôi xấu hổ quá.
Nghe thấy tiếng hét "nho nhỏ" của tôi, anh Heesung khẽ nhíu mày, hàng lông mi dày hơi động đậy. Ngay lập tức tôi vội đưa tay lên bịt miệng, ngồi xích người vào trong, ngượng đến nỗi mặt đỏ như quả cà chua chín.
Anh Heesung nhanh chóng bị đánh thức, từ từ mở mắt quay sang nhìn tôi cười như không có chuyện gì hỏi:
-Hửm...em ngủ có ngon không?
-Ơ...em...cũng bình thường ạ - Tôi ấp úng nói rồi vội nhìn vào vai anh ấy tự nghĩ không biết trong lúc ngủ tôi có chảy nước miếng ra đó không nhỉ?
Thấy khuôn mặt đang tím lại vì lo lắng của tôi Heesung hơi nhổm dậy nhíu mày hỏi:
-Em làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?
-Không...không..em không sao. - Tôi lắc đầu quầy quậy, xua xua tay lia lịa rồi vội kiếm chủ đề khác nói lảng đi - Ờ..ừm..sao anh lại có mặt ở đây vậy Heesung - ssi?
-À... ta có việc phải đi qua , thật không ngờ lại đi cùng chuyến tàu với em (Hự! Phét chưa kìa). - Heesung cười cười nói
-Vậy à? - Tôi hỏi mà mắt sáng rỡ lên - Hay quá, nhà em ở Gyeonggi đó, không ngờ lại cùng đường với anh, trùng hợp vậy.
-Ừm..trùng hợp thật - Heesung khẽ cười lặp lại, trong giọng nói có pha chút thích thú
-Anh có việc gì mà đến cái nơi hẻo lánh đó vậy? - Tôi nhíu mày dò hỏi
-Chỉ là ghé thăm họ hàng thôi. Nhưng có vẻ như họ đang gặp trục trặc gì đó nên không đến đón ta nội trong ngày hôm nay được, chắc là phải tạm thuê phòng thôi... - Heesung khẽ nén tiếng thở dài nói
-Ừm... - Tôi nhăn trán suy nghĩ rồi bật thốt lên - ...Hay là thế này đi, nếu rảnh anh vào nhà em chơi nhé, nhà em cũng không cách trung tâm Gyeonggi là mấy đâu. Nhà lại chỉ có hai ba con em thôi.
-Hả? Ừm...nếu được vậy thì tốt quá, ta cũng muốn được đi thăm quan nơi em ở. - Heesung khẽ gật đầu mỉm cười nhẹ nhàng nói, đôi mắt màu đen huyền đang nhìn tôi chăm chú của anh ấy chợt ánh lên tia sáng.
Tôi bị cái nhìn của anh ấy làm cho ngượng vội quay đầu sang hướng khác, cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch...
Mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây? Dẫn một thằng con trai về nhà đã thế đó lại là một Vampire nữa chứ, không biết ba tôi sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Haizzz thui kệ...đâm lao thì phải theo lao thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro