Chương 28: Giải cứu - Anh là ai?
....Trời về đêm càng lúc càng lạnh, duy chỉ có phần ban công chìa ra của tầng ba khu nhà cấp B là còn chút hơi ấm, lần này Sunghoon chọn chỗ này để ngủ tạm.
Dù là một Vampire đồng nhưng cậu có thể đến bất cứ nơi đâu trong học viện HYBE mà không ai dám dị nghị. Một mặt là vì cậu là người của Volt với lại dù sao cậu cũng là đứa cháu trai độc nhất của dòng thuần chủng Park.
Nhưng vấn đề cần bàn ở đây là không hiểu sao dạo này có một thứ đang ám ảnh cậu... Khuôn mặt và nụ cười của thằng nhóc đó cứ ăn sâu vào tâm trí cậu, trong giấc ngủ, những cơn ác mộng về cái ngày kinh khủng đó đã được thay bằng khuôn mặt và nụ cười tỏa nắng của một chàng trai nhỏ.
Ngay từ lần gặp đầu tiên cậu đã thấy khuôn mặt cậu ấy rất quen, đặc biệt là nụ cười tỏa nắng đó, nhưng không tài nào nhớ ra mình đã gặp ở đâu.
Cậu không biết làm sao để kiềm chế cảm xúc của mình, càng không thể hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì. Tại sao lại đồng ý cho cậu ấy ngồi chung bàn để bây giờ không dám vào lớp vì sợ phải đối diện với cảm xúc của bản thân....
-Haizzz Kim Sunoo... Cậu thật là biết cách làm cho người khác khó xử đấy....
Cậu lẩm bẩm thở dài, rồi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng nói vọng từ bên dưới sảnh đi.
-He he...công nhận Jaeyun sunbae chơi ác thật quả này thì thằng nhóc đó chết chắc.
-Ừ... Vùi trong tuyết cơ mà, eo ơi nghĩ đến mà thấy lạnh!! Ngày hôm nay chỉ nằm trong chăn thôi mà đã thấy rét rồi chứ đừng nói gì đến đắp tuyết ngủ.
-Ha ha... Cho đáng đời ai bảo cứ xấn đến các anh trong Volt làm gì... À mà thằng nhóc đó tên gì ấy nhỉ?
-Hình như là Sunoo... Nghe nói là học sinh mới, Hắc... hắc tên nghe thấy ớn!!
............
-"Sunoo???" - Sunghoon bàng hoàng kêu thầm rồi nhảy phụp xuống đứng chắn ngang trước mặt hai cô gái là hai Vam quí tộc cấp B
-"PHỤP"...
-Á... - Hai cô gái rú lên vì sợ, liền sau đó trợn mặt nhìn Sunghoon lắp bắp nói - Park-ssi...
-Nói mau, các cô đã làm gì Sunoo? - Sunghoon gằn giọng nói, đôi mắt đỏ như máu
-Ơ... Bọn mình...
-NÓI MAU... - Sunghoon hét lên khiến hai cô gái sợ hãi, tí nữa là òa lên khóc, vội vàng kể hết mọi chuyện...
-...Tôi sẽ xử các cô sau, cứ chờ đấy!!!
Cậu gằn giọng nói rồi trèo qua ban công nhảy phụp xuống tầng một , lao vụt đi. Lần thứ hai trong đời, cậu cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, sự sợ hãi xâm chiếm trong cậu.
Sunghoon nắm thật chặt tay, miệng lẩm bẩm:
-Sunoo... Hãy chờ tôi... Em mà làm sao thì chết với tôi!!
............
Tại phòng riêng của Heesung, anh đang mệt mỏi tháo cái caravat trên cổ ra rồi tiện tay vất chiếc áo khoác đồng phục lên ghế, quả là một ngày mệt mỏi.
Heesung nghĩ rồi ngã vật xuống giường lôi tấm ảnh có hình một cậu bé xinh xắn, dễ thương có đôi mắt màu xanh lam to tròn ra nhìn, khẽ mỉm cười thì thầm:
-Em đang làm gì vậy Sunoo??
Đúng lúc ấy con quạ đen Cupid từ bên ngoài bay vào, hai cánh của nó vỗ vào nhau bầm bập, mấy cái lông vũ đen bay loạn xạ.
Heesung nhíu mày ngồi dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo lắng của nó ngờ vực hỏi:
-Cupid, có phải Sunoo đã xảy ra chuyện gì không?
Con quạ khẽ gật gật đầu rồi tung cánh bay ra ngoài. Heesung vội đứng dậy, không kịp mặc lại chiếc áo khoác, anh lao theo con Cupid, bên ngoài trời, tuyết rơi dày đặc, lạnh giá.....
-Hãy đợi anh, Sunoo......
............
-Sunoo... Sunoo....
Trong cơn mê man tôi nghe thấy tiếng ai gọi tên mình thật gần, cố nén đau, tôi khẽ mở mắt ra nhìn, dù đã nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai nhưng tôi lại không thể thốt lên lời, đôi môi đã đông cứng lại, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má giờ cũng đóng thành băng.
-Sunoo....sao em lại ra nông nỗi này, chờ tôi một chút, tôi sẽ đưa em lên ngay.
Người con trai lên tiếng rồi dùng sức mạnh của mình kéo tôi lên khỏi cái hố băng lạnh lẽo, đau đớn ôm tôi vào lòng. Tôi muốn khóc, muốn mở miệng cảm ơn nhưng không thể, và tôi ngất đi trong vòng tay của người đó....
............
Phòng bệnh vắng vẻ, cô đơn...
Màu trắng của nó khiến em khó thở...
Quá khứ và hiện tại...
Tất cả đối với em đều mơ hồ...
Ước gì anh có mặt lúc này...
Ước gì bóng dáng đó là của anh...
Nhưng ước mong mãi chỉ là ước mong, anh... Vẫn không xuất hiện
(Anh là ai còn là 1 ẩn số)
............
Anh sẽ giết chết tất cả những người làm tổn thương em...
Anh thề sẽ không bao giờ tha thứ cho họ...
Anh muốn em mãi nở nụ cười ấm áp...
Muốn đôi mắt đó sẽ là của riêng anh...
Mười năm trước và bây giờ vẫn luôn vậy...
Nhưng... Anh chợt nhận ra chính mình đang gây tổn thương cho em...
............
Em..có ghét tôi không, có hận tôi không?
Tôi lạnh lùng và vô tình...
Tôi ích kỉ và không hề biết đến sự tồn tại của người khác...
Nhưng em đã làm tôi thay đổi...
Nụ cười và ánh mắt của em khiến trái tim tôi tan chảy...
Có phải trong quá khứ tôi đã từng gặp em?
Tôi sẽ ở bên em hay chọn cách rời xa em mãi mãi?
............
Jay nhìn dáng người gầy gò, đáng thương của Sunoo mà xót xa, cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt. Chàng trai có nụ cười tỏa nắng và đôi mắt màu xanh lam trong vắt giờ đang nằm gọn trong vòng tay anh, người lạnh ngắt vì bị vùi lâu trong tuyết, đôi môi đỏ hồng dần trở nên trắng bệch, khuôn mặt tím tái lại vì lạnh.
Chiếc áo cậu đang mặc trên người thấm đầy máu do bị dây gai đâm vào. Anh nhìn cậu, vừa đau đớn vừa căm thù, nếu biết được lũ chó chết nào đã làm cậu ra nông nỗi này, anh thề sẽ băm chúng ra làm trăm mảnh.
-Em hãy cố chịu đựng, anh sẽ đưa em ra chỗ ấm áp.
Jay thì thầm định bế cậu lên thì đúng lúc ấy, Sunghoon và Heesung xuất hiện... Họ lao đến từ hai ngả khác nhau, hai đấng thuần chủng tối cao, hai con người được cả học viện Vampire tôn sùng và kính nể. Họ cũng là những người sẽ kế thừa hai dòng tộc lâu đời và quyền lực nhất trong xã hội Vampire Hàn Quốc - Lee và Park.
Nhưng lúc này đây, trên khuôn mặt đẹp đến hoàn mĩ của họ không còn cái vẻ đạo mạo, cao quý như bình thường nữa mà thay vào đó là một nỗi sợ hãi vô hình.
Jay hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của hai tên đồng loại thuần chủng này, nhưng ngay lập tức anh lấy lại bình tĩnh. Lúc này đây anh sẽ không để ai cướp mất chàng trai nhỏ của mình...
-Jay sao anh/cậu lại ở đây? - Sunghoon và Heesung cùng đồng thanh hỏi, đôi mắt của họ hướng về phía Sunoo, tia nhìn ánh lên sự đau đớn xót xa
Jay ôm chặt Sunoo vào lòng như sợ mất đi một bảo vật vô giá. Đôi mắt anh khẽ nheo lại, ánh lên tia lửa, ngay lập tức những ngọn lửa nóng hừng hực đột nhiên xuất hiện ngay dưới chân của Heesung và Sunghoon, khiến hai người họ giật mình, vội nhảy dựng lên.
Nhanh như cắt Jay bế Sunoo lên lao vụt đi và để lại một câu nói lạnh lùng:
-Tôi sẽ đưa cậu ấy đến bệnh xá, không cần phiền hai người....
Trong trời tuyết lạnh giá, ngọn lửa nhanh chóng tắt lụi, Sunghoon và Heesung bàng hoàng trơ mắt nhìn theo bóng Jay đưa Sunoo đi.
Một lúc sau, Heesung nghiến răng, nắm thật chặt tay định đuổi theo nhưng Sunghoon đã nhanh tay kéo vai anh giữ lại, tiện tay cậu giáng luôn một cú đấm vào giữa mặt Heesung khiến anh không kịp trở tay lãnh nguyên cú đấm vào giữa mặt ngã nhoài ra tuyết, máu phun ra từ miệng....
Heesung có vẻ bàng hoàng trước sự ra tay của Sunghoon, anh đứng dậy định lao đến trả đòn. Nhưng... đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, anh đứng khựng lại thu nắm đấm về, phủi tuyết trên áo gầm gừ nói:
-Cậu đang làm cái gì vậy?
-Anh không có tư cách để đến gần cậu ấy - Sunghoon nói lạnh tanh
-Cậu nghĩ mình là ai mà có quyền ngăn cản tôi đến gần Sunoo??
-Hừ... Lee, tôi nghĩ anh nên biết ai là người đã khiến cậu ấy ra nông nỗi này - Sunghoon nhìn Heesung căm hận nói
-Sao? Park - ssi cậu nói gì ta không hiểu? - Heesung nhíu mày hỏi
-Hừ... muốn biết sự tình ra sao thì về mà hỏi cái cậu bạn thanh mai trúc mã của anh đi. Nếu muốn tốt cho Sunoo thì anh đừng đến gần cậu ấy nữa...
Sunghoon nói xong liền quay gót phóng vụt đi, để lại Heesung đứng đó một mình, anh khẽ gằn giọng, đôi mắt ánh lên tia vằn đỏ:
-Jaeyun!!!!!
............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro