Chương 26: Hoa Pureblood
Vậy là những ngày mùa thu mát mẻ đã đi qua, tôi đã nhập học được gần một tháng. Hôm nay là ngày lập đông, thời tiết lạnh vô cùng, từng cơn gió bấc ùa về đem theo hơi lạnh cùng những bông tuyết trắng xóa.....
Tuyết gần như bao phủ khắp nơi từ trong ra ngoài, trên sân trường, trên các lối đi và cả trên những nóc nhà cổ kính, rêu phong.
Tôi xoa xoa tay vào nhau ngước mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những bông tuyết trắng tinh khôi, lòng chợt cảm thấy vui vẻ. Cũng giống như các Vampire khác, mùa đông luôn là mùa yêu thích của tôi.
Những đêm mùa đông thường kéo dài, ánh nắng mặt trời cũng bớt chói chang hơn, đối với các Vampire mà nói được sống trong thế giới ít ánh sáng mặt trời quả là điều hạnh phúc.
......Cộp....cộp.....
-Các học viên đứng.....
Tiếng hô dõng dạc của Hanbin đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình thoát khỏi giấc mộng, vội đứng lên cúi đầu chào cô dạy sử.
-Các em ngồi xuống, giở trang 224 bài lịch sử các dòng tộc Vampire thuần chủng ra........ - Cô Irene dạy môn lịch sử Vampire lên tiếng
-Vâng ạ.....
Những tiếng dạ vâng râm ran nổi lên, tôi ngoan ngoãn mở trang 224 ra, hình ảnh về những Vampire thuần chủng thời xưa khiến tôi khẽ rùng mình, suýt nữa là gập sách lại.
Họ vẫn đẹp một cách kiêu sa nhưng những ông tổ của các dòng Vampire Hàn này có một làn da gần như trong suốt, đôi mắt thì toàn một màu đỏ như máu nhìn rất đáng sợ....
-Các em, trật tự nào, trước khi vào bài, cô muốn hỏi là trò Park có đến lớp không?
Tôi giật mình nhìn sang bên cạnh, rõ ràng là hôm nay hắn cũng đã lặn đi đâu mất tiêu rồi.
-Dạ thưa cô không ạ.... - Hanbin lễ phép đứng lên nói
-Tốt...bây giờ chúng ta sẽ vào bài, đáng lẽ ra những kiến thức này không được sử dụng trong chương trình giáo dục dành cho Vampire cấp C. Nhưng vừa qua hội đồng Vampire đã đưa ra quyết định cho một phần lịch sử về Vampire thuần chủng vào sách dạy vam C để chúng ta hiểu hơn về dòng thuần chủng cũng như tổ tiên của vampire Hàn.
Những tiếng râm ran lại nổi lên, các học viên trong lớp có vẻ rất thích thú trước mảng đề tài mới lạ này.
-Chúng ta hãy chú ý vào sách đồng thời nhìn lên bảng. Như các em đã biết Vampire chúng ta xuất phát từ dòng thuần chủng, họ được ví như vua của loài Vampire. Đối với xã hội vam Hàn Quốc, dòng tộc thuần chủng lâu đời nhất và được xem là mở đầu cho các dòng vampire về sau là 2 dòng tộc Lee và Park.
Cô Irene dừng lại một lát rồi ngó xuống chỗ ngồi của Sunghoon như để khẳng định chắc chắn một điều rằng cậu ta không có trong lớp rồi mới hắng giọng nói tiếp:
-E hèm....theo lịch sử kể lại, thì vì một lí do nào đó mà hai dòng tộc này trở lên thù ghét nhau, hàng ngàn năm trải qua họ vẫn tiếp tục đấu tranh và coi nhau như kẻ thù..........
-Thưa seosaengnim*, theo như em biết thì hiện tại hai gia tộc đó rất thân thiết với nhau và còn kết thành thông gia nữa mà - Một cô bạn có mái tóc thắt bím đột nhiên đứng dậy hỏi
*Seosaengnim: Giáo viên
-Đúng vậy, chuyện họ thù ghét nhau là của hàng ngàn năm về trước, nhưng do thời gian đã qua quá lâu sự thù hận cũng dần tan biến. Nên hai bên gia tộc đã mở cuộc họp đưa đến quyết định giảng hòa và bàn bạc trở thành thông gia của nhau, xem đó như một mối liên kết thân thiết..... - Cô Irene gật đầu nhẹ nhàng nói
-'Cái mối quan hệ thông gia mà cô Irene nói đến có phải là do hai bố của anh Heesung cưới nhau không nhỉ? Hà...Thảo nào mà anh ấy được xem như Kingdom, một Vampire mang trong mình dòng máu của hai gia tộc thuần chủng lớn nhất là Lee và Park. Nếu thế thì ba anh ấy và phụ huynh của Sunghoon chắc chắn là anh em của nhau rồi....' - Tôi thầm nghĩ
Tôi gật gù nghĩ thầm rồi bỗng thấy buồn cười, thì ra đây là lí do tại sao cô Irene phải hỏi xem Sunghoon có trong lớp không? Chắc là cô ấy sợ hắn ta nghe nhắc đến gia tộc nhà mình thì tức lên, chém cho cô mấy phát thì xong.
Tôi nghĩ rồi đưa tay lên bụm miệng cố ngăn tràng cười điên dại lại.
-Khoan đã thưa seosaengnim, em còn muốn hỏi một điều - Một cậu bạn có mái đầu vuốt keo đen bóng đột nhiên đứng dậy hỏi
-Em muốn hỏi gì vậy Yeonjun? - Cô Irene khẽ cười hỏi
-Thưa seosaengnim, em nghe nói là nguyên nhân gây ra cuộc chiến tranh của hai gia tộc thuần chủng này có liên quan đến một loại hoa, có đúng thế không ạ? - Cậu bạn đầu vuốt keo tiếp tục hỏi
-Cái này.....em nghe ở đâu vậy, chuyện này không phải chuyện đùa đâu, dù biết tôi cũng không thể nói cho các em biết được, vì nó không thuộc phạm vi môn Lịch sử - Cô Irene khẽ nhíu mày nói
-Cô ơi, kể đi, kể đi mà......
Những tiếng kêu thống thiết của lũ học viên bên dưới vang lên nghe như tiếng những oan hồn đòi mạng. Cô Irene, khẽ nhăn mặt nhìn những đôi mắt cún con long lanh của lũ trẻ thở dài nói:
-Không được, cô không thể kể cho các em nghe được, đây là môn lịch sử chứ không phải môn sinh học.
-Cô ơ...iiiiiiiiii - Lũ học viên bên dưới (bao gồm cả tôi) lại kéo dài giọng, ngước khuôn mặt chảy xệ như sắp mếu của mình lên nhìn cô Irene, khiến cô động lòng, khẽ chép miệng thở dài nhăn trán suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói:
-Thôi được, cô chỉ biết một chút thôi, loài hoa đó có tên là Pureblood, xuất phát từ thời Hi Lạp cổ đại. Nghe nói nó được tạo ra từ chính máu và xương thịt của ông tổ Vampire trên hành tinh này, nó có màu đen tuyền giống màu máu của Vampire, năm cánh úp lại trông giống một bông hoa tuylip, dòng nhựa đang chảy trong người nó chính là dòng máu thuần chủng nguyên thủy nhất có độ độc cực mạnh.
Cô Irene dừng lại, khẽ ngó quanh quất một hồi rồi tiếp tục nói:
-Nó được xem như biểu tượng của dòng thuần chủng, trong tư dinh của các gia tộc này loài hoa Pureblood được trồng ở các nơi linh thiêng nhất. Hàng ngày đều được tưới máu của thuần chủng để duy trì sự sống. Nó còn được xem là loại thuốc hữu hiệu nhất dành cho các Vampire thuần chủng nhưng.........
-Nhưng sao hả cô..........?
-Ừm, nhưng nó cũng lại là thứ thuốc độc kinh khủng nhất đối với các Vampire khác. Nếu ăn phải nó, chúng ta sẽ phải chết đau đớn, trong tích tắc thân xác sẽ hóa thành tro...
Cô Irene khẽ nói trên trán toát cả mồ hôi hột, khuôn mặt hơi xanh. Không hiểu sao lúc ấy, đôi chân tôi lại tự động đứng dậy, lấy hết dũng khí tôi hỏi nhỏ:
-Thưa seosaengnim?
-Sao vậy em? - Cô Irene cùng tất cả các vam khác đều nhất loạt quay ra nhìn tôi
-Em muốn hỏi, nếu những Vampire lai mang trong mình một nửa dòng máu thuần chủng khi ăn phải loài hoa đó có làm sao không ạ?
Cô Irene nhìn tôi khẽ gật đầu khoát tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống từ tốn nói tiếp:
-Đối với các vam có 1/2 máu thuần trong người khi nuốt phải Pureblood sẽ không chết ngay mà phải hôn mê từ một dến hai tháng. Nếu không có biện pháp chữa trị kịp thời cũng sẽ không thể sống nổi, nhưng theo như những gì mà tôi đã biết thì chưa có phương thức nào có thể chống lại loài hoa độc này....
-Thế lí do tại sao nó lại là nguyên nhân gây ra chiến tranh của hai tộc Lee và Park vậy seosaengnim? - Một vài tiếng nói từ dưới vọng lên
-Hừm....cái này thì tôi cũng không rõ, có lẽ chỉ những người sống lâu đời trong hai tộc đó mới có thể biết thôi - Cô Irene khẽ nhíu mày nói
......Leng keng....leng keng.....
Đúng lúc ấy tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cô Irene khẽ gật đầu với cả lớp rồi nhanh chóng xách cặp đi ra ngoài.
Đang trong tâm trạng rối bời vì những điều vừa nghe được trong buổi học hôm nay tôi chợt giật mình khi thấy khuôn mặt dịu dàng của Hanbin đang kề sát mặt...
-Ủa? Hanbin sao vậy? - Tôi ú ớ kêu lên
-Sunoo, tôi nhờ cậu một việc được không? Vừa nãy cô Irene có bảo tôi đưa tập hồ sơ này cho thầy Taehyun là giáo viên của khu A, nhưng giờ tôi lại phải đi xin chữ kí của cô Momo dạy sinh nên không thể đi được, cậu giúp tôi nhé??
-Ừm, được thôi - Tôi gật đầu mỉm cười cầm tập hồ sơ, kéo cao cổ áo, bước ra ngoài.
Dãy nhà khu A hôm nay đột nhiên lại ít đèn điện, bóng tối bao trùm khắp nơi, tiếng gió rít cùng cơn lạnh thấu xương khiến tôi khẽ rùng mình, cảm giác như có ai đó đang đi theo tôi vậy tôi sợ hãi nghĩ rồi.........đột nhiên...
-"BỐP"..................Một âm thanh giòn tan vang lên.
Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt đất như tối sầm lại, tôi đau đớn đưa tay lên sờ đầu trong vô thức rồi ngất lịm đi.........
............
Trên nền tuyết lạnh cô đơn...
Máu và nước mắt của em cứ tuôn rơi...
Em chờ anh đến...
Em ước được nắm lấy bàn tay anh lúc này...
Mong mỏi, khắc khoải... Từng giây... Từng phút...
Nhưng sao..... Anh không đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro