Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Một phần năm cái bàn

Tôi hơi ngớ người trước câu hỏi của hắn, ngước khuôn mặt ngu không tả được của mình lên lắc đầu, phán một câu xanh rờn:

-Không hiểu...

-Cậu....Haizz mà thôi quên đi - Hắn thở dài nói rồi nâng lọ sao lên nhíu mày nhìn chăm chăm vào nó rồi khẽ nhếch mép từ từ móc những bông tuyết giả "hơi bẩn" trong lọ ra

Thấy vậy, tôi hoảng kinh vội giữ lấy tay hắn lại kêu lên:

-Cậu làm cái gì thế? Nếu không muốn lấy thì đưa cho tôi, đừng có phá, có biết tôi đã mất gần bảy tiếng đồng hồ để làm ra nó không?

-Hừ...đứng im đi - Hắn gắt rồi sau đó lấy hết những bông tuyết giả ra, đặt một bàn tay của mình lên miệng lọ... Một luồng không khí lạnh chợt ùa đến, tôi ngớ người ra nhìn, kinh ngạc đến độ không thốt lên lời

Bên trong lọ sao đột nhiên xuất hiện những bông tuyết trăng tinh, đẹp đến mê hồn.

-Đẹp dã man... - Tôi kêu lên, rồi nhanh chóng giật lọ sao trên tay Sunghoon, cầm lên ngắm nghía

Thật kinh ngạc ngạc những bông tuyết này đẹp quá, trông giống thật vô cùng, mà khoan đã, sao nó lại lạnh như vậy nhỉ? Chẳng lẽ....Tôi tá hỏa nghĩ rồi lắp bắp hỏi hắn:

-Tuy..ết...thật????

-Đúng... - Hắn gật đầu cái rụp, lạnh lùng nói

-Bậy bạ, đây là mùa thu mà, cậu đang trêu trẻ con đấy à? - Tôi kêu ầm lên

-Hừ...chỉ là mấy bông tuyết thôi mà, cậu khinh thường tôi quá đấy - Hắn tức giận nói

-Phư...phư...tôi không tin đâu , hay là cậu thó ở đâu được mấy viên đá bào rồi cho vào đây giả làm tuyết hả? - Tôi nghi ngờ hỏi

-Đồ ngốc...được thôi, nếu cậu không tin, tôi sẽ cho cậu thấy!!

Hắn nói rồi vung tay cái rẹt, không khí xung quanh chợt lạnh đến thấu xương. Tôi giật mình vội ngó xuống đất, tá hỏa nhìn lớp băng dày đang phủ kín ngay dưới chỗ mình đang đứng. Quá sợ hãi tôi kêu ầm lên:

-Ối tía má ơi, có ma - Rồi không chú ý, trượt chân ngã cái oạch đầu đập vào băng đau đến ứa nước mắt.

-Huhuhu đau quá...đau quá... - Tôi kêu lên thống thiết, rồi ôm đầu lồm cồ bò dậy lườm hắn một cái suýt rách mắt nói:

-Cậu có cần chơi ác thế không?

-Hừ..thế bây giờ cậu đã tin chưa?

-Ờ ừm...cũng hơi hơi....nhưng mà này, cậu làm thế nào mà điều khiển được băng tuyết thế?

-Vớ vẩn, tôi là ai kia chứ?...Thế cậu có định đưa trả cái đó cho tôi không? Của tôi chứ của cậu à? - Hắn nhíu mày nói rồi chỉ tay vào lọ sao

Thấy vậy tôi hơi ngớ người ra, nhìn lọ sao trên tay mình, rồi đưa cho hắn, cười hề hề nói:

-Hihi xin lỗi nha, của cậu đây...

Hắn không nói gì chỉ giằng lấy lọ sao rồi nhanh chân bước đi. Nhưng đột nhiên hắn dừng lại rồi không quay đầu nhìn tôi, hắn lạnh lùng nói:

-Một phần năm.

-Hở? - Tôi ngớ người ra chẳng hiểu gì cả hỏi lại hắn - Một phần năm cái gì cơ?

-Đồ ngốc, tôi sẽ cho cậu sử dụng một phần năm cái bàn cuối, nhớ là đừng có xâm chiếm đấy - Hắn nói

-Thật sao??? - Tôi kinh ngạc hỏi lại, rồi không kiềm chế được co chân nhảy cẫng lên

-Hura...vậy là cậu cho tôi ngồi cùng rùi đúng không? Hehehe ...You are a cute boy!

Vì quá phấn khích mà tôi không cẩn thận trượt chân ngã cái oạch lần nữa, đầu lại đập xuống băng suýt nữa thì vỡ sọ, tôi đau đến không đứng dậy nổi, cứ nằm đó mà khóc thầm.

Hắn không nói gì chỉ khẽ lắc đầu đưa tay lên che miệng rồi bước thẳng.....

............

Ở phía sau một gốc cây phong đỏ gần đó, có một chàng trai đang cố lau đi những giọt nước mắt đau thương trên mặt mình cay đắng nói:

-Cậu đã cười sao? Suốt 15 năm qua tôi đã luôn ở bên cậu nhưng chưa bao giờ cậu dành cho tôi một cái liếc mắt chứ đừng nói gì đến một nụ cười, vậy mà cậu đã làm điều đó với một thằng nhóc vừa mới chuyển đến. Tôi hận cậu Sunghoon....

-....Hừ...Sunoo, là tự do cậu chuốc lấy đấy, đừng trách tôi độc ác....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro