Chương 16: Đi mà kêu anh Heesung của cậu vớt cho
-'Tay dài thế kia, chắc là với tới được...' Tôi nhìn cánh tay của hắn gật gù nghĩ thầm, rồi cố dằn lòng, nở một nụ cười cáo con:
-Sunghoon nè... sẵn đang rảnh, cậu giúp tôi lấy cái nạng lên được không?
Tôi nói rồi chỉ tay xuống dòng suối, hắn nhíu mày nhìn tôi rồi lại nhìn cây nạng, nén tiếng thở dài rồi nhanh chóng lướt đến bên cạnh tôi (không phải là ma mới lạ) ngồi xổm xuống nhẹ nhàng với tay lấy cái nạng dễ như bỡn rồi đưa qua cho tôi.
Tôi nhìn hắn thở phào nhẹ nhõm, sung sướng nở một nụ cười khuynh nước đổ thành, nhưng đáp lại nụ cười của tôi, hắn chỉ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Tôi hơi thừ người ra nhìn hắn rồi chẳng biết lấy đâu ra cái dũng khí mạnh dạn dùng ngón tay trỏ khẽ kéo hai hàng lông mày đang nhíu lại trên mặt hắn dãn ra. Hắn có vẻ ngạc nhiên trước hành động táo bạo của tôi, mặt cứ đần ra trông đến là ngu. Tôi khẽ bỏ tay xuống rồi cười tươi nói:
-Đấy, như thế có phải đẹp không? Lúc nào cũng nhăn nhó, chỉ cần cậu bớt nhăn nhó đi một chút là sẽ đẹp trai chẳng kém anh Heesung đâu.
Nhưng thật không ngờ, câu nói vui vẻ của tôi lại khiến hắn nổi giận, tiện tay vất luôn cái nạng ra giữa dòng suối gằn giọng nhìn tôi bực tức nói:
-Hừ... nếu vậy thì đi mà bảo anh Heesung của cậu lấy nạng cho....
Hắn nói xong liền đứng phắt dậy, đút tay vào túi quần lạnh lùng bước thẳng, tôi thì vẫn chả hiểu gì cả, mặt cứ đần ra hết nhìn hắn rồi nhìn cây nạng dưới nước gào lên uất ức:
-Đồ thất đức, cậu làm thế mà xem được à, có thằng con trai nào như cậu không hả? Đã nhặt lên cho người ta rồi còn ném đi, điên thì cũng phải có mức độ thôi chứ, đồ máu lạnh, quân giết ngươ....
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì hắn đã quay phắt người lại, lạnh lùng nhìn tôi bằng đôi mắt tóe lửa, phăng phăng bước đến chỗ tôi....
-'Tiêu mình rồi' Tôi nhìn hắn hoảng loạn nghĩ thầm rồi run cầm cập lấy tay ôm lấy người nhắm tịt mắt lại chuẩn bị tư thế chịu đòn, nhưng mãi một lúc lâu sau mà tôi vẫn không thấy động tĩnh gì cả, chợt....
"ÙM".... - Nghe tiếng động mạnh tôi giật mình quay đầu lại nhìn, Sunghoon đang nhảy xuống con suối lội ra giữa dòng nhẹ nhàng vớt cây nạng lên rồi ném nó trước mắt tôi, bỏ đi không nói một lời
Tôi nhìn theo hắn rồi lại nhìn cây nạng trước mặt khẽ thầm nghĩ:
-'Rốt cục thì hắn là người như thế nào???'.
............
-Mình điên thật rồi, không hiểu tại sao mình lại bỏ cả đêm ngồi trên cây chỉ vì lo lắng cho thằng nhóc đó... Lại còn "Sẽ đẹp trai chẳng kém anh Heesung đâu" nữa chứ. ( Au: Mùi giấm nhẹ thoảng qua, hực^^) Bực... bực kinh khủng, muốn đánh một ai đó quá..... - Sunghoon vừa đi vừa tức giận nghĩ
............
Sau một hồi vất vả cực nhọc, cuối cùng tôi cũng trở về với căn phòng trong bệnh xá trên tay là một bông súng trắng tuyệt đẹp.
Vừa mở cửa bước vào, chợt tôi giật mình khi thấy một người con trai đang ngồi bắc chân trong phòng, giơ hai ngón tay lên mỉm cười thật tươi chào tôi:
-Hellu, baby my love!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro