🦌
Hôm nay là sinh nhật của Heeseung, nhưng khi mở mắt, anh đã không cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của Sunoo bên cạnh. Chiếc gối bên cạnh trống trơn, và có lẽ Sunoo đã đi làm sớm. Bên ngoài cửa sổ, trời vẫn rả rích mưa phùn, từng giọt nước nhỏ xuống mặt kính, khẽ vỡ tan. Heeseung thở dài, cảm giác như ngày sinh nhật của mình bắt đầu không suôn sẻ.
Anh khoác vội chiếc áo mưa, bước ra ngoài trời lạnh giá, và phải đi bộ một đoạn để đến trạm xe buýt. Lúc nào những ngày mưa cũng kéo dài thêm cảm giác cô độc. Khi đến công ty, Heeseung chẳng mong chờ gì nhiều, nhưng rồi anh lại bị gọi vào phòng họp. Dự án mà anh đã tốn bao nhiêu công sức bị đánh giá là đi sai hướng, và anh phải làm lại từ đầu. Cảm giác thất vọng và chán nản tràn ngập trong lòng, nhưng anh chỉ im lặng, không nói lời nào.
Khi tan làm, anh cố gắng bắt chuyến xe buýt về nhà, nhưng không may lại trễ mất. Heeseung nhắn tin cho Sunoo, báo rằng anh sẽ về trễ một chút, nhưng ngay sau đó, điện thoại anh sập nguồn vì hết pin. Anh lại phải đứng chờ trong mưa, dù có mặc áo mưa, nhưng nước đã ngấm dần qua quần áo, lạnh buốt.
Heeseung nhìn xuống bộ sơ mi mình đang mặc, bộ đồ Sunoo tặng anh vào sinh nhật năm ngoái. Anh yêu quý nó đến mức chỉ mặc vào những dịp đặc biệt, vậy mà giờ đây nó đã ướt sũng. Lòng anh trĩu nặng khi nghĩ về mọi thứ không như ý diễn ra trong ngày hôm nay.
Cuối cùng, Heeseung cũng về đến nhà. Khi mở cửa, điều đầu tiên đập vào mắt anh là ánh sáng ấm áp từ những ngọn nến lung linh và mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp căn phòng. Sunoo đứng đó, với nụ cười ngọt ngào như thường lệ, đôi mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy anh.
Heeseung đứng lặng đi trong vài giây, ngỡ ngàng trước sự chuẩn bị của Sunoo. Một ngày vốn đầy rẫy những điều không vui bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn, ấm áp hơn. Khi Sunoo hát bài mừng sinh nhật, giọng hát trong trẻo của cậu khiến Heeseung không kìm được xúc động. Anh bật khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má. Hóa ra, ngày hôm nay không hề tệ như anh nghĩ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Heeseung ngồi xuống bàn ăn cùng Sunoo. Mỗi món ăn đều ngon miệng, và anh nhận ra ngay rằng chúng đều do Sunoo tự tay làm. Cậu kể về việc đã chuẩn bị mọi thứ từ sáng sớm, và điều đó khiến trái tim Heeseung càng thêm ấm áp. Sự tận tâm của Sunoo làm anh cảm động sâu sắc. Dù bữa tiệc không lớn, không hào nhoáng, nhưng với Heeseung, đây chính là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà anh từng nhận được.
Sau bữa ăn, cả hai cùng trở về phòng. Heeseung ôm Sunoo thật chặt, hít thở mùi hương quen thuộc của cậu. Trong vòng tay cậu, mọi buồn bã của ngày hôm nay tan biến. Heeseung khẽ mỉm cười khi nghĩ về Sunoo. Đối với anh, Sunoo chính là ánh nắng, là nửa còn lại của anh, là mảnh ghép hoàn hảo giúp cuộc sống của anh trở nên trọn vẹn.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Heeseung thầm cảm ơn cuộc đời đã mang Sunoo đến bên mình. Và trong cơn mơ, anh biết rằng, chỉ cần có Sunoo ở bên, mọi ngày dù khó khăn thế nào cũng sẽ trở nên ấm áp và hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro