~
Gửi em, người tình.
Cái buốt đầu đông đã qua, mấy hôm trái gió trở trời đã nguôi ngoai, như cái cách em im lặng luồn qua kẽ tóc, mềm mại mà rời đi.
Em, vạn vật đều thay đổi, lần đầu tiên tôi biết, dẫu cho có đau đớn khổ ải thì Trái Đất vẫn xoay tròn. Lần đầu tiên tôi biết, dẫu cho những điều u uất còn tồn đọng trong quá khứ, em vẫn chọn đến và thổi cơn gió đầu mùa vào lòng tôi. Lần đầu tiên tôi biết, có một em, em đã đến, đã đan tay, đã không ngần ngại lùi lại từng bước, nhẹ nhàng mà dìu dắt tôi.
Em, tôi rất thương, rất nhớ, rất si mê, rất đắm đuối trước những suy tư về em. Em là hoa cúc trắng trên đồi thảo nguyên xanh, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, nhỏ nhắn nhưng kiêu hãnh, có chút bướng bỉnh, có chút hoang dại, có chút yêu kiều, có nhiều dễ thương.
Em, ngày em đến, tôi đã biết mảnh đất khô cằn trong tim tôi, thì ra vẫn còn một hạt giống, hạt giống nhỏ con con được vun đắp bằng tình yêu em, không ngừng vươn lên khỏi sỏi đá mà đâm chồi. Ngày em đến, tôi đã biết người tôi thương là suối nguồn của sự sống, là chốn an yên vỗ về, là bầu trời trong xanh, là gió, là hoa, là cây, là nắng. Là em, em đã đến và cho tôi biết, hóa ra tình yêu cũng có thể tái sinh thành một bản ngã mới mà tôi chưa bao giờ thấy.
Em, ngày ta rong ruổi trên bãi cỏ xanh ngát, em từng mong hai ta sẽ không bao giờ lớn, tình yêu em và tôi sẽ không bao giờ biến chất, chúng ta sẽ mãi là những thiếu niên vô tư, khi cười lên lại rạng rỡ hơn ánh mặt trời, cao ngạo, bướng bỉnh, nhưng vui tươi và hồn nhiên. Tôi cũng từng mong như thế.
Em, sự vận động vĩnh viễn không mất đi, hình thái tình yêu sẽ luôn luôn chuyển dạng từ thế này sang thế khác. Thời gian không dừng lại, chỉ có chúng ta là cố chấp bẻ gãy bánh răng đồng hồ, điều đó thật vô nghĩa, em à.
Em, ngày em đi, lòng tôi vỡ nát, thảo nguyên rộng lớn mà em chăm nay đã héo úa đến khôn cùng. Bông hoa cúc trắng tôi nâng niu săn sóc nay chỉ còn lại vấn vương. Cơn gió xuân mơn mởn của sự sống nay chỉ còn lại buốt giá đến chạnh lòng. Tôi lại hiểu thêm một điều, nếu đã có thể đến, ắt hẳn có thể đi.
Em, người giờ đây chỉ còn là sự hiện diện trong tâm trí của tôi, đã đến lúc phải nói lời chia ly. Cảm ơn em, tình yêu, vì đã dạy tôi cách chăm sóc bản thân, cảm ơn em vì đã nuôi dưỡng đứa bé yếu nhớt bên trong tâm hồn mục ruỗng, cảm ơn em vì đã cho tôi thấy thì ra cuộc sống vẫn còn nhiều màu sắc đến vậy. Cảm ơn em, vì đã đi qua đời tôi, dạy cho tôi biết cách phải yêu thương một người khác. Tôi yêu em.
Chúng ta của hiện tại đã không còn là những thiếu niên vô tư nhảy nhót trên cánh đồng cỏ xanh, cả em và tôi, đã trưởng thành theo cái cách mà cả hai không mong muốn nhất. Thật xin lỗi, tôi lại lần nữa không thể giữ lời. Thật xin lỗi, vì đến tận bây giờ vẫn còn tương tư em. Thật xin lỗi, vì đã nuôi ý nghĩ nhỏ nhen bên trong mình. Từ hôm nay tôi sẽ thay đổi, sẽ quên em đi, bắt đầu lấp đầy cuộc sống bằng những thú vui khác, trở nên táy máy tò mò về thế giới vì chúng ta còn trẻ, và tình yêu em là thứ gia vị đẹp đẽ nhất từng nêm nếm vào một thằng nhóc nhạt nhòa như tôi. Chúc cho chúng ta sẽ cùng hạnh phúc, mặc dù không còn là cùng nhau.
Cái lạnh đầu đông đã rời đi, đồi thảo nguyên lại phủ lên mình lớp vỏ mới, xanh rì rì. Và tôi cũng thế, từ giây phút này, tôi sẽ cất em đi, mặc cho mình một chiếc áo mới và dọn dẹp sạch sẽ mớ bòng bong trong lòng.
Một lần nữa, thật cảm ơn em vì đã từng yêu tôi.
Gửi đến em, người tình cũ.
Lee Heeseung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro