Mi
5.
Ngày 7 tháng 11, 3 năm trước
"Em tính hết rồi, lúc mình đáp xuống Đà Nẵng thì vẫn còn sớm lắm, tụi mình cứ ăn uống nhẹ xong rồi ghé khu XX tắm khoáng nóng với tắm bùn nè. Em săn được vé trên-"
"Bé ơi," Heeseung cắt ngang lời tôi. Anh hơi sụt sịt mũi, mệt mỏi nói tiếp. "Anh nói cái này được không?"
Không. Tự dưng đầu tôi bật ra như thế. Vì hình như tôi đoán được anh định nói gì. Nhưng cuối cùng, tôi chỉ chán nản tiếp lời:
"Đừng nói là anh không đi được với em nhé?"
"Thì... Em cũng biết là trong tuần anh đi công trình liên miên, hẹn đi hẹn lại với bọn ENHA thì cũng chỉ còn cuối tuần này để thu âm mà thôi." Anh nói, như thể anh đã giữ trong lòng rất lâu rồi, nhưng đến giờ mới chịu thành thật với tôi. Qua sóng điện thoại, tôi cố đi tìm một chút hối lỗi ở anh, chỉ để nhận lại những mệt mỏi và đôi phần trách móc. "Thấy em háo hức quá, anh cũng không nỡ nói. Nhưng thật sự là album không thể chờ thêm được nữa rồi."
Vậy em thì chờ được sao? Tức là anh đã nghiễm nhiên xếp tôi đằng sau những trách nhiệm khác. Vốn tôi đã định im lặng cho qua, nhưng có lẽ vì chính tôi cũng đang bị đè nén bởi áp lực công việc, hoặc vì tôi đã rất mong chờ chuyến du lịch này. Thế nên tôi - chính tôi đã lỡ lớn tiếng trước:
"Thế sao anh không từ chối từ sớm đi? Em đặt cọc hết cả rồi, tốn cả mớ tiền chứ bộ! Mà em cũng có bắt anh đi nhiều đâu, có mỗi 2 ngày cuối tuần thôi, anh thử nghĩ xem bao lâu rồi anh dành trọn vẹn được 2 ngày cho em mà anh nói như thể em làm phiền anh lắm thế?"
Yêu nhau đến năm thứ ba, xích mích là điều không thể tránh khỏi - có lẽ tôi đã quá kỳ vọng rằng chuyến đi này sẽ kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Nhưng hình như tôi cứ mở miệng ra là sẽ hoá thành cãi vã. Lẽ hiển nhiên là trước những lời trách móc của tôi, Heeseung có quyền được phản kháng. Gắt gỏng, anh vặc lại:
"Ý em là anh phải bỏ hết công việc để cung phụng em thì em mới vừa lòng đúng không?"
"Anh biết thừa ý em không phải thế!" Tôi thấy mắt mình bắt đầu rơm rớm. Từ khi nào mà việc đòi hỏi người mình yêu chú ý đến mình lại trở thành tội cản trở anh trên đường công danh thế này? "Nếu anh bận thì lúc em đề nghị đi chơi, anh có thể từ chối luôn hoặc đổi ngày được mà!"
"Lúc đó anh mà từ chối thử xem em có làm ầm lên không? Hay em lại la hét rồi trách móc anh?" Giọng Heeseung bình thản lắm, nhưng lại sắc nhọn đến đáng sợ. "Anh cũng làm việc chứ anh ở nhà chắc? Không phải ai cũng phải xoay quanh em đâu, Sim Jaeyun."
Nhưng em là người yêu của anh mà. Em cũng phải gạt bỏ những dự định của riêng mình để được ở gần anh mà. Tôi chuẩn bị chống trả thì nghe được giọng Jay từ đầu dây bên kia.
"Thôi đi, xin hai người đây." Giọng cậu ấy nhỏ và mệt mỏi. "Lúc nào cũng thấy đang cãi nhau."
"Xin lỗi, xin lỗi." Heeseung nói với Jay, cố kìm cơn giận đang sôi sùng sục. "Đ** hiểu sao cứ nói chuyện là tao phải đóng vai ác nữa."
Tôi biết anh không cố tình nói cho tôi nghe, anh chỉ đang trả lời Jay thôi. Nhưng tôi vẫn không thể ngăn cảm giác tê cứng, nhục nhã như vừa bị tát vào mặt. Hoá ra bấy lâu nay, lời khẩn khoản mưu cầu yêu và được yêu của tôi đều bị anh xem như trò đóng vai nạn nhân.
Tôi co rúm người trên sofa, phải đến khi mở miệng trả lời, tôi mới biết mình đã khóc nấc lên:
"Em xin lỗi. Anh cứ làm việc đi ạ, coi như em chưa nói gì nhé."
"Jaey-"
"Jaey-"
Sim Jaeyun, tỉnh lại đi, đây chỉ là mơ thôi. Dậy, dậy, dậy!
Choàng tỉnh, tôi thấy người mình lạnh toát.
Mất một lúc mà tôi vẫn không thể thoát ra được cảm giác uất ức và tuyệt vọng đang bao trùm lấy mình. Giấc mơ giờ đây chỉ còn là những mảng mờ ảo mà tôi không tài nào nhớ rõ được, nhưng cú sốc về cảm xúc thì vẫn còn nguyên. Mãi đến khi chuông điện thoại reo ầm ĩ, tôi mới ý thức được rằng những gì tôi vừa trải qua chỉ là ảo giác.
Hoặc là một phần quá khứ đáng ra phải đang ngủ yên. Nhưng tôi chẳng thể nhớ rõ để nói chắc.
"Alo, ai vậy ạ?" Tôi nói, hổn hển như ma rượt.
"Dạ em giao hàng online ạ. Cho hỏi địa chỉ của mình là salon tóc TXT đúng không ạ?"
"Đúng rồi ạ." Chỉnh trang lại bộ pijama xộc xệch, tôi nói vội vào điện thoại. "Anh đợi một chút, em xuống ngay."
Xỏ bừa đôi birkenstock, tôi chạy vội xuống nhà. Lần này về lại Sài Gòn, tôi không ở với bố mẹ nữa mà thuê tầng 2 của một căn nhà nhỏ, vừa để ở, vừa để mở một tiệm xăm. Lý do chọn cũng rất đơn giản, vì tầng 1 là salon tóc của một ông anh tôi quen ở trường Mỹ thuật, trên tôi 3 khoá. Choi Yeonjun hứa chắc nịch sẽ deal được giá tốt cho tôi, chỉ cần tôi đừng có đùng một cái bốc hơi nữa là được.
Tiếng đế dép của tôi gõ lên những bậc cầu thang "bồm bộp" làm những anh thợ không khỏi chú ý. Anh Soobin, thợ đi màu chính của cả tiệm, cười cái đầu như tổ quạ của tôi:
"Jaeyun đi đánh trận về hả em?"
Thú thật là lúc đó mắt mũi tôi cũng quá kèm nhèm để nhìn ra ai đang ở trong tiệm. Còn chưa kịp trả lời Soobin, cả bọn chúng tôi đã bị tiếng thét của Yeonjun làm cho giật mình:
"Trời ơi, sao tự dưng em quay mặt vậy?"
Tôi không khỏi tò mò nhìn về hướng anh Yeonjun, và rồi chết đứng.
Có lẽ Heeseung đã nghe thấy anh Soobin gọi tên tôi, hoặc là anh đã nhìn thấy phản ảnh của tôi trên tấm gương rộng trước mặt anh. Giờ thì anh đang ngoái đầu nhìn về phía tôi, một đường cắt đỏ máu nổi bần bật trên mớ bọt cạo râu trắng tinh. Vẻ bất ngờ trong mắt anh như đấm thẳng vào lồng ngực, khiến tôi hơi khó thở. Mất một lúc mà chẳng ai nói được gì.
Chợt, tiếng chuông Iphone mặc định réo lên inh ỏi kéo tôi về thực tại. Sực nhớ mình cần phải ra lấy hàng ship, tôi luống cuống chạy thẳng ra ngoài. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Nghiệt duyên hay gì vậy trời?
Vốn tôi đã định làm như không quen anh, cứ thế đi thẳng lên tầng 2. Nhưng vừa mở cửa quay lại tiệm tóc, tôi đã nghe những tiếng xuýt xoa liên hồi, cùng lúc tấn công trạng thái ngu ngơ ngốc nghếch của tôi.
"Trời ơi, tui lỡ làm hư cái mặt của người nổi tiếng rồi." Yeonjun khóc dở mếu dở, vừa ấn giữ miếng bông vào đường cắt dài, vừa nói. "Thế này chắc fan của em cào mặt anh mất."
"Không sao đâu ạ, tại em mà anh." Heeseung cười hì hì, cố để tâm trạng anh Yeonjun không tệ hơn.
"Mà sao tự dưng lại quay mặt đi chỗ khác vậy? Hay là..." Trông thấy tôi, anh Soobin không đào sâu thêm vào chủ đề này nữa, chỉ bảo. "Cơ mà trong tiệm hết sạch bông băng thuốc đỏ rồi, đợi một lúc anh ra tiệm thuốc đầu đường mua cho."
Đáng ra tôi nên đi thẳng lên phòng. Đáng ra tôi đừng nên cho Lee Heeseung có cơ hội bước vào đời tôi lần thứ 2. Nhưng có lẽ vì tôi sợ anh Yeonjun thật sự sẽ bị fan của Heeseung cào rách mặt nếu không sơ cứu kịp thời cho anh ta, nên tôi đã xung phong một cách thừa thãi:
"Trên nhà em còn bông băng thuốc đỏ đây ạ. Nếu các anh không ngại thì... "
"Không, anh không ngại." Heeseung còn chẳng thèm vờ như khách sáo, đồng ý ngay tắp lự. "Để anh lên cùng em."
"Để làm gì ạ?" Ôm cục hàng ship cùng một bụng thắc mắc, tôi ngơ ngác hỏi lại. "Em cầm xuống đây là được mà."
Mà tôi không để ý, hai ông anh Yeonjun và Soobin trời đánh của tôi đã đá lông nheo tưng bừng với nhau vào khoảnh khắc ấy. Thế là cuối cùng không phải Heeseung, mà chính anh Soobin yêu dấu của tôi mới là kẻ phát ngôn xằng bậy:
"Nãy giờ Heeseung chảy nhiều máu lắm, chắc phải 2 lít lận đó. Em cho bạn ấy lên nghỉ ngơi một tí đi, chứ không thì cậu ấy tụt huyết áp mất."
Tôi nhìn vết xước mỏng lét trên cằm Heeseung, cạn lời vô cùng:
"Dữ vậy hả?"
Sau đó thì sao? Sau đó thì Lee Heeseung, người vốn vô cùng nghiêm trang trưởng thành trong mắt tôi, giả bộ xỉu cái đùng.
Nên là mới có chuyện, anh ta đứng trước cửa phòng của tôi ngay lúc này.
"Anh đứng đây đợi em một chút, em vào lấy cốp y tế rồi đưa cho anh." Dĩ nhiên là tôi cũng chưa ngu đến mức tin vào màn ngất xỉu giả trân của Heeseung. "Anh cứ dùng rồi để ở chỗ anh Yeonjun là được, không cần mang lên đây đâu."
Tôi nói một hơi, không để Heeseung có cơ hội chen vào. Đã lỡ khẳng định "chẳng còn gì để nói với nhau" ở buổi liên hoan tuần trước, tôi không khỏi có chút chống cự với anh. Nhưng Heeseung thì không như vậy - dù trông hơi ngố khi phải giữ chặt miếng bông tẩy trang (mà Yeonjun dùng tạm để thấm máu) trên cằm, anh vẫn rất đạo mạo thở ra câu thoại sau.
"Em còn yêu anh à?"
"Hả?" Tôi há hốc.
"Nếu còn yêu anh thì mới cần phải né tránh thôi. Còn hết yêu rồi thì em ngại làm gì?" Vừa nói, anh vừa nhún vai, làm như thể đó là một chuyện rất hiển nhiên, một lẽ rất bình thường rồi đó.
Mãi đến khi Lee Heeseung đã an tọa trên chiếc ghế trên chiếc ghế duy nhất trong nhà tôi - hay nói thẳng ra là ghế công thái học để tôi ngồi làm việc - thì tôi mới ý thức được, hình như mình bị cha này khích tướng thành công rồi.
Sài Gòn, ngày nắng nhức đầu. Mong cho cha bồ cũ mọc sẹo lồi ngay cằm đi.
.
.
.
6.
Còn chưa được 3 phút mà Heeseung đã hỏi tôi hai chục câu rồi.
"Em ơi, cái bảng 'Ổ Chó' kia để làm gì thế?"
"Em định mở tiệm xăm à, anh thấy có cái ghế với bàn để xăm."
"Á! Vậy là bảng "Ổ Chó" là biển hiệu của tiệm em phải không? Mà sao đặt tên đó vậy?"
"Em ăn cơm chưa bé?"
"Hồi nãy em mua gì vậy?"
"Sao nhà em có đúng một cái ghế thôi vậy?"
"Em-"
"Anh đừng có để em phải chụp thuốc mê anh." Đang cáu kỉnh vì tìm mãi không ra cốp y tế, tôi quay sang nạt anh một cái. "Trật tự đi."
Heeseung tròn mắt nhìn tôi. Nhưng thay vì khó chịu, anh lại vừa mím môi vừa làm động tác kéo khóa miệng lại. Rồi như nhớ ra mình quên nói điều gì, anh mở khoá ra, nói tỉnh bơ:
"Dạ, anh biết rùi." Rồi anh lại kéo khoá lại. "Anh im iệt nè." Hình như là Anh im thiệt nè.
Chẳng hiểu sao tôi lại thấy tim mình nhức nhức khi thấy trò con bò của anh. Trước khi đầu óc nghĩ đi đâu xa hơn, tôi vội vàng quay đi tìm kiếm cốp y tế, và may là vẫn tìm ra được thật.
(Lỡ mà không tìm ra, Heeseung lại nghĩ tôi kiếm cớ để dụ anh lên nhà thì phiền lắm. Phiền anh, và phiền lòng tôi.)
Đôi mắt tròn xoe như bi ve của Heeseung chưa từng rời khỏi tôi, từ lúc tôi trèo xuống khỏi chiếc thang nhỏ để lấy đồ ở một ngăn tủ hơi cao, cho đến khi tôi lề mề ôm thùng đồ nghề về phía anh. Càng ngứa mắt hơn khi anh cứ bặm môi, làm trò kéo khóa kín miệng. Chịu không nổi, tôi đưa tay ngang tầm với môi anh, làm bộ mở khoá:
"Hỏi linh tinh nữa là em chụp thuốc mê thật đó, không giỡn đâu."
"Dạ." Anh ngoan ngoãn gật đầu. "Anh biết rồi mà."
Anh nhỏ nhẹ vậy để làm chi? Tự nhiên tôi bực mình vô cớ. Có lẽ vì vậy mà khi rửa vết thương bằng cồn, tôi đã cố tình ấn miếng bông hơi mạnh một chút. Hùng hổ vậy thôi, chứ anh vừa xuýt xoa có một tí, tôi đã vội vàng an ủi trong vô thức:
"Em xin lỗi, em xin lỗi, đau anh ạ?"
Heeseung vội vàng lắc đầu, mắt anh thoáng buồn. Một tay anh đưa lên chụp lại khuỷu tay tôi, rồi anh nói:
"Không có, anh không đau, em đừng xin lỗi."
Em đừng xin lỗi. Không rõ vì sao mà nghe bốn từ đó, tôi lại thấy sóng mũi mình cay cay. Tôi không khóc đâu - nhưng cái cảm giác ngưa ngứa vì những giọt nước mắt chưa đến vẫn làm tôi thấy cồn cào. Hít một hơi thật sâu, tôi làm lơ đi ánh mắt van nài của anh và những cảm xúc nặng nề trong lòng, cố làm tiếp cho xong.
"Mà em sắp mở tiệm xăm phải không?" Chưa được bao lâu, Heeseung lại bắt chuyện với tôi tiếp. Quái lạ, tôi nhớ anh ấy có phải người ưa giao tiếp đến thế đâu?
"Vâng ạ." Không muốn chia sẻ quá nhiều với anh, tôi đáp qua quýt, nhẹ nhàng tra thuốc đỏ lên vết thương.
"Bao giờ khai trương, cho anh sang ủng hộ vài hình được không." Anh giơ hai cánh tay lên như để minh hoạ. "Anh thấy người mình hơi trống."
Tôi lùi ra để nhìn rõ mặt anh. Anh chớp mắt nhìn lại tôi.
"Để em cho anh contact của thợ khác." Tôi đáp gọn lỏn. Nghĩ gì vậy cha?
"Nhưng anh chỉ muốn em xăm cho thôi." Heeseung làm bộ tội nghiệp, ê a nói. "Lần trước để cho thợ khác làm, em cũng biết thành quả chẳng ra gì rồi mà."
Ký ức về chữ J giữa ngực anh ùa về, làm tôi hơi sững người. Heeseung không ngại nhìn thẳng vào mắt tôi, dẫu tôi biết anh thấy được toàn bộ những hoang mang, nghi ngờ, khó hiểu mà tôi không thể giấu. Ngập ngừng, tôi hỏi:
"Anh còn chưa xoá đi à?"
Heeseung lắc đầu, dường như đang cố nói gì với tôi. Anh cũng chỉ định yêu mình J thôi. Miệng tôi cứ mở ra rồi ngậm lại, mở ra rồi ngậm lại như một con cá mắc cạn.
Cuối cùng, tôi chọn không tin vào những ẩn ý. Tôi không có thêm 4 năm để yêu và 2 năm để tìm lại chính mình nữa đâu.
"Vậy thì để em cho anh contact của chỗ xoá xăm."
"Nhưng anh-"
"Chừng nào anh xăm tên người yêu mới, hoặc sửa cái hình cũ xấu hoắc của anh thành tên người yêu mới thì em nhận." Dán miếng urgo giữ cố định vết băng xong, tôi ngang ngược vỗ lên vết thương một cái cho anh đau chơi. "Cửa ở đằng kia, về đi. Đừng có lằng nhằng nữa."
Mạnh miệng thế đó, chứ tôi cũng không chắc là mình sẽ ổn nếu anh thật sự bắt tôi phải xăm tên người khác. Chắc Heeseung không độc ác thế đâu nhỉ?
(Spoiler Alert: Anh ta ác thế thật.)
—--
Extra:
Chẳng ai bảo ai, nhưng chắc chắn tất cả đều thấy được tâm trạng não nề của Heeseung và Jaeyun sau khi họ từ ngoài trở vào. Cô bé phục vụ đem bill thanh toán đến lúc này cũng xem như hợp lý, Jaeyun vội vàng đưa thẻ của mình ra, nói quả quyết:
"Em gái, anh gửi-"
"Ê, rút tay lại liền." Jay sưng sỉa nhìn cái thẻ Minion đánh chết không đổi của Jaeyun, chê ơi là chê. Mở ví, cậu rút chiếc thẻ đen hạn mức trên trời ra đưa cho cô bé phục vụ, "Ví dụ đòi trả thì xài cái thẻ nào sang hơn tí được không? Mà bọn này cũng không mượn người Úc trả tiền, nhé!"
"Ê, hai ông cùng rút lại liền." Jungwon cũng rút thẻ. "Lấy tiền quỹ trả, bị khùng hả mấy cha?"
"Nhưng anh có góp quỹ đồng nào đâu." Jaeyun phân trần, nhoài người ra nhét thẻ Minion vào tay bạn phục vụ. "Với lại lâu lâu để tôi mời-"
"Mời bữa cuối rồi lại cút hay sao?" Sunghoon nói xa nói gần, rút thẻ. "Nay tao vui, để tao bao. Không cho tao bao tao hết vui."
"Mấy đứa cất cả đi, để anh trả tiền." Heeseung không rút thẻ. Anh rút ra một cọc tiền mặt. "Bill bao nhiêu vậy em?"
"Ê cất vô liền?"
"Rồi mắc gì không xài quỹ?"
"Thì quỹ để bữa sau ăn cũng được mà?"
"Ủa tao đã nói là tao không được bao là tao buồn nè!"
Giữa tên bay đạn lạc, Sunoo thò tay vào túi quần của Riki, tỉnh bơ móc ví, đứng dậy kéo bạn nhân viên đi ra quầy thanh toán.
"Ủa!" Jaeyun là đứa nhận ra đầu tiên, vừa nhìn cái bộ ngúng nguẩy của Sunoo vừa hỏi Riki. "Nó quẹt thẻ của mày đó em."
Thằng nhỏ ngơ ngác, vẫn chưa hiểu tại sao lại bị mắng:
"Chứ anh ấy quẹt thẻ ai bây giờ ạ?"
Ờ. Chứ không lý Sunoo lại quẹt thẻ của Sunoo? Tại sao Sunoo phải tiêu tiền của nó khi nó có thể tiêu tiền của quý ông Ất Dậu?
Hợp lý quá. Ai thấy không hợp lý thì kiếm thằng Ất Dậu quen đi.
Không được trả tiền nên Jay uất ức lắm. Nó bắt cả bọn phải cho nó chở về tận nhà, dù Jungwon và Jaeyun đều từ chối vì ngược đường. Con Range Rover của Jay vòng và vòng vèo, thả Riki ở quận 2, Sunghoon ở quận 1, Sunoo ở quận 3, Heeseung ở Phú Nhuận, và thả Jaeyun ở...
"Anh ở quán cà phê 24h à?" Jungwon nheo mắt nhìn quán cà phê Internet to đùng ở Bình Thạnh, ra chiều không tin lắm. "Không ở với má Tư em nữa hả?"
"Ừ, ở phía trên có thuê trọ đó. Chị Tư đuổi tao rồi." Jaeyun nói thật trân. "Mà mày không ở gần chỗ anh Heeseung nữa à?"
"Chuyển đi lâu rồi cha." Nó chớp con mắt mèo. "Phải mà mình đừng bỏ em mình thì chắc mình cũng biết rồi đó."
Lỡ miệng nói rồi, Jungwon mới nhận ra từ lúc Jaeyun về đến nay, cậu chẳng hỏi han được mấy mà chỉ toàn trách móc. Jungwon không phải là bạn thân lâu năm của Heeseung như Jay hay Sunghoon, thế nên phần nào, cậu thấy mình có phần công tâm hơn khi nghe câu chuyện của họ. Nói vậy không có nghĩa là Heeseung nói xấu gì Jaeyun sau khi chia tay, nhưng mà...
"Nghĩ gì dữ vậy bạn Miu?" Chạy thêm được 500m, Jay tấp vào trạm xăng. Thấy Jungwon nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ của ghế phụ lái, anh nhẹ giọng hỏi.
"Em thương anh Jaeyun quá. Ý là cũng giận. Mà thấy tội nghiệp. Đợt này về ảnh ốm nhách à."
"Ừa... Thì biết thế. Trông nó tiều tuỵ kiểu gì, anh cũng không biết nói sao." Chợt, Jay nhìn thấy một bóng người đang lóc cóc đi bộ phía bên kia đường. "Ủa! Ê! Thằng Jaeyun kìa!"
Jaeyun tính không bằng trời tính. Đã cố tình cho địa chỉ sai để khỏi vương vấn gì thêm, ai dè ông trời lại cho xe Jay hết xăng, thế là hai bạn mèo đã bắt tận tay cảnh cậu lóc cóc đi bộ về tiệm tóc TXT, leo một tầng lầu, bật đèn tầng 2. Thế nên mới nói, ở đời, đừng bao giờ nói xạo với loài mèo.
"Anh anh, bữa nào anh nhớ qua chỗ này cắt tóc nha." Bởi vì chắc chắn, chúng nó sẽ trả thù bằng cách xúi người cũ của bạn sang nhà bạn cắt tóc. "Đảm bảo. Không. Thất. Vọng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro