Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Khoảng 10 phút sau đội đi lấy củi cũng về, Heeseung ôm bó củi to nhất

"Úi, Heeseung để tớ đỡ hộ"

Mọi người giật mình khi thấy Mirae hét lên, tự dưng đang ngồi vắt chân tiểu thư trên ghế xong đùng đùng bật dậy đòi làm việc ai chả bất ngờ. Tưởng công chúa không thèm làm gì mà tự dưng thấy Heeseung về đã tớn lên đòi ra giúp rồi. Ai nấy cũng đều dùng bộ mặt khinh thường nhìn cô

"Không cần, nặng" hắn liếc mắt sang người bên cạnh

"Thôi để tớ bê hộ mấy cái này có là gì đâu"

Cô ta cứ ôm bó củi rồi giành co làm Heeseung hết sức khó chịu

"Đã bảo nặng buông ra"

"Không thích"

Heeseung bất lực đứng nghe cô ta lải nhải ,hắn nhìn sang khu chỗ nấu ăn thì thấy em,may quá vừa kịp lúc Jaeyun về hắn ném bó củi vào tay Mirae rồi chạy tới phía em, cô ả đột nhiên bị củi đè nặng nhưng không dám kêu lên giờ mà kêu thì có mà quê chết

"He, Jaeyun nấu mì hả"

"Ừm tớ đang trộn, cậu ra nhóm bếp để nướng thịt đi"

"Anh bê củi mệt bỏ xừ mà Jaeyun đã đuổi anh ra ngoài rồi"

"Tớ có đuổi đâu Heeseung đi ra nhóm bếp xong vào đây tớ làm cho cốc trà, chứ đuổi gì hả cái đồ khùng"

"Vâng vâng anh đi liền, cún đanh đá ghê"

"Ơ mà Jaeyun thay áo à, từ bao giờ thế nãy anh thấy Jaeyun mặc áo cộc mà"

" Thì.. thì tối rồi trời lạnh nên tớ mặc áo dài, chứ có gì đâu"

"Ò muốn mặc thêm áo anh không anh mặc dày quá , hơi nóng"

"Thôi, lượn ra ngoài kia nhóm củi đi ông. Đứng đây luyên thuyên hoài"

Hắn lại nghe lời em xong lủi thủi ra nhóm bếp, ai đã làm gì mà mặt cứ xị ra thế không biết. Mọi người ngồi đó chứng kiến câu chuyện, họ không khỏi thắc mắc tại sao Jaeyun lại giấu chuyện Heeseung thay áo làm gì, em đứng cạnh nồi nước sôi nóng muốn chết , mồ hôi còn lăn tăn trên trán lấy đâu ra lạnh


  20 phút trước...

Em lọ mọ tìm tới chỗ vòi nước để rửa rau, trời tối mà còn quên mang điện thoại, đãng trí quá đi mất. Ánh đèn vàng mập mờ ở chỗ đó thật sự không thể đủ để em nhìn đường, mà giờ quay lại lấy điện thoại thì mất công. Thôi cứ đi đại vậy, không quên lời dặn dò của lớp trưởng vì chỗ này rêu mọc nhiều đi sẽ khá trơn

Rửa rổ rau xong xuôi, em quay về như bình thường , đang tập trung nhìn đường thì bỗng có con ếch nhảy vồ ra làm em hoảng hồn, giật mình lùi lại giẫm vào bãi rêu, vì không có ma sát nên em trượt chân ngã nhào về phía say. Tay theo bản năng đưa ra chống đỡ, may mắn không bị đập đầu mà chỉ bị xước lòng bàn tay thôi. Chưa đoái hoài mình bị làm sao thì em đã thở dài ngao ngán vì rổ rau vừa mới rửa đã đổ hết xuống đất kia, lọ mọ nhặt lại rồi rửa lần nữa lúc í vì tay chạm vào nước xong em thấy xót thì mới biết mình bị thương, "xui gì mà xui thế không biết" em thầm mắng bản thân.

Trở về khu vực, vẫn đang nhăn mặt vì đau xong em lại chứng kiến được màn giành co bó củi của Heeseung với Mirae, tự hỏi bản thân rằng hai người họ đã trở lên thân thiết từ bao giờ

"Ôi vãi cún ơi tay cậu sao đấy"

"Bé mồm thôi trời, nãy tớ trượt chân"

"Má, đã dặn chỗ đó trơn mà sao không cẩn thận"

"Tại có con ếch vồ ra tớ nên giật mình"

"Rồi rồi vào đây tớ sát trùng cho, mau lên"

Mồm Sunghoon nó như cái loa ấy, mọi người xung quanh cũng nghe được rồi hỏi han em, em cũng chỉ biết xua tay cười trừ nói mình không sao. Chí ít thì vẫn có nhiều bạn cùng lớp quan tâm em đấy chứ , sát trùng xong xuôi em còn cố ý thay một chiếc áo dài nhằm che vết thương, em không thể băng bó vì nếu vết xước tiếp xúc băng gạc thì sẽ rất rát và dính

Bước ra ngoài vẫn thấy hai người kia đứng cạnh nhau, vì khoảng cách xa nên em không thể thấy rõ biểu cảm mặt của Heeseung, vẫn chỉ nghĩ hắn đang nhìn Mirae và Mirae đang nhìn hắn, cảm giác có chút chạnh lòng nhỉ. Tâm trạng đang tuột dốc nhưng vẫn phải tiếp tục làm việc thì hắn tiến đến chỗ em xong lại còn thắc mắc vụ thay áo, em không muốn Heeseung biết mình bị thương đâu nếu không nhỡ đâu hắn chê em hậu đậu rồi không thích em nữa thì sao

Có gắng bày ra biểu cảm như bình thường trước mặt hắn không để một chút sơ hở, Heeseung thấy em như thế cũng không mảy may nghi ngờ, vào lúc ăn thì hắn thấy em chỉ dùng tay phải còn tay trái cứ giữ khư cổ áo che kín nhưng nhìn em đang ăn ngon miệng nên hắn cũng thôi rồi không để ý đến nó nữa tiếp tục gắp thịt cho em

"Tớ no rồi Heeseung, đừng gắp nữa"

"Ăn đi cho chóng lớn"

"Nhưng tớ lớn đủ rồi mà"

"Chả thấy lớn đâu, chắc ăn gì thì nó nuôi hết vào má, người còm có 50kg mỗi được cái má tròn như em bé mà bày đặt lớn "

"Nhưng hong ăn nổi thiệt mà"

"Ăn nốt miếng này đi anh thương"

Đút cho Jaeyun một cuốn thịt to bự, em nhai phồng cả má, nó cứ phính phính lên làm Heeseung thích thú chọc vào

"Heeseung cuốn hộ tớ cuốn thịt"

Ngồi đối diện hắn và em, thấy em được người thương của mình chăm sóc nũng nịu với hắn, Mirae không khỏi cảm thấy ghen tị . Cô ả nghĩ ra cách đó nghĩ chắc Heeseung là con trai thì sẽ không từ chối cô đâu

"Thịt đó, cậu tự cuốn đi"

"Nhưng mà nó xa, Heeseung cuốn cho tớ đi mà" Mirae nhỏ giọng hết sức yểu điệu để nhờ vả hắn

Heeseung chẳng nói chẳng rằng cầm đĩa thịt đặt phía trước mặt Mirae

"Giờ thì gần rồi đó"

"Heeseung, cậu quá đáng"

"Cậu cuốn cho cậu ta mà không cuốn được cho tớ à hay cậu có ý chê tớ" Mirae đập đũa nói lớn

"Bé mồm lại đi, có tay có chân tự cuốn được. Con gái con lứa có cuốn thịt còn không làm được thì định dựa dẫm vào ai"

"Vậy Jaeyun thì sao, cậu ta không có tay chân à, con trai cao lớn còn phải để cậu cuốn hộ, đúng là cái đồ phiền phức"

Nghe thấy em tự dưng bị người khác lôi vào câu chuyện mà còn bị nói xúc phạm nữa, hắn lúc này mới hạ đũa rời tầm mắt khỏi em ngước lên nhìn cô ả, không khí lúc đó tại bàn ăn còn cháy hơn cả miếng thịt bị lớp trưởng bỏ quên trên bếp than để hóng xem Heeseung sẽ đáp lại như nào

"Này Mirae bây giờ tôi vẫn còn rất bình tĩnh tốt nhất cậu nên câm miệng lại và đi ra chỗ khác, tôi chiều Jaeyun như nào thì đó là việc của tôi. Tôi còn chưa bao giờ dám chê hay mắng Jaeyun câu nào vậy mà đến lượt cô nói à? Lần này là lần thứ hai cô nói xấu Jaeyun trước mặt tôi rồi đấy,thích làm sao? .Bớt chê bai người ta đi không lại mang danh công chúa dỏm"

"Các người quá đáng, chờ tôi đó"

Em ngước lên nhìn Mirae, thấy biểu cảm của cô bây giờ đang cực kì bực tức, em chợt giật mình khi cô ả lườm em rồi đập bàn bỏ đi, em cũng chỉ biết điều khiển mắt nhìn ra chỗ khác cố nhai nốt nuốt xuống cuốn thịt mà Heeseung làm cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro