1
/Lạch bạch, lạch bạch/
Tiếng thở hổn hển trong góc đường nhỏ, hòa theo đó là tiếng xe cộ chạy tấp nập. Ấy vậy mà chẳng ai nghe thấy tiếng cầu cứu trong góc tường.
Lee Heeseung, là thầy giáo mới chuyển đến thành phố này không lâu. Tuy chỉ mới đến, nhưng trình độ giảng dạy của hắn rất vô thường. Trong chỉ một năm mà hắn đã đạt được top 1 thành tích "Những giáo viên có trình độ cao nhất".
Ai cũng đồn thổi rằng hắn dùng tiền để mua danh hiệu, vì vốn gia đình của hắn rất khá giả. Hắn mặc kệ những ý nghĩ xấu về hắn, tập trung vào công việc của mình hơn.
Hôm nay cũng như một này bình thường, hắn đến trường từ rất sớm. Đi ngang con ngõ quen thuộc, bỗng hắn nghe thấy tiếng động. Lòng tò mò nổi lên, cố gắng lấy bình tĩnh để đi đến nơi tiếng động ấy phát ra.
Trước mặt hắn là đám học sinh nam, cưỡng bức một bạn học sinh cùng lứa. Mắt hắn đỏ lên, tiếng tới lại đám học sinh đó đầy tức giận.
- "Này! Các em đang làm trò gì vậy?"
Mắt hắn đỏ ngầu, cố gắng kìm hãm nỗi giận dữ trong người.
Đám học sinh hốt hoảng, đẩy bạn học sinh bị cưỡng bức khi xuống đất. Hắn thấy vậy thì nhanh chóng tiến tới đỡ cậu bạn ấy lên, dùng đôi mắt sắc sảo của mình nhìn các cậu bạn kia bằng ánh mắt đầy gai góc.
.
/cốc cốc/
- "Vào đi"
- "Thưa thầy, các bạn nam này cưỡng bức một bạn nam cùng lứa ở gần trường ạ!"
Jaeyun xoay ghế lại phía các người họ, chậm rãi gật đầu.
- "Tôi hiểu rồi, cảm ơn thầy nhé Heeseung"
Em nhẹ nhàng xoa thái dương của mình, rồi từ từ bước lại gần các cậu con trai đó. Cuối đầu xuống nhìn rõ gương mặt của từng người, em thở dài mệt mỏi. Không nói lời nào mà xoay người bước về bàn làm việc
Hắn cau mày, định mở lời. Bỗng nghe tiếng của các bạn học sinh kia xin lỗi liên tục, thậm chí còn quỳ gối để nói lời xin lỗi.
- "Xong rồi thì các em về đi"
Em không thèm để ý tới cảnh tượng đó. Mắt đang dán vào điện thoại, xua tay đuổi về lớp.
Khi không còn học sinh nào ở đó cả, Heeseung mới bước đến nhìn Jaeyun bằng ánh mắt khó hiểu. Thắc mắc rằng tại sao là một Thầy Hiệu Trưởng danh tiếng như vậy, mà lại không quan tâm đến học sinh.
- "Thưa thầy, sao thầy không giải quyết chuyện này mà để các em ấy xin lỗi vài câu rồi xong chuyện vậy ạ?"
Hắn nói giọng hơn lớn tiếng, khá bực mình với cách giải quyết hờ hững này của em.
- "Chuyện của các em ấy gây ra, tự các em ấy giải quyết. Tôi cảm thấy rất biết ơn khi thầy quan tâm đến học sinh, nhưng thầy nên biết rằng các em ấy đã lớn rồi. Chắc chắn các em ấy biết rằng bản thân mình đang làm gì, nghĩ gì"
Em nói một lượt rồi ngắt ngang, nghiêng người nhìn xem biểu cảm của hắn. Hắn không khỏi bất ngờ với những lời được thốt ra từ miệng của em, định mở miệng phản kháng thì bị em ngăn lại.
- "Vậy nên, thầy không cần phải quá bận tâm đến các em ấy. Thầy bây giờ chỉ được để ý đến một người thôi"
Vừa nói xong miệng Jaeyun nhẹ nhếch lên, trong chờ phản ứng của hắn. Heeseung kẽ gật đầu, bộ não của hắn tiếp thu những lời nói của em một cách nhanh chóng.
- "Vậy tôi có thể biết người tôi cần quan sát để ý tới là ai không, thưa thầy ?"
- "Là tôi, cậu chỉ cần quan tâm đến mỗi tôi thôi Heeseung ạ"
Tai Heeseung bỗng đỏ lên, mắt không khỏi mở to trước câu nói của em. Em thấy biểu cảm của hắn thì bật cười, trông hắn bây giờ như một con nai vàng ngơ ngác. Em càng nghiêm đầu hơn, xem rõ gương ngại ngùng của người trước mặt.
- "Đùa thôi, đừng phản ứng thái quá như vậy chứ"
Jaeyun cười nhẹ, không khỏi thích thú với gương mặt của hắn khi đỏ mặt. Không ngờ một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc, trầm tính lại có những khoảng khắc đáng yêu như thế này.
Hắn bỗng nhìn em bằng ánh mắt nghiêm túc, khiến em có hơi giật mình. Lén nhìn qua tai hắn thì nó vẫn còn đỏ, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn mình thì lạ lắm.
Heeseung từ từ tiến lại gần hơn, mặt đối mặt với em. Hai tay chóng lên bàn làm việc của Jaeyun.
- "Được thôi, nếu thầy muốn. Tôi sẽ luôn quan sát thầy cho dù bất cứ đâu, đồng ý chứ hiệu trưởng Jaeyun?"
Em hơi đỏ mặt trước câu nói này của hắn, ánh mắt tránh đi nơi khác. Thấy vậy hắn đưa tay nâng cằm em, hướng về phía mình để có thể nhìn ngắm gương mặt đang ngại ngùng kia.
Không để em kịp phản ứng, hắn cuối người đặt cho em một nụ hôn nhẹ vào môi. Lưỡi nhanh nhẹn liếm nhẹ vào môi em rồi rời ra sau đó.
- "C-cậu.."
Jaeyun càng đỏ mặt hơn hắn chủ động. Lúc nãy chỉ nói đùa thôi mà Heeseung hắn làm thật, vậy chắc nếu ai dụ làm tình thì chắc hắn làm thật luôn quá.
- "Hiệu trưởng Jaeyun không thích à?"
Hắn nhìn em bằng ánh mắt thích thú, dẫu vậy nhưng Jaeyun lại cảm thấy nó thật dịu dàng và xen lẫn chút đáng yêu (?).
Em bị ánh mắt ấy khuất phục, mơ màng lắc đầu trước câu hỏi của hắn. Em kẽ giật mình khi cảm nhận môi hắn lại đặt trên môi mình lần nữa, bây giờ em mới nhận ra cái lắc đầu đó là thứ sai lầm nhất đời em.
Lần này Heeseung hắn không dễ dàng tha cho em nữa. Tay hắn đặt lên hai bên mặt em, nhẹ nhàng tháo đôi kính dày trên mặt, nâng mặt em lên sát mình rồi từ từ dẫn em vào nụ hôn sâu. Mắt em nhắm nghiền lại, Heeseung được thế mà đưa lưỡi mình vào càng quét miệng em.
Jaeyun giống như thiếu nữ lần đầu hôn, nhút nhát không dám cử động. Heeseung cứ được đà là lấn tới, đặt tay vào eo em rồi kéo lại gần mình, mặc kệ cái bàn làm việc vướng víu cả hai phía dưới. Lưỡi hắn trêu chọc lưỡi nhỏ rụt rè của em, hắn càng thích thú hơn với người nhỏ phía dưới đang khó khăn tương tác với lưỡi mình.
Cả hai đang dần chìm sâu vào nụ hôn thì em bỗng khựng lại. Kính của hắn đập mạnh vào sóng mũi em, khiến em đau đến mức rơi cả nước mắt. Nước mắt em lăn xuống tay hắn, cảm nhận được sự ẩm ướt hắn mới chịu rời xa môi em.
- "Làm đau cún con rồi à?"
Hắn nhẹ nhàng đưa tay gạt đi nước mắt của em đang lăn trên mặt, nhìn em bằng ánh mắt ôn nhu. Tim em loạn nhịp trước hành động của hắn, mặt bỗng hiện lên nụ cười nhẹ.
Đưa tay tháo kính trên mặt mình ra, hắn cúi xuống đặt lên mắt em một nụ hôn ngay trên chỗ nước mắt lúc nãy rơi xuống. Khi được hắn hôn lên mắt, em không khỏi bất ngờ trước hành động nhẹ nhàng này.
.
Nhưng không biết từ khi nào, con người ôn nhu đó lại trở lên hung hãn đến vậy. Hắn đặt em lên ghế sofa gần đó, tay luồng vào trong lớp áo bên trong, môi hắn giữ chặt hôn em không cho em phát ra tiếng động nào.
Em đánh vào người hắn cố vùng vẫy nhưng điều vô dụng. Người lớn kia đè lên người em, tay đụng chạm vào thứ nhạy cảm của em. Mỗi lần như vậy Jaeyun đều theo khoái cảm mà cong người lên áp sát vào hắn.
Heeseung cười thích thú, tay tiếng lên gần ngực đang ửng hồng của em. Trêu chọc đầu ti dưới sự kháng cự không mấy khả quan của em. Khoái cảm trong người càng dâng trào hơn khi hắn từ từ cởi nút áo Jaeyun ra, để lộ phần ngực nhô lên phập phồng.
Hắn cười nhẹ, ngước mặt lên quan sát gương mặt đỏ ửng của em "Trông đáng yêu đấy chứ" hắn nghĩ thầm, đặt tay lên đôi má đang ngại ngùng kia. Jaeyun giật mình khi cảm nhận được cái lạnh của tay hắn, em muốn đẩy ra nhưng vô tình chạm vào mắt hắn.
Heeseung nhìn em hằng ánh mắt ấm áp lúc trước, tay xoa xoa nhẹ đôi má bánh bao của em. Bỗng hắn phụt cười khi nhìn thấy cái bĩu môi của người nằm phía dưới cơ thể mình.
- "Sao đấy~ ?"
Hắn dùng tông giọng ngọt ngào, tông giọng mà em chưa từng nghe thấy bao giờ. Kèm theo đó là đôi mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào mình.
- "K-Không.. có gì"
Jaeyun đáp trả ngay sau đó. Đôi mắt em nhìn hắn như muốn nói lên rằng em đang dần chìm vào hố mật ong mà hắn tạo ra, không phân biệt được đây là thật hay ảo ảnh nữa. Nếu là ảo ảnh thì em không muốn thoát ra chút nào, nhưng nếu đây là thật... thì tốt quá còn gì.
- "Umhm.."
Hắn cảm nhận được chứ, bởi vì tôi mắt em đã nói lên tất cả rồi. Heeseung nhẹ nhàng nâng cằm em lên, đặt lên môi em một nụ hôn. Hắn dần thấy thích Thầy Hiệu Trưởng này rồi.
- "Đáng yêu quá.."
Khi thoát ra khỏi nụ hôn, hắn thì thầm vào tai em những lời khen mật ngọt. Lần đầu tiên trong đời em được ai đó khen "đáng yêu", khiến em không khỏi đỏ mặt. Cố tìm cách giấu đi gương mặt đang dần đỏ lên, hắn ta bắt được điểm yếu thứ 2 của em thì không ngừng muốn trêu chọc cún nhỏ này.
Heeseung gạt đi đôi tay đang che đi gương mẫu của em ra, khiến em phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Hai đôi mắt nhìn nhau chằm chằm, em dần rưng rưng muốn khóc một lần nữa.
- "Nào bé ngoan, không được khóc"
Hắn thấy em sắp khóc lần nữa thì nhanh chóng dỗ dành bằng giọng nói ngọt ngào kia, tay đưa lên nhẹ nhàng xoa đầu em. Từng cử chỉ của hắn đều nhẹ nhàng, điều đó khiến em càng xúc động hơn. Tự hỏi rằng tại sao trên đời này lại có người ngọt ngào đến vậy.
Trong lúc em đang đấu tranh tư tưởng với đống suy nghĩ đó. Hắn lén lút vùi đầu vào hõm cổ em, hít hà mùi hương bạc hà trên người em. Tuy là mùi bạc hà nhưng nó không hề nồng, mặt khác nó lại còn rất dễ chịu. Hắn thích!
Cảm nhận được người kia đang say đắm ngửi mùi hương trên cơ thể mình, em không ngừng đỏ mặt. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để em đẩy hắn ra, nhưng không biết tại sao tay em lại không thể cử động được. Nó như dần mềm nhũn ra trước hắn.
Từ một người học sinh hay giáo viên nào cũng phải dè chừng, ấy vậy mà bây giờ lại nằm dưới thân một giáo viên mới vào nghề, đã vậy bản thân còn đỏ mặt với người kia. Nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ rồi, giờ mà nếu có ai vào bất ngờ thì hai người chết chắc.
/cốc cốc cốc/
- "Anh yêu Jaeyun à~ em đến rồi đây"
- ...
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
còn tiếp...
________________
Chào lại là tớ đây, t lặn lâu quá nên chắc có vài bạn không biết t là ai ㅠㅠ
Nhưng hôm nay t chính thức comeback và cũng như làm lại cuộc đời, với bộ fic ngắn về thuyền Heeseung và Jake của nhà Enhypen. Mong các cậu ủng hộ 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro