extra #4: reveal
Những ngày gần đây, Lý Hy Thừa thường cảm thấy đau bụng âm ỉ, thi thoảng còn buồn nôn và mệt mỏi hơn bình thường. Ban đầu, anh chỉ nghĩ rằng mình bị căng thẳng công việc, thức khuya nhiều nên cơ thể mới phản ứng như vậy. Nhưng đến khi những cơn đau trở nên thường xuyên hơn, anh mới bắt đầu thấy lo lắng.
Kim Thiện Vũ, người bạn thân kiêm cộng sự lâu năm của anh, nhận ra sự bất thường trong ánh mắt mệt mỏi và dáng vẻ tiều tụy của anh khi cả hai gặp nhau trong buổi họp.
"Hy Thừa, dạo này trông mày không ổn lắm. Có chuyện gì không?" Thiện Vũ hỏi thẳng, giọng điệu đầy quan tâm.
Lý Hy Thừa cười nhạt, lắc đầu: "Không có gì đâu, chắc chỉ là áp lực công việc thôi. Ngày nào cũng ngồi trước máy tính đến khuya, bụng dạ phản ứng tí ấy mà."
Thiện Vũ nhìn anh chăm chú, không tin lời bao biện qua loa đó. "Đau bụng liên tục mà chỉ là chuyện nhỏ? Đừng coi thường sức khỏe của mình. Đi khám đi, nếu không là tao lôi mày đi đấy"
Không muốn tranh cãi thêm, Hy Thừa đành miễn cưỡng đồng ý
--
Buổi sáng hôm ấy, cả hai đến một bệnh viện lớn để kiểm tra tổng quát. Bác sĩ nghe anh kể về các triệu chứng gần đây, rồi yêu cầu làm xét nghiệm máu, siêu âm và cả nội soi dạ dày. Hy Thừa nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhìn lên trần nhà, cảm giác lo lắng bắt đầu len lỏi vào tâm trí.
Thiện Vũ ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ vai anh: "Đừng suy nghĩ lung tung. Có khi chỉ là viêm dạ dày thôi. Chúng ta kiểm tra kỹ để yên tâm hơn, hiểu không?"
Hy Thừa nhắm mắt lại, cố nén tiếng thở dài. "Ừ, biết rồi. Nhưng cảm giác chờ đợi kết quả thế này... không dễ chịu chút nào."
--
Vài ngày sau, bác sĩ hẹn anh quay lại để nhận kết quả. Lần này, Thiện Vũ vẫn đi cùng anh, như một người đồng hành đáng tin cậy.
Bác sĩ ngồi trước mặt họ, gương mặt nghiêm trọng hơn thường lệ. Ông đặt tập hồ sơ trước mặt, nhìn thẳng vào Hy Thừa: "Kết quả sinh thiết cho thấy anh có một khối u ác tính ở dạ dày hay nói cách khác chính là ung thư dạ dày, như kiểm tra thì đây là giai đoạn sớm."
--
Lý Hy Thừa nghe xong kết quả mà như không còn nghe thấy gì nữa, tâm trí anh rối bời, nhưng điều duy nhất anh có thể nghĩ đến lúc này là công việc. Anh chỉ vừa mới đang phục hồi sau khủng hoảng tài chính, các dự án chưa hoàn tất, kế hoạch sắp tới, tất cả như một đống hỗn độn trong đầu anh. Anh cố gắng không để cảm xúc lấn át mình, giọng điệu vẫn lạnh lùng khi nói với bác sĩ:
"Vậy... tôi phải làm gì tiếp theo? Cần phải điều trị như thế nào?"
Thiện Vũ nhìn anh, khuôn mặt đầy lo lắng. Anh hiểu rõ tính cách của Lý Hy Thừa - người đàn ông này lúc nào cũng tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ đến mức không dễ để lộ cảm xúc. Nhưng lần này, dù anh có cố gắng che giấu thế nào, cũng không thể che giấu được sự mệt mỏi trong đôi mắt và thái độ bất cần của anh.
Thiện Vũ sốt ruột như đứng bật dậy: "Bác sĩ, giai đoạn sớm nghĩa là vẫn còn khả năng chữa trị đúng không? Tỷ lệ thành công cao chứ?"
Bác sĩ gật đầu, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng để trấn an: "Đúng vậy. Vì anh Lý phát hiện bệnh ở giai đoạn đầu, nên nếu tiến hành phẫu thuật và điều trị theo phác đồ, cơ hội hồi phục là rất lớn. Điều quan trọng bây giờ là ...."
Đoạn bác sĩ giải thích cho anh hàng loạt những thủ tục, yêu cầu rồi phác đồ, anh ngồi nghe nhưng vốn dĩ tai anh đã ù ù cả đi. Anh cảm thấy quá phức tạp, liền cắt ngang, nói cảm ơn và sau đó rời đi trong cái thở dài đầy bất lực và khó hiểu của bác sĩ.
"Này, Lý Hy Thừa, mày làm cái trò gì đấy?"
"Ngồi nghe đến bao giờ? Mới giai đoạn đầu, chưa chết được đâu. Nửa tiếng nữa đến giờ họp với chủ đầu tư rồi, mày cứ làm quá lên!"
"Hy Thừa..." Thiện Vũ nói, giọng khẽ nhưng đầy kiên quyết, "Mày điên rồi. Mày không thể chỉ nghĩ về công việc mãi được. Mày cần phải lo cho sức khỏe của mình trước. Nếu cậu cứ tiếp tục như thế, tất cả những gì mày đã làm có thể sụp đổ trong chớp mắt lần nữa đấy."
Lý Hy Thừa không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện, những ánh đèn thành phố nhấp nháy từ xa như phản chiếu vào tâm trí anh một nỗi lo lắng không dứt. Nhưng cuối cùng, anh chỉ khẽ gật đầu.
"Biết rồi. Để tao tự xử lý chuyện này. Chỉ mình mày biết thôi nhé. cảm ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro