16. my puppy
"Anh không chắc mình có còn đủ thời gian để viết hết những gì đang chất chứa trong lòng hay không, nhưng ít nhất, anh muốn để lại một chút gì đó - dù chỉ là vài dòng chữ, để em biết rằng anh thật sự vô cùng thương em.
Cún nhỏ của anh à,
Anh từng nghĩ mình có thể mang đến hạnh phúc cho em. Anh từng hứa với em sẽ là gia đình của em, và chúng mình cũng từng tin rằng chỉ cần yêu nhau đủ nhiều, mọi thứ sẽ ổn. Anh cũng đã nhiều lần tự hỏi, nếu như chưa từng gặp em, cuộc sống của anh sẽ ra sao. Luân à, em là điều đẹp đẽ nhất mà cuộc sống từng mang đến cho anh. Từ giọng cười của em, ánh mắt em, từng hành động nhỏ nhặt của em - tất cả đều khiến anh như bị nhấn chìm trong một thứ hạnh phúc không lối thoát. Nhưng rồi, anh nhận ra, càng gần em, anh càng làm em tổn thương. Anh không mang đến gì ngoài sự rắc rối và nỗi buồn, anh huỷ hoại thanh xuân hạnh phúc của em bằng ngần ấy thời gian anh lún sâu vào mây mưa thác loạn, anh cũng không còn lời nào để biện minh cho mình nữa, anh không bận, Luân ạ, anh không đi vì công việc, anh chỉ là một thằng chồng khốn nạn mà thôi!
Muộn quá rồi, nhưng anh vẫn muốn xin phép em cho anh nói ba chữ Anh yêu em. Thẩm Tại Luân à, anh yêu em. Làm ơn hãy cho phép anh nói điều này được không em, sau từng ấy sai lầm, đây là điều duy nhất mà anh còn có thể nói ra. Yêu em đến mức anh phát cáu và không thể chịu nổi mỗi khi nghĩ về việc nhìn em tự mình chịu đựng mọi thứ ngần ấy năm trời chỉ vì anh. Em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời u tối của anh, vậy mà anh lại chẳng hề biết trân trọng. Anh đã cố gắng giả vờ, đã cố tỏ ra rằng mình ổn, rằng mọi thứ đều có thể vượt qua. Nhưng sự thật là, từng giây phút anh ở bên em, anh đều nhận ra sự bất lực của mình. Anh không thể bảo vệ em, không thể làm em hạnh phúc, không thể cho em điều em xứng đáng có được.
Em biết không, Cún nhỏ? Anh đã từng nghĩ mình là một người mạnh mẽ, rằng anh có thể gánh vác mọi thứ, nhưng hóa ra anh chỉ là một kẻ yếu đuối, đến cả việc đối diện với tình cảm của chính mình cũng không dám làm trọn vẹn. Anh nhận ra hết rồi Luân ạ, hóa ra, tình yêu của anh không phải là ánh sáng dẫn lối mà chỉ là một gánh nặng, một vết thương khiến em đau khổ. Anh thấy điều đó trong ánh mắt em, trong những lần em cố gắng mỉm cười với anh, trong cách em chần chừ mỗi khi muốn nói ra điều gì. Em chưa từng nói, nhưng anh biết, anh hiểu, và nếu bây giờ anh nói anh hối hận vì tất cả những gì mình đã gây ra, thì chắc chắn đã không còn kịp.
Anh không muốn em phải mang theo bất kỳ gánh nặng nào từ anh nữa. Anh yêu em nhiều lắm Luân à, nên có lẽ đã đến lúc anh phải rời xa.
Anh ngồi đây, nhìn dòng chữ mình viết trên trang giấy, và tự hỏi liệu em có bao giờ đọc được điều này không. Nếu có, xin em hãy tha thứ cho anh. Không phải vì anh rời bỏ em, mà vì anh không đủ mạnh mẽ để ở lại. Anh muốn em sống một cuộc đời không có anh, một cuộc đời mà em được tự do, không phải trăn trở vì anh, càng không phải ép bản thân gánh thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa. Có những đêm anh nằm thao thức, nghĩ về những ngày xưa ấy chúng ta ở bên nhau. Anh nhớ giọng cười của em, nhớ ánh mắt long lanh khi em kể về những giấc mơ của mình. Anh tự hỏi, liệu có phải vì anh mà những giấc mơ đó đã trở nên nặng nề, khó khăn hơn không?
Anh đã nghĩ rất nhiều, Luân à. Anh đã tự hỏi mình hàng trăm lần, liệu đây có phải là cách tốt nhất hay không. Nhưng anh không còn câu trả lời nào khác. Anh không sợ điều gì sẽ xảy ra với mình, thứ duy nhất khiến anh do dự, chỉ là nỗi sợ rằng em sẽ trách móc bản thân. Đừng làm thế, Luân nhé. Đây không phải lỗi của em, chưa bao giờ là lỗi của em.
Thật sự xin lỗi em nhiều lắm, nhưng Luân ơi, anh đau quá, anh không còn sức để làm gia đình cho em nữa rồi. Anh để lại tất cả tình yêu của mình ở đây, trên trang giấy này, trong những ký ức em từng có với anh. Cảm ơn em, vì đã là Cún nhỏ của anh. Em hãy sống thật hạnh phúc nhé. Em xứng đáng có được cả thế giới, một thế giới mà anh không thể là một phần trong đó. Anh muốn em được tự do, được sống một cuộc đời không còn gánh nặng và ưu phiền là anh. Em xứng đáng có một người yêu thương em, bảo vệ em, chứ không phải một người chỉ biết kéo em xuống vực sâu cùng mình. Anh không mong em tha thứ, cũng không mong em sẽ nhớ đến anh. Anh chỉ mong em có thể sống một cuộc đời thật trọn vẹn, không còn phải mệt mỏi vì anh nữa. Nghe lời anh, đừng bỏ bữa nhé, nhớ mang theo ô, thời tiết lạnh thì hãy lấy áo ấm mặc vào, giờ anh cũng không thể ở đó để chăm em mỗi khi em cần nữa. Nhưng quan trọng nhất, anh xin em đừng để mình chìm trong buồn bã, càng đừng vì anh mà đánh mất chính mình, hứa với anh, có được không?
Em sẽ hận anh, có lẽ. Nhưng thà em hận anh, còn hơn em phải sống một cuộc đời mà anh chỉ mang lại cho toàn đau đớn. Luân này, nếu có kiếp sau, nếu có một cơ hội khác, anh ước mình có thể gặp em trong một hình hài khác, một Lý Hy Thừa đứng đắn, dịu dàng và xứng đáng với em.
Cảm ơn và xin lỗi em. Hãy sống thật hạnh phúc, em nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro