Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15. farewell

Hôm nay Tại Luân về muộn, em bảo em có hẹn đi ăn với một vài người bạn. Anh đương nhiên vui vẻ bảo em cứ đi đi, anh ở nhà ăn một mình bữa hôm nay cũng được. Lý Hy Thừa trước khi em đi còn đặc biệt ôm tạm biệt em, hôn môi em như những ngày yêu dấu xa xôi đó, lại còn tinh nghịch chụp cùng em một tấm selfie ở cái gương to to gần cửa ra vào. Tại Luân thấy sự thay đổi và cách anh chiều chuộng mình như ngày xưa thì vô cùng ấm áp, hoàn toàn để anh cư xử trẻ con hơn mọi ngày. Hy Thừa còn dặn em đi chơi cẩn thận, không được uống rượu, trước khi em đi còn dúi vào túi em một ít tiền mặt.

Lý Hy Thừa update mạng xã hội sau một quãng thời gian dài tài khoản ấy bị lãng quên, chính là bức ảnh anh vừa chụp vài phút trước với Tại Luân, sau đó tiện tay nhắn cho em một tin nhắn nói yêu em, rồi tự mình trải qua buổi chiều cuối cùng một mình trong căn hộ đối với anh đã không còn hơi ấm.

Anh quyết định từ lâu lắm rồi, Luân ạ. Anh đã tự hỏi mình hàng nghìn lần: "Nếu anh biến mất, liệu em có hạnh phúc hơn không?" Và lần nào, trái tim anh cũng đau đớn thừa nhận câu trả lời: "Có." 

Anh mệt mỏi rồi, Luân à. Mệt mỏi khi nhìn thấy ánh mắt em chất chứa nỗi buồn mà anh là nguyên nhân. Mệt mỏi khi biết rằng, chỉ cần anh buông tay, em sẽ không phải đau khổ nữa. Mệt mỏi rồi, căn bệnh này hành hạ anh mỗi ngày, lần nào cũng phải trốn sang một nơi khác để em không nhìn thấy anh vật lộn với cơn đau, lén lút như thế anh lại nhìn thấy một Lý Hy Thừa hết lần này đến lần khác nói dối em của ngày xưa. Anh không chịu được nữa, đến đây thôi, thật sự anh nghĩ mình chỉ nên đến đây thôi.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, ngoài trời đang lất phất mưa, cũng đã nhập nhoạng tối, may mà anh đã dặn em cầm ô đi. Không có tiếng động nào ngoài tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lý Hy Thừa vang lên trên nền gỗ lạch cạch. Anh bước vào phòng tắm, không bật đèn, để ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ phía ngoài chiếu mờ qua cánh cửa khép hờ. 

Chiếc gương lớn trước bồn rửa mặt phản chiếu hình ảnh của anh. Hy Thừa đứng lặng đó một lúc lâu, đôi mắt nhìn thẳng vào chính mình, như thể muốn khắc ghi hình ảnh cuối cùng này trong tâm trí. Gương mặt u buồn, đôi mắt mệt mỏi hằn sâu những quầng thâm. Anh không còn bận tâm đến việc chỉnh lại mái tóc rối hay cái áo nhàu nhĩ mình đang mặc. Anh chỉ nhìn, không một nụ cười, không một giọt nước mắt. 

Hy Thừa đưa tay chạm vào cặp kính của Tại Luân ở trên kệ. cảm nhận hơi lạnh phả qua đầu ngón tay. "Tha thứ cho anh nhé!" anh thì thầm, giọng khàn khàn như hòa tan vào bóng tối. 

Trên bồn rửa là một lọ thuốc ngủ, nhỏ nhắn nhưng chứa đựng một quyết định nặng nề. Lý Hy Thừa cầm lấy nó, mở nắp, những viên thuốc màu trắng rơi ra lòng bàn tay. Anh không đếm, cũng chẳng cần biết bao nhiêu là đủ. Cứ thế nuốt từng viên một, cùng với ngụm nước lạnh lẽo từ chiếc ly bên cạnh. 

Nước trong bồn tắm cũng đã bắt đầu chảy, âm thanh của dòng nước lấp đầy không gian, dội lên bức tường trống trải. Anh ngồi xuống bên cạnh bồn, nhìn nước từ từ ngập lên, một cách chậm rãi, bình thản, như thể thời gian đã dừng lại. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngoài phòng hắt vào làn nước, tạo thành những vệt ánh sáng lấp lánh, đẹp một cách u buồn. 

Lý Hy Thừa từ từ bước vào bồn tắm, để nước lạnh bao bọc lấy cơ thể. Anh dựa đầu vào thành bồn, nhắm mắt lại. Gương mặt thanh thản đến kỳ lạ, như thể sau bao nhiêu năm gánh nặng đè nén, cuối cùng anh cũng được buông xuống. 

Không có tiếng nức nở, không có sự hối tiếc. Chỉ có nước, bao quanh anh, nâng đỡ anh, đưa anh rời xa mọi đau khổ. Lý Hy Thừa để cơ thể mình trượt xuống dưới làn nước khi đã không còn ý thức, hơi thở cuối cùng tan vào hư không.

Trên nền gạch, lọ thuốc ngủ vỡ tan, những viên thuốc nhỏ lăn lóc bên cạnh bồn tắm, chứng tích cho sự lựa chọn không thể quay lại. Chiếc điện thoại của anh nằm lặng lẽ trên sàn, màn hình chưa tắt, vẫn dừng lại ở bức ảnh selfie ở gương gần nhất khi nãy anh còn chụp với em. Những lời anh muốn nói, những lời xin lỗi, những lời tạm biệt, giờ chỉ còn là một bóng ma lẩn khuất trong ký ức. Anh đã chọn ra đi trong im lặng, không để lại gì ngoài một xác thân lạnh giá và một ký ức kinh hoàng sắp sửa bủa vây lấy Tại Luân của anh.

Rồi cơ thể anh chìm dần, tóc anh tán loạn, vương vãi trên mặt nước, như những sợi chỉ mong manh cuối cùng của cuộc đời. Những ngón tay đã không còn sức nắm chặt, buông thõng bên thành bồn tắm. Đôi mắt anh khép lại vĩnh viễn, như thể đã tìm thấy sự bình yên trong bóng tối. Căn phòng tối đen, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt đều đặn từ vòi bồn tắm, như những giọt nước mắt rơi trong vô vọng. Hy Thừa đã ra đi, bóng tối dần phủ lấy mọi thứ, đã oàn toàn tan biến vào hư vô.

Tại Luân về đến nhà khi đồng hồ đã điểm gần 11 giờ đêm, không thể ngờ rằng đêm nay sẽ là một cơn ác mộng mà Hy Thừa của em sẽ không bao giờ tỉnh lại. Khi em mở cửa bước vào, một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm lấy căn nhà. Mọi thứ quá im ắng, khác hẳn với không gian mà em vẫn quen thuộc với tiếng ti vi từ phòng khách vẫn còn vọng ra khi Hy Thừa xem các trận đánh tennis vào mỗi tối thứ 7. Em gọi tên anh, giọng vang vọng trong không gian vắng lặng, nhưng không có câu trả lời.

"Thừa Thừa, anh đâu rồi? Anh làm gì thế? Em có mua bịch buldak mới cho anh nè!"

Giọng nói của em vẫn nhẹ nhàng, tràn đầy sự hồn nhiên mà không hề hay biết sự thật đang chờ đợi phía trước.

Không có câu trả lời, nhưng em lại nghĩ rằng Hy Thừa có thể đang tắm hoặc làm gì đó trong phòng tắm. Em không nghĩ ngợi nhiều, chỉ bước đến gần cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy lách tách. Luân nhíu mày, nhưng vẫn bước lại gần, đôi tay vừa sắp chạm vào nắm cửa thì cảm giác lo lắng chợt trỗi dậy trong lòng.

Cánh cửa mở hé, nhưng không có dấu hiệu của sự sống nào từ bên trong. Tại Luân đẩy cửa và bước vào, và chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả thế giới của em đã hoàn toàn như sụp đổ.

Anh nằm đó trong bồn tắm, thân thể đã lạnh ngắt, không còn dấu hiệu sự sống. Làn nước nhuốm đậm nét đau buồn, phản chiếu lên làn da tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, không còn ánh sáng, không còn sự tỉnh táo. Tại Luân đứng sững lại, tim em như ngừng đập, không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

"Hy Thừa...!" Em thét lên, giọng đầy hoảng loạn, đôi chân em bất giác lùi lại ra phía cửa vì sự sợ hãi. Em thét lên, giọng em vỡ vụn, đầy sợ hãi. Những ngón tay run rẩy nắm lấy cửa, hai chân em mềm nhũn, em ngã quỵ xuống ngay tại cửa ra vào.

"Không... không thể nào... Cái gì thế này, cái gì thế này..." em không thể nói thành lời, những lời thét bị nghẹn lại trong cổ họng.

Rồi em lao vào rồi quỳ xuống bên bồn tắm, tay run rẩy nâng khuôn mặt Hy Thừa lên, nhưng không có dấu hiệu gì của sự sống. Em cũng đủ nhận thức rằng em đến trễ rồi...

"Hy Thừa... Hy Thừa, em về rồi đây, mở mắt ra nhìn em, em bảo anh mở mắt ra nhìn em!"

Tại Luân gào lên, như thể một phần linh hồn em cũng đang chết đi cùng lúc. Em ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Hy Thừa, nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc khóc lóc, tuyệt vọng

"Tại sao lại làm vậy? Anh... anh làm gì vậy? Tại sao anh không đợi em? Anh hứa sẽ luôn ở bên em mà..."

Em điên cuồng lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật quá đỗi đột ngột đầy ám ảnh này.  "Không... không thể... Anh làm cái gì thế này, đừng đùa em nữa, Lý Hy Thừa em không thích đùa thế này đâu!"

Nhưng chẳng có lấy một lời anh hồi đáp.

Em cố gắng lôi Hy Thừa lên khỏi mặt nước, đôi tay sờ soạng khắp cơ thể đã không còn nhịp thở. Nước mắt của em tuôn rơi không ngừng, khuôn mặt em vặn vẹo trong nỗi đau và sợ hãi không thể miêu tả. Mỗi giọt nước mắt như chực trào ra từ tận sâu trong tâm hồn, như thể nó mang theo toàn bộ sự chết chóc, toàn bộ sự trống rỗng mà anh không thể lấp đầy. Rồi em đứng bật dậy, cơ thể run rẩy, tay bám chặt lấy thành bồn tắm, đôi mắt anh mờ đi trong nước mắt. Em không thể thở, không thể hiểu nổi bản thân mình đang nhìn thấy điều gì. Chỉ biết rằng trong khoảnh khắc đó, Hy Thừa vẫn nằm bất động, không còn hơi thở, không còn chút phản ứng nào. Từng giây trôi qua như một thế kỷ, mỗi giây trôi qua lại như một nhát dao cắt vào trái tim em.

Em cuống cuồng rút điện thoại ra, tay run rẩy đến mức khó có thể bấm đúng số điện thoại cho cứu hộ. "Cứu... cứu anh ấy... xin cứu anh ấy..." Giọng em nghẹn lại, khàn đặc vì cơn hoảng loạn tột cùng. Em bấm số cấp cứu, tay run, những lời van xin của em đầy vỡ vụn, em thấy mình đang tự dối lòng. Em nhìn vào khuôn mặt Hy Thừa, không còn chút phản ứng, không còn chút ấm áp nào. Cái lạnh lan tỏa ra từ cơ thể anh khiến em cảm thấy như bị đẩy vào một vực thẳm mà không thể thoát ra.

Luân lại hoảng loạn quỳ xuống, đôi tay em siết chặt lấy tay Hy Thừa, máu nóng trong cơ thể em chạm vào da thịt của anh lạnh như đóng băng, không thể nào em giữ tỉnh táo nổi.

"Cứu anh ấy... cứu anh ấy... làm ơn..." Lời cầu xin của Tại Luân như những tiếng vọng xa xăm trong căn phòng, nhưng tất cả chỉ trả lại sự im lặng, sự tuyệt vọng không thể nào gọi lại được.

Em ngẩng đầu lên, mắt em đỏ hoe, tiếng thở hổn hển vang lên, đội cứu hộ đã đến, tàn nhẫn xác nhận với em, Lý Hy Thừa giờ đây đã là một cái xác lạnh lẽo, vĩnh viễn rời xa.

Em mơ màng nhìn xung quanh sàn nhà, ở cạnh chiếc điện thoại đã đen màn ở kia, bên cạnh chính là chiếc ảnh mới in từ chỗ chụp photobooth ngày hôm trước, đã bị nước làm ướt nhẹp. Vừa hay, QR code ở đó đến hôm nay cũng hết hiệu lực, giống như anh đây, mãi mãi không còn trên đời nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro