11. summer night
Công việc của anh ngày càng bận rộn hơn. Những dự án mới, những cuộc họp không ngừng nghỉ, những đối tác phải gặp gỡ, và những giờ phút ngoài trời lạnh lẽo, nơi anh không còn là người đàn ông mà Tại Luân từng yêu thương. Dù không nói ra, nhưng em cảm nhận được khoảng cách đó ngày càng lớn, từng bước, từng bước xa dần.
Tối nay, anh tiếp tục về nhà muộn. Một cuộc gặp mặt với nhà sản xuất lớn khiến anh không thể bỏ lỡ. Khi bước vào nhà, Hy Thừa mang theo một bộ mặt mệt mỏi, có phần hằn học. Anh bỏ chiếc túi xuống sàn, vội vã tiến vào phòng khách mà không một lời chào hỏi. Cả không khí trong căn phòng dường như trĩu nặng.
Tại Luân đứng dậy từ bàn làm việc, đôi mắt em vẫn không thể giấu được sự mệt mỏi. Em đã quá quen với việc đợi chờ anh trở về, nhưng hôm nay, em không còn kiên nhẫn như trước.
"Anh về muộn vậy, công việc căng thẳng à?" Em hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa đầy những thắc mắc đã lâu không được trả lời.
"Vẫn như mọi khi," Lý Hy Thừa đáp mà không quay lại nhìn em, tay anh lục tung tủ lạnh tìm kiếm thứ gì đó để uống. "Không phiền em phải bận tâm"
Tại Luân đứng im lặng nhìn anh, cảm giác bực bội dâng lên. "Lý Hy Thừa, em chỉ lo cho anh thôi," em nói, nhưng không hề giận dữ, chỉ là một giọng nói yếu ớt, gần như van vỉ.
"Như này đã quá mệt mỏi rồi, Hy Thừa, cả anh và em, anh không thấy sao?"
Lý Hy Thừa quay lại, ánh mắt anh chợt sắc bén. "Mệt mỏi? Em sao rồi? Em chỉ biết suốt ngày ngồi đó chờ đợi anh, để anh về rồi lại chẳng làm gì cả. Thật vô dụng."
Những lời nói ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim Tại Luân. Nhưng em vẫn không nói gì. Em đã quá quen với sự lạnh nhạt của anh. Đau đớn, phải, nhưng em đã không còn sức để tranh cãi.
"Anh biết không," Tại Luân bắt đầu, giọng nhỏ nhưng chắc nịch. "Anh không còn là anh nữa rồi..." - em định nói thêm nhưng câu từ như bị chèn lại không sao thoát ra được, lại bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Lý Hy Thừa, em đột nhiên thấy hai chân mình mềm nhũn.
Lý Hy Thừa khẽ nhếch môi, không cảm xúc. "Anh đâu có thay đổi, em mới là người thay đổi. Nếu em cảm thấy vậy, thì đó là chuyện của em."
Tại Luân cúi đầu, giữ chặt tay mình, cảm giác khó thở bao phủ lấy em. Những năm qua, em đã thấy đủ, nhưng không thể bỏ đi. Em không có ai ngoài Hy Thừa, và không có gì ngoài anh để giữ em lại Thế giới này.
Đối với Lý Hy Thừa, em đã làm tất cả mà không hề mong đợi một lời cảm ơn, một sự cảm thông. Cái tiền mà em đã âm thầm đưa cho Kim Thiện Vũ, để giúp anh, chẳng qua là vì em muốn cứu vãn cái gì đó. Nhưng em đã không nói, không dám nói, vì em biết nếu anh biết, sẽ lại là một cơn giận dữ không thể kiềm chế. Em không muốn làm phiền anh thêm nữa, không muốn gây thêm rắc rối.
"Anh muốn tiếp tục như thế này sao?" Tại Luân lại hỏi, lần này trong ánh mắt không còn sự hi vọng mà chỉ là sự tuyệt vọng.
Lý Hy Thừa nhìn em một lúc, rồi chỉ thở dài, không trả lời.
——
Và rồi, ngày hôm đó đã đến. Ngày mà Tại Luân lần đầu tiên bùng nổ, em thử học theo anh, mượn rượu giải sầu. Nhưng rõ ràng tửu lượng của Thẩm Tại Luân bằng 0, em cố gắng chuốc say bản thân để có thể không nghĩ ngợi gì trong giây lát, song đến ly thứ 2 đã không thể uống thêm, cái bỏng rát trong cổ họng không những làm em đê mê, mà còn khiến em đặc biệt tỉnh táo.. Không phải vì em không yêu Lý Hy Thừa nữa, mà vì chính sự thờ ơ của anh đã khiến em trong giây lát muốn đánh mất chính mình. Trong một cơn bức bối tột độ, Lý Hy Thừa vừa bước vào nhà, em đã bộc phát ném vỡ chiếc ly còn đang trên tay xuống nền nhà lạnh lẽo, tiếng thuỷ tinh va chạm vỡ tan trong không gian ảm đạm, rồi em hét lên.
"Lý Hy Thừa! Rốt cuộc anh còn định đối xử như này với em đến bao giờ!'
Lý Hy Thừa hơi giật mình lùi ra sau, vẫn lạnh tanh không nói gì, nhưng lại đứng yên không dám di chuyển nửa bước, nhìn Thẩm Tại Luân trong bộ dạng lần đầu tiên anh được nhìn thấy sau từng ấy thời gian.
"Anh biết không? Em đã rất cố gắng để hiểu anh, để không làm phiền anh quá nhiều. Nhưng mỗi ngày, mỗi giờ, em chỉ chờ đợi anh về, chỉ mong anh có thể nhìn em một lần, có thể quan tâm em một chút, nhưng tất cả những gì em nhận được là sự im lặng và thờ ơ. Em mệt mỏi rồi, thật sự... rất mệt mỏi..."
Lý Hy Thừa thấy Tại Luân dừng lại một chút, liền lại cười khẩy, giọng nói lạnh lùng.
"Lại bắt đầu rồi à? Sao cứ phải làm quá lên như vậy? Anh mệt, anh còn có công việc phải làm, em nghĩ anh có thể làm gì khác ngoài làm việc?"
Tại Luân cảm thấy như có một cú đấm mạnh vào trái tim mình. Những lời nói của anh quá tàn nhẫn, quá lạnh lùng. Anh chưa bao giờ hiểu được rằng em cũng có cảm xúc, cũng có nhu cầu được quan tâm, được yêu thương.
"Anh... anh đi đâu cả đêm?" Tại Luân cố gắng đứng thẳng dậy, đôi tay run rẩy chống lấy thành ghế. Giọng em như bị nghẹn lại trong cổ họng, vừa tỉnh, vừa say, vừa như quát tháo, vừa như cầu xin. "Lý Hy Thừa, tại sao anh lại đối xử với em như thế này?"
"Gặp đối tác, anh đâu có rảnh rỗi như em. Đừng làm trò nữa, anh đủ mệt rồi."
Lý Hy Thừa nhìn em, ánh mắt vô cảm, không chút quan tâm. Tại Luân lại nhìn chằm chằm vào anh, từng lời như xuyên thấu vào tim anh. "Anh nghĩ chỉ mình anh mệt mỏi sao? Chỉ mình anh có công việc đáng lo sao? Em cũng có công việc, em cũng có cuộc sống của mình. Nhưng em vẫn luôn cố gắng để hiểu anh, để không làm phiền anh... Mình kết hôn rồi mà!" - Đoạn Thẩm Tại Luân gấp gáp giơ bàn tay vẫn luôn đeo nhẫn cưới của mình lên, giọng em hoà lẫn trong tiếng khóc nức nở
"Anh không thấy em đang đau như thế nào sao? Anh định hành hạ em mãi thế này đến bao giờ?"
Đầu Tại Luân quay cuồng, cảm giác như thể mọi thứ đang đổ sập xuống. Lý Hy Thừa là cả thế giới của em, nhưng giờ đây, em không còn biết mình đứng ở đâu nữa. Sự yếu đuối, sự mệt mỏi, sự đau đớn, tất cả như một con sóng khổng lồ vùi dập lấy em. Em không thể kiềm chế nữa, hét lên với tất cả những nỗi ấm ức đang gào thét trong tim.
"Anh có biết không? Tại sao em lại phải chịu đựng những thứ này? Em đã làm gì sai?" Giọng Tại Luân trở nên khàn đặc, đầy căng thẳng. "Anh bảo em là quá nhạy cảm, quá phiền phức, nhưng những cuộc thác loạn ngoài kia của anh, những điều khốn nạn anh đã làm sau lưng em, em biết hết mà! Nhưng có ai hiểu cho em không?"
Cả người Tại Luân run rẩy, không thể kiểm soát được cơn giận dữ và nỗi đau trong lòng. Anh cảm thấy mình như một con quái vật bị đày đọa, không còn chút gì để bám víu vào. Anh lao về phía Lý Hy Thừa, nhưng chỉ có thể ngồi sụp xuống, đầu cúi thấp, vì không còn sức lực.
"Anh không cần phải yêu em nữa, nhưng ít nhất đừng đối xử với em như thế này! Anh hứa rồi mà" Tại Luân hét lên, từng chữ buốt giá và đau đớn đến tận xương tủy.
Lý Hy Thừa nhếch mép, đôi mắt anh tối lại. "Em đang làm gì thế, Thẩm Tại Luân?" Rồi anh khựng lại vài giây nhìn đầy chán nản "Đủ rồi nhé, nếu muốn làm loạn lên thì để khi khác, anh không có thời gian để xem em diễn như cái phường chèo như thế này"
"Diễn sao? Anh nghĩ em đang diễn sao? Ừ. Cũng phải thôi, em vẫn phải diễn nét hạnh phúc cho người đời xem mỗi ngày đấy. Thiết nghĩ nếu anh thiếu diễn viên, gọi em đến có khi cũng được này..."
Hy Thừa nhìn em một ánh mắt đầy bất ngờ nhưng cũng không giấu đi nét bỡn cợt
"Ồ! Nếu giỏi diễn đến thế, sao không diễn nốt một cuộc đời hoàn hảo luôn đi? Sao lại vẫn cứ phải khóc lóc, oán trách, tỏ vẻ đáng thương như thế này? Chẳng phải em đã làm tốt suốt từng ấy năm rồi hay sao?"
Dứt lời, anh quay người bỏ đi, không quên nhả thêm hai chữ "Phiền phức!" nhưng đột nhiên lại bị kéo lại khi chỉ vừa đi được vài bước.
Tại Luân không kìm được nữa. Một cơn sóng cuộn lên trong lòng em, nỗi buồn và sự tức giận đã khiến em không thể chịu đựng thêm nổi. Em bước tới gần anh, đôi mắt em sáng lên, ánh nhìn đầy quyết đoán, tay em không tự chủ mà lao vào đánh tới tấp vào ngực anh một cách tuyệt vọng, giọng em cầu xin đau đớn
"Trả lại Lý Hy Thừa trước đây cho em, trả lại Thừa Thừa không tàn nhẫn lại cho em,..."
Lý Hy Thừa im lặng trong giây lát, đôi mắt anh thoáng chút dao động, nhưng chỉ một vài giây sau, anh đã mạnh bạo nắm lấy cổ tay Thẩm Tại Luân trong tức giận, anh cũng không quan tâm liệu cái siết chặt này có khiến em bị đau hay không. Anh gầm lên
"Thẩm Tại Luân! Đủ rồi! Em bị điên à!" - Hy Thừa dừng lại, rồi nghiêm nghị nói tiếp, ánh mắt anh rực lửa "Đừng đánh mất tự trọng như thế."
Ngắt lời, anh thô bạo đẩy Tại Luân ngồi lại xuống ghế sofa, rồi đứng đó nhìn xuống người đang yếu ớt đối diện mình.
"Anh đã nói đừng bày ra mấy trò trẻ con như thế này mà" Lý Hy Thừa bắt đầu, giọng nói của anh đầy đắng cay, rồi anh cười nhạt, tất nhiên là không có chút vui vẻ nào "Em nghĩ thế giới này xoay quanh mình em à? Mệt mỏi rồi đúng không? Nhưng anh thì chẳng có gì để giải thích với em cả. Em làm gì, chịu đựng thế nào, cảm giác gì đó sao, giữ lại cho mình đi, rõ rồi chứ. Em phiền lắm, sự đói khát sự quan tâm của em chỉ làm anh thấy em càng thêm rẻ rúng mà thôi..."
Tại Luân không phản kháng, không dám nói gì, chỉ cúi đầu, đôi mắt vương chút men say mơ màng.
"Em đang say, anh không muốn đôi co với em. Không uống được thì đừng có uống, sao không nghịch mấy con dao chết tiệt ấy như mọi khi đi..."
Đến nước này Tại Luân thật sự vỡ vụn. Lý Hy Thừa im lặng trong giây lát, đôi mắt anh thoáng chút dao động, nhưng chỉ một lát sau, anh lại quay lưng đi, không nhìn lại, anh bước ra khỏi cửa, mặc kệ em ngồi đấy, nước mắt đã rơi trên má. Không biết đây là lần thứ mấy anh bỏ đi sau khi cãi nhau với em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro