CHƯƠNG 7
*****
Jaeyun cảm thấy để HeeSeung đưa mình đi làm cũng hơi kỳ lạ, nhưng đối phương không cho cậu cơ hội từ chối, vừa dứt lời đã đứng lên luôn.
Tầm mắt của Jaeyun bám theo bóng dáng HeeSeung thấy anh rút di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Lái xe tới đây đi… Tôi lái.”
Chưa đến mười giây cuộc gọi đã kết thúc, HeeSeung liếc nhìn Jaeyun một cái, Jaeyun vội vàng đứng lên.
Trên đường đi ra ngoài, Jaeyun nói với HeeSeung: “Thực sự không cần phiền phức thế đâu.”
Giọng điệu của HeeSeung hết sức thản nhiên: “Em đang khách sáo với tôi à?”
Jaeyun im lặng, cậu biết HeeSeung không phải đang khách sáo với mình, anh đang hỏi thật.
Cho nên Jaeyun nghiêm túc trả lời: “Không phải, tôi thấy anh bận rộn, sợ khiến anh bị chậm trễ.”
HeeSeung gật đầu: “Đi đi về về mất ba mươi phút.”
Nghe thế, Jaeyun liền tưởng HeeSeung định bảo không có gì đáng ngại, nào ngờ đối phương lại nói: “Là rất chậm trễ.”
Mặt Jaeyun đầy dấu chấm hỏi, người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì?
Jaeyun đành phải tiếp tục đề nghị: “Có thể bảo Ikhyeon đưa tôi về.”
Nhưng HeeSeung vẫn nói: “Tôi đưa.”
Jaeyun nghi hoặc: “Sao vậy? Sao lại không để Ikhyeon đưa?”
HeeSeung: “Không biết.”
Jaeyun:???
Xe đến, HeeSeung lập tức lên xe, do đó vấn đề này liền dừng lại ở đây.
HeeSeung lái xe rất ổn định, trên xe không mở nhạc, không mở đài, cũng không mở cửa sổ. Sự yên tĩnh này khiến Jaeyun cảm thấy hơi khó chịu.
Xe đi được một lúc, Jaeyun chợt nhận được tin nhắn của JungWon. Nội dung tin nhắn là bản nháp của đơn hàng sáng nay. Cậu phóng hình ảnh lên để quan sát chi tiết. Trong lúc đó, JungWon lại gửi thêm một tin nữa.
Jaeyun xem xong bản nháp thì tắt hình ảnh đi, thấy tin nhắn sau đó của JungWon là tin thoại, cậu vốn định ấn và giữ để chuyển sang văn bản, nào ngờ thời gian ấn quá ngắn, tin thoại lập tức được phát ra.
“Ông chủ~ ông chủ~ ông chủ~ lần này được không?”
Giọng điệu của cậu ta vô cùng mềm mại, có lẽ do đã bị bên A bắt nạt quá nhiều nên mới thành ra như vậy.
Tuy nhiên, cái kiểu làm nũng này, Jaeyun cảm thấy chắc hẳn là JungWon học từ Minnie. Lúc mới đến văn phòng làm việc, JungWon không hề như vậy.
Jaeyun cúi đầu đánh chữ: Được, gửi cho khách hàng xem đi, tôi sắp đến văn phòng rồi.
Sau khi thấy JungWon nhắn lại một chữ “Dạ”, Jaeyun liền cất điện thoại đi.
Còn cách một con phố nữa mới tới nơi làm việc của Jaeyun, vì không có việc gì làm nên cậu hết nhìn cây cối bên đường, ngắm biển số của xe đằng trước lại chuyển sang nghịch nghịch ngón tay.
Bỗng nhiên, HeeSeung mở miệng hỏi: “Vừa rồi là nhân viên của em à?”
Jaeyun lập tức ngồi thẳng người lên: “Vâng.”
Nói đoạn, nhớ đến quan hệ của cả hai hiện giờ, cậu liền giới thiệu thêm: “Cậu ấy làm ở chỗ tôi hơn một năm rồi, cũng là một cậu em có rất nhiều ý tưởng.”
HeeSeung ừ một tiếng, lại hỏi: “Độc thân à?”
Jaeyun không ngờ HeeSeung sẽ lái câu chuyện theo hướng này. Lần trước, bạn của mẹ cậu cũng hỏi JungWon còn độc thân không, sau khi cậu nói có, cô kia liền đòi giới thiệu người yêu cho JungWon
HeeSeung hỏi vấn đề này là định làm gì?
Jaeyun trả lời: “Độc thân ạ.”
Nhưng HeeSeung chỉ “ừ” một tiếng.
Jaeyun liếm liếm môi, thầm nghĩ có lẽ anh ấy thuận miệng hỏi chơi thôi.
Nhưng sau đó, HeeSeung lại hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Jaeyun: “24 tuổi.”
HeeSeung lại ừ.
Jaeyun gãi gãi đầu, tuy trình tự đặt câu hỏi của HeeSeung rất giống như muốn ngay lập tức dắt JungWon đi xem mắt, nhưng cậu vẫn tin rằng anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Xe dừng trước cửa văn phòng, Jaeyun cởi dây an toàn, nói cảm ơn với HeeSeung. Trước khi xuống xe, cậu chợt nhớ tới một chuyện.
“À,” Jaeyun rút điện thoại ra: “Tối qua anh gọi cho tôi bằng số điện thoại của anh à?”
HeeSeung: “Ừ.”
Jaeyun gật đầu, tìm được số của đối phương trong lịch sử cuộc gọi, khẽ lẩm nhẩm một câu: “Thì ra anh có số tôi.”
Jaeyun cúi đầu lưu tên “Lee HeeSeung” vào, lại hỏi: “Anh có dùng WeChat không?”
HeeSeung: “Cũng là số đó.”
Jaeyun gật đầu, mở ứng dụng WeChat, quả nhiên thấy tên HeeSeung xuất hiện trong phần đề xuất ở danh bạ.
Cậu thao tác rất nhanh, quay đầu sang phía HeeSeung: “Tôi gửi yêu cầu kết bạn cho anh rồi đấy.”
HeeSeung mở khóa, đồng ý.
Jaeyun nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy hình như không còn vấn đề gì nữa. HeeSeung rất bận, cậu không dám làm anh mất thời gian nên liền nói thêm một câu cuối cùng: “Buổi chiều khi nào anh xuống máy bay thì bảo tôi nhé.”
Dứt lời, cậu liền mở cửa chuẩn bị xuống xe. Nào ngờ HeeSeung lại lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Jaeyun bỗng nghẹn lời.
“Không có việc gì, chỉ là…”
Chỉ là báo bình an cho người nhà yên tâm thôi, Giám đốc Lee, ngài, chưa, từng, trải, qua, sao?
“Ha ha, đi đường cẩn thận.” Jaeyun xấu hổ, ậm ừ cho qua, sau đó nói tạm biệt rồi xuống xe.
HeeSeung quay đầu, nhanh chóng lái xe đi. Nhìn chiếc ô tô biến mất ở ngã rẽ, Jaeyun không khỏi thổn thức trong lòng. Ai mà ngờ được ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cậu đã phải xa chồng. Lại có ai có thể tưởng tượng, ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cậu mới xin số điện thoại và WeChat của chồng chứ.
Jaeyun xoay người đi vào phòng làm việc. Vừa mới vào cửa, hai nhân viên của cậu đã hét ầm lêm.
“Ông chủ!” Minnie kéo ghế dựa qua, chặn đường Jaeyun: “Tôi thấy có người đưa anh tới, là vị khách hôm qua, phải không? Phải không?”
JungWon cũng chạy qua: “Hôm nay anh đi làm muộn, lại còn được người ta đưa đi, có phải hai người qua đêm với nhau không!”
Jaeyun lườm JungWon một cái: “Vui vẻ vậy à, bản thảo được thông qua rồi hả?”
JungWon cười rộ lên: “Đúng vậy! Được thông qua rồi!”
Jaeyun vỗ vỗ bả vai JungWon: “Chúc mừng nhé.” Cậu lại hỏi: “Mọi người ăn cơm chưa?”
Minnie: “Rồi ạ.”
Cô cười nói: “Ông chủ đừng đánh trống lảng, ngày trước, mỗi lần đi xem mắt, chúng tôi hỏi thăm cái gì anh cũng trả lời, lần này là trong lòng có quỷ đúng không! Nói mau đi.”
Bị nói vậy, chẳng hiểu sao trong lòng Jaeyun lại dâng lên một chút ngọt ngào. Nghĩ tới HeeSeung, cậu lại cảm thấy vị ngọt này như đậm thêm.
Jaeyun: “Được rồi, đúng như hai người nghĩ đấy, đừng hỏi nữa.”
Thật ra cậu muốn tỏ ra tự nhiên một chút, nhưng chẳng hiểu sao lại nói ra những lời khiến người ta thẹn thùng đến vậy.
Minnie hét ầm lên trước, JungWon cũng vỗ tay theo: “Chúc mừng ông chủ!”
Ý cười trên môi Jaeyun càng sâu: “Cảm ơn, buổi tối sẽ mời mọi người đi ăn.”
Jaeyun về phòng làm việc của mình, ném mình xuống sô pha.
Khi HeeSeung ở bên cạnh, Jaeyun chín phần tỉnh táo, một phần còn lại là hơi hoảng hốt. Chuyện kết hôn đã là sự thật, nhưng cậu vẫn mở album trong điện thoại, xem đi xem lại ảnh chụp tờ đăng ký kết hôn đến mấy lần. Lúc ở cùng HeeSeung, cảm giác của cậu còn không mãnh liệt đến vậy, hiện giờ hai người tách ra, Jaeyun lại bắt đầu cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Ngọt ngào có, nghi hoặc có, vui vẻ có, cuối cùng còn có một chút buồn cười.
Jaeyun sờ sờ bắp đùi mình. Hình như HeeSeung thật sự thích vết sẹo hình ốc sên kia, đến bây giờ cậu khẽ ấn lên còn thấy đau đau. Trong đầu Jaeyun bỗng lóe lên vài hình ảnh, cậu không nhịn được bật cười thành tiếng rồi giơ hai tay che mặt lại.
A, làm việc, làm việc.
Bốn giờ ba mươi chiều, một chiếc máy bay hạ cánh xuống một thành phố khác.
JiHong xách vali của mình và HeeSeung xuống khỏi băng chuyền. Sau đó, hai người cùng đi ra bên ngoài.
Khác với không khí ở thành phố A, bầu trời ở đây rất âm u.
Bọn họ xách hành lý ra khỏi sân bay, bên ngoài đã có người đón tiếp. Tài xế nhận lấy vali trong tay JiHong, trợ lý của đối tác thì mời HeeSeung lên xe. Trợ lý đưa hai người bọn họ tới khách sạn trước. JiHong mang hàng lý của HeeSeung vào phòng.
HeeSeung lấy máy tính ra khỏi vali, trong lúc đó, anh vô tình đảo mắt qua một bức tranh treo trên tường.
Một chú ốc sên nằm úp sấp trên một ngọn cỏ sau mưa.
HeeSeung hạ mắt, đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra thì máy tính lại vang lên âm báo nhận được email.
“JiHong,” HeeSeung gọi người bên cạnh, cất di động đi, bảo: “Cậu gọi cho Jaeyun đi.”
JiHong đi qua, lấy điện thoại ra, vừa mở danh bạ tìm kiếm vừa hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
HeeSeung mở mail: “Không rõ, em ấy bảo khi nào tôi xuống máy bay thì nói cho em ấy biết.”
JiHong đã bấm nút gọi, nhưng nghe HeeSeung bảo thế liền thừa dịp cuộc gọi còn chưa kết nối được mà vội vàng dập máy.
Giám đốc Lee, ngài thật sự là không hiểu sự đời nha.
JiHong bỏ điện thoại xuống, đề nghị: “Giám đốc Lee, chuyện này ngài nên tự nói với cậu ấy đi.”
HeeSeung chăm chú đọc email, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Có gì khác nhau?”
JiHong thầm cân nhắc trong lòng, chẳng biết có nên nhúng tay vào việc này không.
Haiz, thôi thì nhúng một chút vậy.
JiHong: “Cậu Sim muốn xác định ngài vẫn bình an chứ chẳng có chuyện gì khác cả, ngài gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho cậu ấy cũng được, để cậu ấy yên tâm thôi mà.”
HeeSeung rời tay khỏi bàn phím, quay đầu nhìn JiHong, giống như đang xác nhận tính chân thực cũng như tất yếu của việc này.
Vài giây sau, anh gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nếu đã xác định nhúng tay, vậy JiHong không vội rời đi.
HeeSeung chọn WeChat. Anh gõ ba chữ “tôi đến rồi” sau đó gửi đi.
JiHong cười: “Giám đốc Lee kết bạn WeChat với cậu Sim rồi à?”
Nói xong lời này, JiHong liền hối hận. Tuy đúng là HeeSeung rất ít khi add WeChat của người khác, nhất là add với những mục đích không thuần khiết, song cậu Sim là chồng của anh, cho nên câu hỏi vừa rồi của mình đúng thật là nhảm nhí.
Cũng may HeeSeung không nghĩ nhiều, chỉ ừ một tiếng rồi nói: “Buổi sáng vừa thêm.”
Do đó, vì muốn sếp của mình thân thiết với người yêu thêm chút nữa, JiHong liền đề nghị: “Giám đốc Lee, ngài có thể xem trang xã hội của Jaeyun.”
Căn cứ vào hiểu biết của anh về HeeSeung, chắc chắn người kia rất lười xem trang xã hội của người khác.
Nhưng JiHong thật không ngờ HeeSeung lại nói: “Xem rồi.”
JiHong hơi kinh ngạc, nhưng sau đó anh lại nghĩ, dù sao hai người cũng là quan hệ chồng – chồng, thực sự không thể so sánh với người thường được.
HeeSeung lại nói: “Đều là bản thiết kế của em ấy.”
JiHong gật gật đầu.
Có lẽ Jaeyun đang bận nên không trả lời ngay được. HeeSeung định trực tiếp thoát WeChat, nhưng vừa khéo, anh lại phát hiện một chấm đỏ hiện lên ở mục bảng tin.
Bình thường anh không có thói quen xem bảng tin trên mạng xã hội, nhưng chẳng biết vì sao, hôm nay anh lại vừa nghĩ tới Jaeyun vừa mở ra.
Càng khéo hơn, người mới đăng cập nhật chính là Jaeyun.
HeeSeung ngay lập tức mở ra xem, ba phút trước Jaeyun vừa đăng bài lên trang xã hội.
Một tấm ảnh chụp bầu trời, nhìn có vẻ rất âm u, nội dung bài viết là: “Buổi sáng còn nắng chang chang, thế mà giờ đã sắp mưa rồi.”
Một dòng trạng thái hết sức bình thường. HeeSeung xem xong cũng không kéo xuống mà thuận tay thoát ra luôn. Chuyện này mà cũng đăng lên mạng xã hội. HeeSeung nhìn màn hình máy tính, thế nhưng lại hơi mất tập trung.
“JiHong.” Anh gọi.
JiHong đáp lời.
HeeSeung liền nói: “Kết hôn với tôi có phải là chuyện đáng để chia sẻ không?”
JiHong gần như trả lời ngay lập tức: “Đương nhiên là đáng.”
Giọng HeeSeung bỗng nhỏ đi: “Vậy sao em ấy lại không đăng lên trang xã hội?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro