Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 36


*****

Jaeyun lớn bằng nhường này, quen nhiều bạn đến như vậy, nhưng EunChan là người bạn duy nhất cậu không thể hiểu nổi.

Lúc trước, quan hệ giữa cậu và EunChan thật sự rất tốt.

EunChan cũng đối xử với cậu không hề tệ.

Quả thật có rất nhiều người gán ghép cậu với EunChan.

Nhưng bọn họ cũng không để trong lòng.

Cuối cùng, EunChan gửi những tin nhắn này, trong lúc bất ngờ, cậu đúng là chẳng hiểu ra làm sao cả.

Thời còn học cùng trong trường Đại học, quan hệ của hai người khi đó thân thiết hơn hiện tại rất nhiều.

Bởi vì phòng ký túc xá của hai người ở tầng trên và tầng dưới, chỗ học cũng sát cạnh nhau, còn cùng ở trong hội Sinh viên, thế nên hồi Đại học, hai người thường hẹn nhau đi chơi.

Chơi game, chơi bóng, ăn cơm, đi xem các trận đấu, đi dạo phố, liên hoan, mười lần thì có tới sáu lần hai người đi cùng nhau.

Từ lúc mới quen, EunChan đã thẳng thắn nói về xu hướng tình cảm của mình cho Jaeyun, hắn nói mình thích con gái.

Khi đó Jaeyun không thích ai, cậu cũng không biết xu hướng tình dục tương lai của mình, vậy nên chỉ đơn giản không nói gì.

Nhưng vì EunChan thẳng thắn, Jaeyun càng yên tâm chơi với EunChan, không để tâm lời trêu ghẹo của mọi người.

Khi Jaeyun học năm hai, EunChan bỗng nhiên nói với cậu, hắn có bạn gái.

Jaeyun đương nhiên là vui cho hắn.

EunChan đã từng nói qua về gia đình của mình, hắn có một người mẹ quanh năm bệnh tật, còn có em gái cần chăm sóc.

Tuy rằng hoàn cảnh khác với Jaeyun, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực tương tự trên người EunChan, đó cũng là một trong những lý do khiến bọn họ thân thiết đến vậy.

EunChan nói hắn hy vọng có thể tìm được một cô gái dịu dàng lương thiện, hy vọng em gái có thể trưởng thành khỏe mạnh, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Hắn còn hy vọng mình và vợ tương lai mãi mãi hạnh phúc, sau đó hai người sẽ sinh một đứa nhóc, còn có mẹ hắn nữa, cả nhà sẽ sống bình an trọn đời.

Jaeyun cũng quen người bạn gái kia, cô quả thật rất dịu dàng, là “tiểu gia Bích Ngọc” (*), khi ấy Jaeyun còn chúc phúc cho hai người bọn họ.

(*) Tiểu gia Bích Ngọc: chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường, cũng để nói về cô gái có dáng vẻ không hẳn phải đẹp nhưng khả ái, có ý nghĩa tương tự như “em gái nhà bên”, thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “tiểu thư khuê các”

Nhưng sau khi EunChan quen bạn gái, hắn liền dần trở nên xa cách với Jaeyun.

Jaeyun hiểu chuyện tình yêu vẫn luôn cần được ưu tiên hàng đầu, hai người bọn họ muốn xây dựng một mái ấm, còn cậu vốn chỉ sắm vai một người bạn bình thường, cậu là ai cũng chẳng quan trọng.

Nhưng qua khoảng nửa năm, người bạn gái kia chia tay EunChan.

Chia tay được một khoảng thời gian, EunChan lại tìm đến với cậu, cậu chẳng khác nào con búp bê bị vứt bỏ rồi lại được nhặt về một lần nữa.

Dù vậy, Jaeyun cũng không để tâm, cậu không quá coi trọng những chuyện này nên nhanh chóng nối lại quan hệ bạn bè với EunChan

Đợi đến khi Jaeyun tốt nghiệp đại học, bởi vì vấn đề sau khi tốt nghiệp, hai người mới thật sự trở nên không còn thân thiết.

Jaeyun bận bịu chuyện phòng làm việc và công việc của riêng mình, EunChan bận bịu với thí nghiệm, với luận văn. Giống như nhiều bạn bè khác của Jaeyun, bọn họ chỉ có thể thỉnh thoảng dành ra chút thời gian để gặp mặt, tán gẫu.

Ba tháng trước, EunChan đột nhiên tìm cậu, hẹn cậu cùng ăn một bữa cơm.

Ngày đó, khi Jaeyun tới, EunChan nói cho cậu biết mẹ hắn giới thiệu cho hắn một cô gái, bản thân hắn cũng cảm thấy không tồi.

Giọng điệu của EunChan cứ như hắn sẽ ngay lập tức kết hôn với cô bé kia.

Jaeyun vẫn cảm thấy vui cho hắn, nhưng lần này trông EunChan có vẻ như không vui lắm, lời nói ẩn ý tỏ vẻ vì mẹ giục nên hắn mới đưa ra quyết định này.

Jaeyun có chút đồng cảm, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.

Lần liên lạc sau đó là hai tháng trước. Đêm khuya hôm ấy, EunChan đột nhiên gọi điện cho Jaeyun, trong lúc mơ màng, Jaeyun nghe thấy hắn nói hắn phải kết hôn ngay lập tức.

Jaeyun còn chưa kịp tỉnh táo, EunChan đã dập máy.

Hôm sau, khi định nhắn WeChat hỏi thăm EunChan, cậu mới đọc được tin nhắn hắn gửi tới lúc nửa đêm, nói tạm thời không muốn liên lạc.

Jaeyun gọi điện qua, nhưng vẫn không thể liên lạc được với hắn.

Cậu thật sự chẳng hiểu vì sao.

Nói không khó chịu là giả.

Bởi vì khoảng thời gian đó, cậu cũng phải đi xem mắt, chuyện của EunChan khiến lòng cậu bỗng dâng tràn biết bao cảm xúc. Cậu muốn hỏi EunChan, liệu có phải nhà hắn đã xảy ra chuyện gì, hay có điều gì khiến hắn khó xử, sao lại không liên lạc với mọi người.

Lại thêm chuyện công việc, Jaeyun càng thêm phiền lòng.

Vì thế cậu tới quán bar.

Rồi gặp được Lee HeeSeung.

Nghĩ một hồi liền nghĩ tới HeeSeung, Jaeyun bỏ giày vào hộp, nở nụ cười.

Giữa cậu và EunChan chẳng có gì để bồi thường cả.

Nghĩ tới tình bạn ngày trước, Jaeyun chưa bao giờ trách EunChan, chỉ có chút bùi ngùi mà thôi.

Cuộc sống mà, có ai không gặp phải vài ba chuyện phiền toái như vậy đâu.

Trước đó, khi Jaeyun chuẩn bị mở văn phòng, EunChan từng tới tìm cậu, nói với cậu bệnh tình của mẹ hắn rất không khả quan, em gái lại chuẩn bị lên Đại học.

Nhưng đến khi Jaeyun quan tâm hỏi han, hắn lại không nói gì nữa, cũng không cho cậu tới tìm hắn.

Sau đó, EunChan nói mọi chuyện đều đã được giải quyết, không có gì đáng lo nữa.

Thế nên, Jaeyun vẫn cảm thấy EunChan đột nhiên không liên hệ, là do có chuyện khó nói.

Tiếc rằng Jaeyun đã không phải cậu trai mới đôi mươi. Nếu EunChan đối xử như vậy với cậu lúc còn học Đại học, có lẽ cậu sẽ đi tìm hắn, mặt đối mặt hỏi rõ ràng mọi chuyện, cần hỗ trợ thì nói một câu, đừng trốn trốn tránh tránh như vậy.

Nhưng Jaeyun của bây giờ thì không như thế. Cậu hiểu rằng với những thứ bản thân không nắm chắc, dù có bao nhiêu nhiệt tình cũng vô dụng. Mọi người đều đã trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình.

Anh ngại ngùng bối rối giấu này giấu kia, sao tôi phải phối hợp với anh chứ?

Thế giới của người trưởng thành vốn là hôm nay anh không nói rõ, ngày mai tôi sẽ quên ngay.

Hơn nữa, ngày đó sau khi uống rượu, toàn bộ suy nghĩ trong đầu cậu chỉ xoay quanh đối tượng tình một đêm và tình trạng cơ thể của bản thân, EunChan gì đó, đã sớm vứt ra sau đầu.

Có lẽ vì càng lúc càng xa cách, EunChan giờ đã chẳng còn quan trọng với cậu nữa.

Cậu sẽ ghi nhớ tình bạn ấy, nhưng sẽ không đặt nặng.

Khi có người nhắc tới EunChan, cậu sẽ thật tâm trả lời, đúng, đó là đàn anh của tôi, anh ấy rất giỏi.

Nhưng đàn anh vốn đã biến mất không rõ tung tích, nay lại đột nhiên tặng giày cho cậu là có ý gì đây?

Định thiết lập lại tình bạn sao?

Trong đầu Jaeyun toàn dấu chấm hỏi.

Hừm?

Có ý gì đây?

Đang làm gì vậy?

Jaeyun nhắn một dấu chấm hỏi qua, EunChan vẫn chưa trả lời, cậu cũng chẳng quan tâm nữa.

Nhưng Jaeyun có chút băn khoăn với đôi giày này, vì không giành được nên cậu thật sự rất mong muốn có được nó.

Vì thế, sau khi làm xong một bức ảnh đơn giản, Jaeyun mở WeChat ra, gửi tiền đôi giày sang cho EunChan.

Cũng nhắn thêm một tin.

Jaeyun: Cám ơn.

Jaeyun: Đây là tiền giày

Jaeyun: Nếu thiếu thì nói với tôi

Jaeyun: Tôi gửi thêm.

EunChan trả lời rất nhanh: Không cần.

Jaeyun suy nghĩ, khách sáo nói thêm: Cần chứ đàn anh

Jaeyun: Nếu anh không nhận, tôi sẽ gửi giày lại cho anh.

EunChan: Em không có địa chỉ, cũng không có số điện thoại của tôi.

EunChan: Số ban nãy không phải của tôi.

Jaeyun: Tôi có thể gửi về trường.

Những lời này vẫn có chút tác dụng, đến khi Jaeyun xong việc, EunChan đã nhận tiền, cậu lại khách sáo nhắn cảm ơn hắn lần nữa.

EunChan không nhắn lại, Jaeyun cũng không cần nói lời khách sáo với hắn nữa.

Hôm nay công việc rất thuận lợi, còn mua được đôi giày yêu thích, tâm trạng của Jaeyun rất tốt.

Sau khi tan làm, vừa về tới nhà Jaeyun đã vội vã đi giày rồi chụp một bức ảnh.

Lúc cậu đang định chia sẻ với Sunghoon, ngoài cửa chợt vang lên một tiếng động.

Jaeyun ngay lập tức cất điện thoại rồi lộp cộp chạy ra cửa, đứng ở huyền quan.

HeeSeung mở cửa bước vào, Jaeyun ngay lập tức đứng thẳng, cười hỏi: “Anh thấy em có gì khác không?”

Jaeyun nhìn tóc Jaeyun đầu tiên, sau đó lại nhìn quần áo cậu, cuối cùng ánh mắt anh dừng trên đôi giày của Jaeyun.

Rồi anh khựng lại.

Theo đó, Jaeyun cũng dừng lại.

Cậu thấy HeeSeung xách trên tay một cái túi giống hệt túi giày ban nãy của cậu.

Jaeyun ngạc nhiên: “Đây là giày ạ?”

HeeSeung nghẹn mất nửa ngày mới nói được một chữ: “Ừ.”

Jaeyun càng ngạc nhiên hơn: “Tặng em sao?”

HeeSeung vẫn nghẹn vài giây rồi mới đáp: “Ừ.”

Mắt thường cũng có thể nhận ra sự vui vẻ của Jaeyun: “Cho em xem với.”

Nhưng khi cậu đưa tay qua, HeeSeung lại lui về phía sau một bước.

Jaeyun lập tức rụt tay về: “Có chuyện gì vậy ạ?” Cậu xác định lại một lần nữa: “Có phải cho em không ạ?”

HeeSeung cúi đầu nhìn đôi giày Jaeyun đang đi: “Là tặng cho em.”

Nghe vậy, Jaeyun liền thăm dò duỗi tay ra lần nữa, lần này HeeSeung không lùi lại, chủ động đưa túi giày qua.

Jaeyun nhận lấy, nhanh chóng đặt trên tủ để giày, nhưng sau khi mở ra…

Cậu nuốt nước bọt, nhìn đôi giày trong hộp giống y hệt đôi mình đang đi trên chân, ngây ngẩn.

Vui vẻ, đúng là rất vui.

HeeSeung mua giày cho cậu đó!

Nhưng sự kinh ngạc hiện giờ lớn hơn niềm vui.

Cậu phải tìm vài câu chữ diễn tả niềm hạnh phúc này mới được.

“Sao anh biết em muốn đôi này?” Jaeyun lấy giày trong hộp ra, lật lại nhìn thoáng qua: “Size giày của em anh cũng biết.”

HeeSeung lạnh lùng đổi dép đi trong nhà, chọn vấn đề ít phức tạp hơn để trả lời: “Xem qua size giày của em.”

Jaeyun cười với HeeSeung: “Em cảm ơn.”

Cậu bỗng nhiên có chút hối hận, nếu biết HeeSeung đã mua, cậu chắc chắn sẽ gửi trả giày cho EunChan.

Hiện giờ thành ra như vậy, cũng thật là lúng túng.

Hơn nữa có vẻ HeeSeung cũng không vui cho lắm.

Lời này thật vô nghĩa.

Tặng quà xong mới nhận ra người kia đã có món đồ đó rồi, ai mà vui cho nổi đây.

HeeSeung đi vào bên trong, Jaeyun cũng đi theo anh, âm thầm suy nghĩ xem lát nữa nên thể hiện niềm vui của mình khi nhận được quà của anh như thế nào.

Khen bất chấp?

Cười tới chết?

Quá giả cũng không tốt.

Do dự một hồi, HeeSeung bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Đôi giày này là ai tặng cho em?”

Jaeyun ôm đôi giày HeeSeung tặng, đáp: “Bạn ạ.”

HeeSeung: “Bạn nào?”

Jaeyun chưa kịp trả lời, anh đã đột nhiên hỏi tiếp: “Jung EunChan ?”

Jaeyun ngây ngốc.

Dạ???

Ngài lợi hại quá mức quy định rồi đó?

HeeSeung chỉ đoán bừa, nhưng nhìn dáng vẻ của Jaeyun, anh đã có thể chắc chắn.

Anh xoay người, đứng trước mặt cậu, cau mày hỏi: “Đúng là anh ta sao?”

Jaeyun gật đầu: “Vâng.”

Hiện giờ HeeSeung có vẻ rất không thích EunChan. Điều này khiến Jaeyun nghi ngờ, có phải trong bữa cơm tối qua, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì không thoải mái không.

EunChan đã nói gì đó làm mất lòng HeeSeung sao?

Jaeyun bước về phía HeeSeung một bước, lắc lắc chân: “Không phải anh ấy tặng, là em mua, em trả tiền, cả tiền cước phí bưu điện lẫn tiền cảm ơn.”

HeeSeung nghe xong chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, sau đó không nói gì nữa, đi thẳng lên gác hai.

Jaeyun đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì cậu nhớ vào một buổi tối trước đó, HeeSeung từng kể, đêm ấy trong quán bar cậu có nhắc tới EunChan.

Jaeyun tháo đôi giày trên chân, đặt lại trong hộp, cậu ngồi trên ghế sa lông suy nghĩ một hồi.

Nhưng dù nghĩ thế nào, cậu cũng không nhớ ra nguyên nhân mình nhắc đến hắn.

Rồi cậu nghĩ tới Sunghoon.

Jaeyun: Có đó không?

Jaeyun: Có việc gấp

Tin nhắn gửi đi chưa lâu, Sunghoon đã trả lời: Nói đi.

Jaeyun: Chuyện là như này.

Jaeyun: Chiều nay EunChan tặng tao một đôi giày, sau đó tao cũng trả tiền cho rồi, coi như là tao mua lại. Ai ngờ tối nay về nhà, HeeSeung lại tặng tao một đôi y hệt.

Sunghoon:???

Sunghoon: Chuyện máu chó của thế kỷ à?

Sunghoon: HeeSeung thấy đôi giày của mày rồi hả?

Jaeyun: Thấy rồi.

Sunghoon: Cũng biết là do EunChan gửi tặng?

Jaeyun: Ừ.

Sunghoon Anh ta biết EunChan là ai không?

Jaeyun: Bọn họ từng gặp mặt rồi.

Jaeyun: Tao cảm thấy hiện giờ anh ấy đang không vui.

Sunghoon: Gặp chuyện này ai mà vui nổi chứ.

Jaeyun: Làm thế nào bây giờ?

Sunghoon: Thật ra bạn bè tặng quà cho nhau là rất bình thường.

Sunghoon: Chủ yếu là vấn đề món quà, chuyện này quả thật khó mà an ủi

Sunghoon: Dù sao mày vẫn nhận của người khác trước.

Jaeyun: Đúng vậy.

Sunghoon: Nhưng sao EunChan lại tặng giày cho mày?

Jaeyun không biết nên nói chuyện này cho Sunghoon như thế nào. Cậu chưa nói cho hắn nghe việc EunChan bảo đừng liên lạc nữa, vậy nên không thể nói là EunChan gửi tới để bồi thường.

Sunghoon lại nhắn tiếp: Tiền đã gửi rồi, giờ trả lại cũng kỳ.

Sunghoon: Nghĩ nữa cũng có làm được gì đâu.

Sunghoon: Là đôi nào đấy?

Vì thế, Jaeyun liền gửi ảnh chụp ban nãy qua cho hắn.

Lần này, thái độ của Sunghoon thay đổi ngay lập tức.

Sunghoon:?

Sunghoon: Má má má!

Sunghoon: Không ngờ lại là đôi này!

Sunghoon: Mày gửi ảnh qua sớm có phải đơn giản không.

Sunghoon: Nhìn thấy đôi giày này, anh đây lập tức nảy ra một ý tưởng.

Jaeyun: Mày nói đi.

Sunghoon: Chuyện này đơn giản mà

Sunghoon: Mày bán đôi giày EunChan tặng cho tao đi.

Sunghoon: Giữ lại đôi chồng mày tặng

Sunghoon: Thế chẳng phải tốt rồi sao!

Sunghoon: Đậu má!

Sunghoon: Nhất định phải cho tao! Cmn mấy hôm nay tao bận đến nỗi quên cả đi tranh!

Sunghoon: Vậy mà lại là đôi giày này!

Sunghoon: Bán cho tao!

Sunghoon: Bán cho tao!!!

Sunghoon: Bán! Cho! Tao!

Jaeyun cười thành tiếng: Được rồi.

Giải quyết xong chuyện này, Jaeyun hào hứng cất đôi giày HeeSeung tặng vào kho giày, sau đó đặt đôi của EunChan ra cửa, đợi ngày mai gửi cho Sunghoon.

Sau đó, cậu vui vẻ đi lên gác.

HeeSeung đang tắm, vì thế cậu liền ngồi yên bên ngoài, chờ anh đi ra.

Xem ra anh đã tắm được một lúc rồi, Jaeyun ngồi chưa lâu, anh đã đi ra.

Cậu vội đi qua, giả bộ lơ đãng nói: “Sunghoon cũng thích đôi giày kia nên em bán đôi mua từ chỗ EunChan cho hắn rồi.”

Ẩn ý rằng em chỉ cần đôi anh tặng thôi.

Nhưng HeeSeung vẫn chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng.

Jaeyun chớp mắt, lại gần hơn chút nữa.

“Ừm, đêm chúng ta ở quán bar ấy, em đã nói gì về EunChan?”

HeeSeung quay đầu nhìn cậu: “Em bảo anh ta không muốn liên lạc với em.”

Jaeyun hỏi: “Còn gì nữa không?”

HeeSeung: “Hết rồi.”

Jaeyun hơi nghiêng đầu, cậu đâu có nói gì lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro