
4
"Vì ở đó em không thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì..."
Có lẽ khi con tim đã đến giới hạn chịu đựng của nó, khi những cảm xúc không còn là cái đuôi của lí trí thì như một lẽ tự nhiên, Sunghoon chỉ hành động theo con tim mà thôi. Cậu chỉ cố níu kéo một người đàn ông ở lại, người cậu yêu thương, người khiến cô thao thức mỗi đêm nhưng lại không dám bày tỏ, không dám bước tới. Chỉ vì anh quá hoàn mĩ, anh lịch thiệp và giàu có, anh có bao nhiêu vệ tinh vây quanh. Còn Sunghoon, cậu đâu là gì trong số đó, cậu không đẹp và chỉ là một giáo viên mầm non hợp đồng, cậu chỉ biết lẽo đẽo đi theo nài nỉ anh trai rủ Heeseung đến nhà chơi.
Đúng, từ trước đến nay, cậu chỉ dám đứng xa ngắm anh, lòng cậu khấp khởi khi anh nhẹ nhàng gọi cậu là "bé yêu". Có lẽ với anh, cậu chỉ là một đứa em trai bé nhỏ. Với anh, theo tính chất bắc cầu, em của bạn thân cũng là em của mình. Từ bao giờ, cái ý nghĩ đó đã ăn sâu vào tim cậu, cậu chưa bao giờ dám thổ lộ lòng mình với anh. Cậu sợ đánh mất sợi dây mỏng manh gắn kết mối quan hệ giữa hai người. Cậu sợ một lúc nào đó, khi biết tình cảm của cậu, anh sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời cậu nữa.
Nhiều lúc cậu vẫn nghĩ tới những cử chỉ thân mật của anh, khi anh nói: "Lớn nhanh anh chờ nhé...".Sunghoon biết đó chỉ là lời nói đùa, lời trêu ghẹo, nhưng đã có lúc cậu hy vọng, đã có lúc cậu nghĩ đó là câu nói thật lòng anh dành cho cậu. Nhưng Sunghoon luôn dừng lại đúng lúc, cậu không muốn tự huyễn hoặc mình trong sự ảo tưởng, cậu không muốn cứ thức trắng đêm chỉ để nhớ về một ai đó mà cậu không dám bước tới.
Sunghoon còn nhớ khi anh nắm tay cậu trong lần đi xem ca nhạc đông người chen chúc, nhưng như một bản năng, cậu tự động rụt tay về. Mặc dù tối hôm ấy, cậu đã mất hằng giờ chỉ để ngắm tay mình và nhớ lại mùi hương trên con người anh. Không biết có phải vì quá thương nhớ, vì cảm xúc với anh ngày một đong đầy hay không, mà nhiều lúc cậu thấy ánh mắt anh sâu lắng, chan chứa đến thế, nhiều lúc cậu thấy trong những tin nhắn hàng đêm anh trò chuyện với cậu, đó không đơn thuần là tình cảm dành cho đứa em gái của bạn.
Nhưng vẫn như mọi lần, cậu biết cách để thu mình về, cậu biết cách khiến trái tim dừng ở đâu. Và Heeseung vẫn đó, nguyên vẹn trong trái tim cậu. Dù đã có lúc cậu tiếc hùi hụi chuyện anh rủ cậu đi uống café, lúc anh nắm chặt tay cậu len qua dòng người đông đúc, nhưng cậu không muốn mình lấn quá sâu, nếu anh không chấp nhận tình cảm của cậu, cậu không sợ mình đau, cậu có thể chịu đựng được điều đó, nhưng cậu sợ mất anh, sợ không được nhìn thấy anh nữa.
Bạn bè nói cậu nhút nhát và quá nhạy cảm. Thậm chí theo đánh giá của nhỏ bạn, Heeseung cũng có cảm tình với cậu, nhưng những lúc ấy cậu chỉ cười buồn. Đúng, có lẽ cậu quá nhút nhát để có thể bày tỏ, nhưng cậu không dám đánh cược, trước giờ luôn là như thế, cậu vẫn hạnh phúc dù chỉ được nhìn thấy anh.
Khi nghe anh trai báo tin Heeseung sắp chuyển công tác, và hứng khởi bàn về những dự định tổ chức một bữa tiệc chia tay. Lúc ấy, tai cậu như ù đi, bước thật nhanh về phòng trong vô thức, cậu oà khóc: Thật sự không có cơ hội dành cho cậu sao? Lấy hết can đảm cậu gọi điện hẹn gặp anh. Lần đầu tiên trong đời, cô muốn làm chính mình, muốn nắm giữ hạnh phúc của riêng cậu.
Đối diện với anh trong quán café. Nhìn vào đôi mắt như đang chờ đợi điều gì đó ở anh, cậu chỉ chực khóc. Bao nhiêu điều muốn bày tỏ, bao nhiêu thứ muốn anh thấu hiểu bỗng nhiên tan biến hết, thứ dũng khí cậu chuẩn bị có lẽ đã rơi rớt đâu đó khi cậu lao như bay đến gặp anh. Cuối cùng, cậu không tin nổi mình đã nói: "Em nghe nói anh chuẩn bị được thăng chức nên chuyển công tác, chúc mừng anh nhé...". Anh tròn mắt nhìn cậu, sự ngạc nhiên xem lẫn thất vọng: "Chúc mừng ư..., cảm ơn em..., vậy anh phải về chuẩn bị hành lí đã nhé, gặp em sau...". Nhìn thấy Heeseung cười buồn và quay đi, bất giác cậu chạy đến níu lấy vạt áo anh, đôi chân anh khựng lại khi nghe cậu nói trong tiếng nấc: "Đừng đi..."
Cúi xuống lau nước mắt cho cậu, anh nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao hả em...". Sunghoon không dám ngước lên nhìn vào khuôn mặt anh. Lí trí của cậu đã không còn đủ sức chống lại những cảm xúc, những xáo trộn trong tim nữa. Nó hiển hiện rõ ở từng đường nét trên khuôn mặt cậu, đôi gò má đỏ au, cái mũi sụt sịt, những giọt nước mắt cứ chực trào ra... Những cảm xúc dồn nén bấy lâu, biết bao thổn thức bỗng nhiên vỡ oà trong phút chốc: "Vì ở đó em không thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì..." Sunghoon nức nở nói. Nhưng cậu không để ý thấy niềm hạnh phúc trên khuôn mặt Heeseung, đôi mắt nhoè đi khiến cậu không thấy được nụ cười rạng ngời của anh lúc đó, chỉ khi anh ôm chầm lấy cậu và nói: "Đùa em đấy, anh không chuyển đi đâu, anh nhờ anh trai em nói dối đấy, vì em khó quá, tán kiểu nào cũng không đổ nên anh muốn xem anh có giá trị chút nào với em không thôi...". Sunghoon ngỡ ngàng nhìn anh, đối diện với khuôn mặt chưa bao giờ cậu dám nhìn thẳng, cô biết, tất cả là sự thật, và phút giây hạnh phúc này là dành cho cậu. Và cậu đã tìm được lời giải cho trái tim, cho tương lai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro