Chương 1
Park Sunghoon kinh doanh một quán cà phê diện tích không lớn, khách không nhiều, chuyện làm ăn cũng bình thường, những khi rảnh rỗi anh sẽ nhìn tòa nhà văn phòng đối diện đến ngẩn người.
Một tháng trước gặp được Lee Heeseung, khi đó anh ngồi trong quầy đọc sách, chuông gió kêu "leng keng leng keng", Heeseung mang theo một tia nắng ngoài cửa bỗng nhiên đi vào, Sunghoon ngẩng đầu nhìn hắn, cho rằng mình đang mơ.
Lee Heeseung nhìn dáng vẻ đờ đẫn của anh, phất tay với anh: "Này, ông chủ? Một ly Latte."
Sunghoon vội vàng đứng lên, hơi cà lăm trả lời: "Anh anh... được."
Heeseung cười sang sảng: "Ha ha, tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng mà ông chủ à cậu cũng đừng nhìn đến đờ đẫn chứ."
Vành tai Sunghoon hơi đỏ lên, anh không biết trả lời thế nào, vội vàng cúi đầu đi chuẩn bị cà phê: "Xin đợi một lát."
Lee Heeseung đi đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Sunghoon chuẩn bị cà phê xong bưng qua, lại cúi người đặt cà phê lên bàn, Heeseung cười nói cảm ơn với anh, Sunghoon gật nhẹ đầu, lúc xoay người tay có phần không khống chế được run lên.
Đây có lẽ là lần cách Heeseung gần nhất trong đời anh.
Park Sunghoon đã quên mình bắt đầu thích Lee Heeseung từ khi nào, có lẽ là hồi cấp ba, có lẽ nhỏ hơn.
Heeseung đã xuất sắc từ bé, tính cách tốt, mặt mày anh tuấn, rất nhiều bạn bè, khi lên trung học cũng đã là nam thần trong lòng đám con gái. Sunghoon không học cùng lớp với hắn, chỉ có thể nhìn xa xa, ban đầu anh chỉ ghen tị với Heeseung, ghen tị hắn cởi mở nhiệt tình, ghen tị hắn có rất nhiều bạn, dần dần không biết loại ghen tị này sao lại biến thành thích. Anh vụng trộm để ý Heeseung, biết được sở thích của hắn, biết được ưu điểm sở trường của hắn. Anh lén lút ngồi vào chỗ của Heeseung, lén đi qua con đường nhỏ Heeseung thường đi, lén ở một góc viết tên của Heeseung, dùng toàn bộ thanh xuân tuổi trẻ để yêu, không giữ lại chút nào đưa hết cho Heeseung.
Nhưng cho đến khi tốt nghiệp, Heeseung cũng chưa từng biết anh.
Lần nữa nhìn thấy Heeseung, vẫn là một buổi sáng, trông hắn hơi mệt mỏi, vành mắt đen cà vạt cũng không thắt ngay ngăn, hắn vẫn chào hỏi Sunghoon như lần trước: "Ông chủ, một ly cà phê, gì cũng được, đắng một chút," Nói xong lại đi đến chỗ ngồi cũ bên cửa sổ, Sunghoon nhìn hắn một lát, vẫn theo ý hắn pha một ly cà phê, lúc anh bưng qua muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng không nói ra.
Heeseung không có tinh thần gì nói cảm ơn với anh, chưa uống được hai ngụm cà phê, người đã ngả ra sofa ngủ thiếp đi, Sunghoon muốn đắp cho hắn cái chăn, nhưng không dám bước lên, anh nhìn chuông gió của quán, đứng dậy lật cái biển sang mặt tạm thời không bán.
Heeseung hiếm khi có một giấc ngủ ngon trong buổi sáng an tĩnh này, hắn mở to mắt duỗi người lấy lại sức, nhìn đồng hồ cầm cà phê trên bàn, qua mấy giờ đồng hồ mà cà phê vẫn còn ấm, hắn ngẩng đầu nhìn mặt Sunghoon đang đứng sau quầy một chút, nhếch môi cười với anh: "Cảm ơn ông chủ."
Sunghoon không ngờ hắn sẽ nói chuyên với mình, hơi sốt sắng lắc đầu: "Đừng khách sáo."
Heeseung đứng lên sửa sang lại quần áo nhăn nhúm, sau đó phất tay với Sunghoon: "Tôi đi đây ông chủ, lần sau gặp."
Sunghoon vì nghênh đón lần sau gặp mặt làm chuẩn bị thật lâu, anh hi vọng lần sau mình có thể nói nhiều hơn mấy câu với Heeseung, hi vọng mình đừng căng thẳng quá, nhưng rồi đợi rất lâu Heeseung cũng chưa từng đến.
Thay hắn đến là một cô trợ lý rất hay nói, cô trợ lý nói cho anh biết, gần đây phó giám đốc bận việc tăng ca. Nói cho anh biết, hôm nay lúc họp giám đốc Lee rất hung dữ, rất đáng sợ.
Anh nghe được rất nhiều chuyện về Heeseung mà anh không biết từ cô trợ lý, anh muốn hỏi cố trợ lý vài điều, mỗi ngày Heeseung đều bề bộn nhiều việc sao? Vậy anh ấy có thể ăn cơm đúng giờ không? Heeseung sẽ rất hung dữ sao? Anh ấy trông như thế nào khi phát cáu?
Thế nhưng đến cuối cùng anh không hỏi gì hết, cô trợ lý vẫy tay tạm biệt anh, anh chỉ có thể đầy cõi lòng chờ mong hi vọng, người đến lần sau là Heeseung.
---------------------------------------------------------------------------
Thời tiết rất đẹp, tâm trạng Sunghoon khá tốt dọn dẹp quầy bar, một chuỗi tiếng chuông gió "leng keng leng keng" vang lên, anh ngẩng đầu, thấy Jungwon đeo túi du lịch to chạy đến trước mặt anh, sau đó vươn tay ôm lấy anh: "Anh Baekgu! Nhớ em không!"
Sunghoon mặc em ấy ôm mình, cười hơi ngốc với em ấy, Jungwon vuốt mạnh tóc anh: "Sao mà ngốc hết chỗ nói."
Sunghoon tránh cái tay của Jungwon lắc đầu: "Tao mới không ngốc, Jungwon lần này mày đi chơi lâu thật."
Jungwon bảo anh ra khỏi quầy bar, rồi tìm một chỗ ngồi xuống, anh ta mở túi du lịch ra lôi ra một đống đồ ăn vặt: "Đây đều mang về cho anh, lần sau hai chúng ta cùng đi chơi."
Sunghoon cầm lấy một túi đặc sản địa phương mở ra nếm thử: "Jongseong sẽ không đồng ý."
Jungwon bĩu môi cướp đặc sản của Sunghoon nhét vào miệng: "Để ý hắn làm gì."
Đang trò chuyện, tiếng chuông gió vang lên, cô trợ lý đi giày cao gót "cộc cộc" bước vào, hôm nay nhìn cô rất vui, giọng nói cũng tung tăng như chim sẻ: "Ông chủ ba mươi ly cà phê!"
Sunghoon có chút nghi hoặc đứng lên: "Hôm nay gọi nhiều vậy sao?"
"Đúng rồi, dự án này cuối cùng cũng kết thúc, giám đốc mời mọi người đồ uống, cố ý gọi quán anh!"
"À thật sao? Vậy... vậy cô phải đợi một lúc."
"Được được, anh đi làm vừa khéo tôi nghỉ ngơi một lát, làm xong tôi gọi đồng nghiệp đến mang đi."
Sunghoon kéo Jungwon đến quầy bar hỗ trợ, Jungwon một bên rửa tay một bên cười: "Em đúng là phúc tinh của anh, em vừa đến anh liền có vụ làm ăn lớn."
Sunghoon theo em ấy nói: "Cảm ơn phúc tinh!" Ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, Jungwon rất ít thấy anh vui đến vậy, cậu ấy không khỏi hơi kinh ngạc: "Anh Baekgu, anh lại vì ba mươi ly cà phê mà vui như thế?"
"Ừ!" Sunghoon không ngăn cản được vui sướng trong lòng muốn tràn ra, giọng nói ra âm cuối cũng mang theo vui vẻ.
"Wow, anh thay đổi rồi, mau nói cho em biết là chuyện gì đi? Em sẽ không tin đơn giản là ba mươi ly cà phê!"
Sunghoon liếc cô trợ lý một cái, lén nói nhỏ vào tai Jungwon: "Đợi cô gái kia đi rồi anh nói cho mày."
"OK."
Ba mươi ly cà phê hai người bận rộn cả buổi, sau khi chuẩn bị xong cô trợ lý gọi điện cho đồng nghiệp đến mang về, trong lúc đợi người Jungwon quan sát trên dưới Sunghoon một hồi, anh ta cảm thấy hôm nay Sunghoon rất không bình thường. Tính cách Sunghoon hướng nội, xưa nay không biểu lộ ra nhiều cảm xúc với người khác, dù mình là bạn thân của anh, cũng chưa từng cảm nhận vui mừng của anh rõ ràng như vậy. Không được vài phút đồng nghiệp cô trợ lý đã đến, sau khi vào cửa mỗi người cầm mấy ly cà phê chuẩn bị đi. Kết quả người vào từ bên ngoài chặn họ lại, Heeseung mặc bộ âu phục giản dị, hắn đi vào trước cửa hàng đầu tiên quay về phía Sunghoon chào hỏi một tiếng: "Hey ông chủ, đã lâu không gặp."
Sunghoon không ngờ hắn có thể đến, lập tức ngơ tại chỗ không biết để tay chân mình ở đâu, từ một khắc Jungwon nhìn thấy Heeseung đã biết tâm tình bạn tốt vui vẻ vì điều gì, anh ta đẩy Sunghoon ngơ ngẩn một cái: "Anh Baekgu, tỉnh."
Sunghoon nhẹ giọng "A" một tiếng, vội vàng lắp ba lắp bắp trả lời: "Đã. . . Đã lâu không gặp."
Cô trợ lý dẫn đồng nghiệp về công ty trước, Heeseung đi đến quầy bar gọi một ly, Sunghoon căng thẳng đến nỗi sắp quên cách pha cà phê: "Anh... anh muốn đóng, đóng gói sao?"
Heeseung thấy dáng vẻ cà lăm của anh cười như gió xuân ấm áp: "Đúng rồi, Baekgu."
Vành tai Sunghoon nháy mắt đỏ rực, còn thuận tay làm đổ một cái ly.
---------------------------------------
Em chỉ là một người bình thường, nhưng tình yêu em dành cho anh thật đặc biệt. (Sưu tầm)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro