chương 14
Heeseung đứng lặng ở đó, cảm giác dồn nén trong lòng anh ngày càng lớn. Tâm trí hắn lặng đi như mặt hồ bằng lặng, nhưng sóng lòng lại cuộn trào mãnh liệt. Sự quyết liệt của Hanbin, ánh mắt khi ấy tràn đầy kiên định và nỗi đau khiến hắn không thể dứt ra. Tại sao Hanbin lại có thể khóc vì những lời nói của Heeseung, nhưng lại không thể mở lòng với tình yêu mà hắn đã dành trọn cho anh?
Hắn theo dõi bóng lưng mỏng manh của Hanbin, từng bước dần xa lẫn vào ánh nắng yếu ớt cuối chiều. Cảm giác ghen tuông và đau đớn trong lòng hắn như sóng ngầm manh động. Định mệnh đưa họ gần nhau, nhưng sao cuộc đời lại trơ trọi đến mức ép buộc họ đau đớn như thế này ?
" Anh không phải là thằng hầu nhưng anh nghĩ. Anh là tất cả đối với tôi ! " - Hắn đã nói dối với chính bản thân mình nhiều lần như thể để trấn an lòng mình khỏi nỗi tuyệt vọng vô hình này.
Bất chợt, một giọng nói khẽ khàng phá tan khoảnh khắc yên lặng.
"Hee ... Heeseung ? " - Hanbin quay lại, ánh mắt đẫm nước. Đôi mắt mong manh ấy như gửi gắm hàng ngàn lời nói anh không thể thốt ra thành tiếng.
Kỷ niệm giữa họ vụt qua trong tâm trí Heeseung như một đoạn phim tua nhanh. Những ngày tháng trôi dạt cùng nhau, những khoảnh khắc vụng dại và cả niềm thương nhớ không lời. Tình yêu không chỉ là hiểu nhau qua ánh mắt, mà là cảm nhận trái tim đối phương đang nhịp đập cùng một nhịp cùng một nỗi niềm.
"Thế giới của chúng ta khác nhau, nhưng tôi yêu em chính vì điều đó. Một cuộc sống không có em sẽ vô nghĩa ! " - Heeseung tiến đến gần hơn, hắn nắm lấy vai của Hanbin như thể sợ rằng nếu buông tay, anh sẽ biến mất mãi mãi.
Hanbin cúi mặt, mắt vẫn lưu luyến hướng về nơi nào đó xa xăm.
- " Cậu chủ ... những lời đồn đãi và dị nghị là điều tôi không thể thoát khỏi. Nhưng tình cảm này... tôi không thể . "
"Tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ anh , kể cả từ chính bản thân tôi. Đừng rời xa tôi, Hanbin ! " - Giọng nói của Heeseung như vang vọng trong không gian, trải dài niềm hứa hẹn mà không bao giờ tan biến.
Hai tâm hồn, hai thế giới dường như hòa vào nhau trong khoảnh khắc ấy. Trong thế giới của họ, tình yêu không chỉ là lời hứa thoáng qua, mà là một chuyến hành trình. Bất kể đoạn đường phía trước có khó khăn, vô tận đến đâu, họ vẫn sẵn sàng bước đi cùng nhau.
"Tôi sẽ ở bên cạnh cậu , còn hơn cả một lời hứa cho dù thế nào đi chăng nữa ! Nhưng tôi không thể trèo cao được ! " - Hanbin trả lời, từng lời như trút đi hàng tấn nổi lo của cả hai.
Đêm đó, bên ngoài cửa sổ nơi căn phòng tối mờ, vầng trăng chiếu rọi khắp mọi nơi, ánh sáng dịu nhẹ mang theo hứa hẹn về một khởi đầu mới. Heeseung và Hanbin nắm tay nhau, cảm tưởng như cả thế giới này chỉ tồn tại hai người họ. Họ đã tìm thấy một chốn nương náu cho tâm hồn, một nơi an toàn để sống thật với chính mình và đối phương.
Từ đó, giữa bao nhiêu bão táp của cuộc đời, hai con tim luôn kiên cường nắm chặt tay nhau dù vào những thời điểm khó khăn nhất. Quá khứ có thể không thay đổi, nhưng tương lai vẫn đang chờ họ cùng nhau viết tiếp câu chuyện đã bắt đầu trong một chiều hoàng hôn đầy kỷ niệm ấy.
Tình yêu của họ không phải là hoa lệ một thời, mà là dòng sông mãi chảy, trôi qua từng con sóng bất chấp gian truân. Dù gian nan đến đâu, dù cuộc đời có phủ đen thế nào, ánh sáng của tình yêu vẫn đủ sức vươn xa, vượt qua mọi biên giới để tìm thấy nhau.
Đêm đó, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng căn phòng rộng lớn nhưng hiu quạnh. Heeseung ngồi dựa vào chiếc ghế gần cửa sổ, ánh mắt dõi theo từng tia sáng lấp lánh ngoài trời. Anh là người thừa kế của một gia tộc giàu có, sống trong sự xa hoa nhưng lại cô độc. Căn phòng này, ngôi nhà này – tất cả đều rộng lớn, lạnh lẽo và trống rỗng.
Hanbin, người hầu của Heeseung, đứng một góc gần đó, lặng lẽ quan sát chủ nhân mình từ phía xa. Hanbin đã phục vụ Heeseung từ khi còn nhỏ, hiểu từng thói quen, từng nỗi buồn của cậu chủ. Nhưng dù gần gũi thế nào, giữa họ vẫn tồn tại một khoảng cách.
Heeseung đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh:
- " Đêm nay trăng sáng thật. Anh có nghĩ như vậy không, Hanbin ? "
Hanbin giật mình trước lời hỏi bất ngờ, nhưng rồi anh khẽ cúi đầu, lễ phép đáp lại:
- " Vâng, thưa cậu chủ. Ánh trăng đêm nay thật đẹp. "
Heeseung cười nhạt, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài, nhưng trong lòng lại lạc vào một nơi xa xăm.
- "Đẹp, nhưng cũng thật cô đơn, phải không ? "
Hanbin không trả lời ngay, anh lặng lẽ nhìn Heeseung, cảm nhận được sự trống trải mà cậu chủ đang cố giấu.
- " Thưa cậu chủ, đôi khi cô đơn cũng chỉ là tạm thời. Sẽ có lúc... ai đó xoa dịu nó ! "
Heeseung nhìn Hanbin, đôi mắt chứa đựng chút ngạc nhiên. Lời nói ấy, tuy đơn giản, nhưng dường như đã khẽ chạm vào một nơi nào đó trong lòng anh. Heeseung không chắc đó là gì, nhưng trong khoảnh khắc này, sự có mặt của Hanbin dường như là thứ duy nhất mang đến chút hơi ấm giữa đêm khuya giá lạnh.
" Là người bên cạnh tôi sao ? "
Hanbin không đáp, chỉ lặng lẽ cúi đầu như một lời khẳng định thầm lặng. Anh không mong chờ điều gì, cũng không dám mơ ước gì cao xa. Nhưng nếu có thể, anh luôn muốn được đứng bên cạnh cậu chủ, trở thành người chia sẻ những nỗi cô đơn ấy, dù chỉ là trong thầm lặng.
Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng tiếp tục soi sáng, chiếu rọi cả hai bóng hình lặng lẽ. Giữa họ vẫn còn một khoảng cách, nhưng cũng là một mối dây liên kết mơ hồ, chưa đủ sâu để gọi là tình cảm, nhưng đủ để nhen nhóm một tia hy vọng nhẹ nhàng, một sự an ủi trong tâm hồn vốn dĩ đã quen với cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro