Chương 3 : Gặp lại người cũ
12:05, buổi tối tại nhà riêng của Heeseung.
Không khí trong phòng khách ngột ngạt đến khó thở. Hanbin, với đôi tay bị trói chặt, đứng im lặng trong khi Heeseung cười mỉa mai trước mặt hắn. Không gian này từng là nơi Hanbin cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Heeseung, giờ đây lại chỉ còn là sự xa lạ và căng thẳng.
Những chai rượu rỗng nằm lăn lóc dưới sàn gỗ, một số mảnh vỡ từ những ly thủy tinh vỡ vụn. Ánh sáng vàng vọt hắt xuống từ những chiếc đèn chùm sang trọng, tạo ra một khung cảnh đầy căng thẳng và nguy hiểm. Heeseung tiến lại gần Hanbin, đôi mắt hắn ánh lên sự hận thù sâu sắc, không còn chút dấu vết của sự thân thiện nào từng tồn tại giữa họ.
" Anh không nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh , đúng không ? " - Heeseung nói, giọng hắn lạnh lẽo, đôi mắt đầy sự phẫn nộ và thất vọng.
Hanbin nhìn thẳng vào mắt Heeseung, cố gắng giữ vững sự điềm tĩnh. Trong giây lát, hắn cảm nhận được nỗi đau mà Heeseung đang phải chịu đựng, nhưng cũng hiểu rõ rằng giờ đây hắn không thể làm gì để thay đổi quá khứ. Việc bỏ đi mà không lời giải thích đã để lại vết thương sâu sắc, và Heeseung đã chọn cách đối mặt với nó bằng sự thù hận.
" Tôi biết mình đã làm cậu tổn thương ! " - Hanbin nói, giọng trầm và nhẹ nhàng, như cố gắng xoa dịu tình hình.
"Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác vào lúc đó. Chúng ta đều biết mọi thứ đã quá phức tạp."
Heeseung phá lên cười, nhưng tiếng cười đó tràn đầy sự mỉa mai và cay đắng. Hắn cầm lấy một chai rượu còn sót lại trên bàn, vặn nắp ra và tu một hơi dài. Hơi men làm ánh mắt hắn càng thêm phần dữ dội.
"Phức tạp ?" Heeseung nhắc lại từ đó, giọng hắn rít lên như muốn chế nhạo. Hắn nói :
- " Anh nghĩ việc biến mất không một lời là do 'phức tạp' sao? Anh đã bỏ tôi lại, không quan tâm điều gì sẽ xảy ra. Tất cả mọi thứ đều bị anh vứt bỏ như không đáng giá gì."
Hanbin hít một hơi sâu, hắn biết lời nói của mình không thể xoa dịu Heeseung vào lúc này. Ánh mắt của Heeseung giờ đây chẳng khác gì lưỡi dao sắc bén đang hướng về phía anh , sẵn sàng đâm sâu vào nỗi đau cũ.
Heeseung lại tiến gần hơn, chỉ còn cách Hanbin vài bước chân. Hắn giơ lên chiếc hộp nhỏ mà trước đó hắn đã lục tìm từ tủ. Bên trong là một chiếc bật lửa và vài tờ giấy ghi chú cũ. Heeseung cầm những mảnh giấy lên, đôi mắt hắn ánh lên vẻ u ám.
" Những lá thư tình này... Anh có nhớ không ? " - Heeseung hỏi, giọng hắn khàn khàn, như thể đang chất chứa biết bao cảm xúc lẫn lộn.
" Những gì tôi đã viết cho anh hồi đó . Lúc đó tôi nghĩ rằng anh sẽ quay lại, rằng sẽ có lời giải thích. Nhưng không, tất cả chỉ là sự im lặng ! "
Hanbin không thể đáp lại, hắn chỉ nhìn vào những mảnh giấy trong tay Heeseung. Những ký ức cũ ùa về trong đầu hắn, về khoảng thời gian mà hắn và Heeseung còn hạnh phúc bên nhau. Mọi thứ dường như đã bị chôn vùi quá sâu dưới lớp bụi của thời gian, nhưng giờ đây, Heeseung đang lật lại tất cả, từng trang một, từng vết thương một.
Heeseung đột ngột bật chiếc bật lửa trong tay, ngọn lửa nhỏ lập lòe nhưng nhanh chóng bùng lên khi hắn đưa gần đến những mảnh giấy. Hắn ném chúng xuống sàn, để ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt những kỷ niệm cũ mà hắn từng trân trọng.
" Anh thấy không? Tất cả chỉ còn là tro tàn ! " - Heeseung nói, giọng hắn lạnh lẽo và vô cảm.
" Tôi không cần những lời giải thích của cậu nữa, Hanbin. Tất cả những gì tôi muốn là cậu phải trả giá."
Ngọn lửa cháy lan trên sàn nhà, nhưng Hanbin vẫn giữ bình tĩnh, ánh mắt hắn đối diện với Heeseung đầy kiên định. Dù cho mọi thứ giữa họ đã trở thành một mớ hỗn độn, hắn vẫn không muốn để Heeseung tiếp tục đi xa hơn vào con đường của sự thù hận.
" Heeseung, đừng để sự thù hận hủy hoại cậu ! " Hanbin nói, giọng hắn vẫn điềm tĩnh nhưng mang đầy sự nghiêm túc. " Tôi hiểu rằng anh đang đau đớn, nhưng việc làm tổn thương tôi không thể chữa lành vết thương của anh . Chúng ta đều đã sai lầm ! "
Heeseung nhíu mày, đôi mắt hắn ánh lên một tia nghi hoặc. Có lẽ đâu đó sâu thẳm trong lòng hắn, vẫn còn một phần nào đó của Heeseung cũ - người từng yêu thương Hanbin sâu đậm. Nhưng giờ đây, lớp vỏ ngoài của sự tức giận và tổn thương đã che lấp đi con người đó.
Trước khi Heeseung có thể đáp lại, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt ngang khoảnh khắc căng thẳng. Heeseung liếc nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt hắn thay đổi ngay lập tức khi nhận ra người gọi.
Hắn nhấc máy, giọng nói bên kia vang lên khẩn cấp:
- " Cậu chủ, có vấn đề lớn xảy ra. Chúng tôi cần sự chỉ đạo của cậu ngay lập tức. Vấn đề liên quan đến tập đoàn và các cổ phần quan trọng ! "
Heeseung siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt hắn thoáng lộ vẻ bối rối. Hắn hít sâu, gác máy và quay lại nhìn Hanbin.
"Có vẻ như cuộc gặp này sẽ phải tạm dừng ! " - Heeseung nói, giọng hắn trở nên khô khan :
- " Nhưng đừng nghĩ rằng anh đã thoát. Tôi sẽ về sớm ! "
Heeseung ra hiệu cho những người đàn ông trong phòng chuẩn bị đưa Hanbin rời khỏi. Hanbin vẫn giữ sự bình tĩnh, biết rằng dù đã thoát được tình thế căng thẳng này tạm thời, nhưng một cuộc đối đầu khác vẫn đang chờ đợi hắn phía trước.
Khi Heeseung quay lưng rời đi, Hanbin nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng cảm thấy nặng nề. Cuộc đối đầu giữa họ chưa kết thúc, nhưng sâu thẳm, hắn hy vọng rằng có một con đường nào đó để cứu vãn cả hai khỏi vòng xoáy thù hận này.
Phòng khách giờ đây chỉ còn lại tàn dư của những mảnh giấy đã bị đốt cháy và ánh sáng leo lắt từ ngọn lửa nhỏ trên sàn. Cả hai đều biết, từ giây phút này, mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro