Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Kẻ Đứng Sau

Thành Huấn đưa Ngọc Hưng trở về thành , với tâm trạng đắc ý khi nhìn thấy người con trai giờ đây không còn nhớ gì về quá khứ. Ngọc Hưng—người từng là chàng trai kiên cường và đầy tình cảm—nay chỉ là một người mất trí nhớ , không nhận ra bất cứ ai, kể cả hôn phu của mình, Lý Hi Thừa. Thành Huấn lợi dụng tình trạng này, ra lệnh cho Trinh Nguyên pha đan dược vào thuốc trường sinh , khiến Ngọc Hưng uống vào sẽ quên hết tất cả, từ quá khứ, tình yêu cho đến người chồng chung tình đã từng thề nguyện cùng anh.

Trong khi đó , Hi Thừa, bị giam giữ dưới địa lao lạnh lẽo, chịu cảnh treo ngược người. Cơ thể hắn đã chịu nhiều vết thương nghiêm trọng, không còn chút sức lực nào, nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng rực như ngọn lửa của quỷ dữ. Thành Huấn, với dáng vẻ ngạo mạn, bước xuống địa lao một mình, đối diện với kẻ từng khiến thế giới run sợ.

" Ôi... Một kẻ tàn bạo như ngươi, khiến cả thiên hạ khiếp sợ, giờ đây lại bại trận dưới tay ta sao ? " – Thành Huấn cười khinh bỉ, giọng nói lộ rõ sự đắc thắng. 

– " Hôn phu của ngươi giờ nằm trong tay ta. Ngươi còn điều gì trăn trối trước khi chết không, chúa Quỷ Lý Hi Thừa ?

Dù đau đớn, thân thể rã rời, Hi Thừa vẫn không tỏ vẻ khuất phục. Hắn hiểu rõ về thân phận bất tử của mình, biết rằng không ai có thể giết được hắn. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp địa lao, đanh thép và đầy thách thức.

" HAHAHA... Phác Thành Huấn, ngươi chỉ là một con chó trung thành của tên ác quỷ Vương Dịch Tường thôi ! Ta biết hắn còn sống và đang âm thầm điều khiển lũ cẩu như ngươi hãm hại gia đình ta ! "

Cơn thịnh nộ bùng lên trong mắt Thành Huấn. Hắn cầm roi, đánh mạnh xuống người Hi Thừa không chút do dự, từng cú đánh như muốn nghiền nát kẻ từng là chúa quỷ. Mỗi cú roi giáng xuống, hắn cười nham hiểm:

" Ngươi nên chúc phúc cho ta và hôn phu của ngươi thành đôi đi , Hi Thừa ! " – Thành Huấn chế giễu rồi rời khỏi địa lao, để lại Hi Thừa ngất lịm trong cơn đau đớn đến tột cùng.

Đêm buông xuống, trong phòng Ngọc Hưng, ánh trăng nhạt phủ lên gương mặt trầm ngâm của anh. Ngọc Hưng ngồi bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn về nơi xa xăm, như một cái xác không hồn. Không ký ức, không cảm xúc, chỉ còn lại sự trống rỗng. Thành Huấn bước vào phòng với vẻ mặt vui vẻ, hắn nhẹ nhàng đến bên Ngọc Hưng, vòng tay ôm chặt lấy anh từ phía sau, như muốn khẳng định rằng giờ đây Ngọc Hưng đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, một sự lạ xảy ra. Khi ánh trăng soi rõ từng góc căn phòng, một viên ngọc bội từ trong túi áo Ngọc Hưng bất ngờ rơi ra. Đôi mắt anh chợt ánh lên một tia sáng khi nhìn thấy nó. Ngọc Hưng cầm lấy viên ngọc, và từng mảnh ký ức ùa về. Đó là viên ngọc bội mà Hi Thừa đã trao cho anh năm xưa, trước khi ra trận chiến với Vương Dịch Tường. Hình ảnh về Hi Thừa, những khoảnh khắc hai người bên nhau, tất cả hiện lên rõ mồn một trong tâm trí Ngọc Hưng.

Anh bỗng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, như thể vừa thức tỉnh khỏi một giấc mơ dài. Ký ức về tình yêu, về Hi Thừa—người chồng chung tình đã luôn bảo vệ anh—dần dần trở lại. Ngọc Hưng nhận ra sự thật kinh hoàng: Thành Huấn đã cướp mất cuộc sống của anh, lợi dụng tình trạng mất trí nhớ để biến anh thành con rối trong tay hắn.

Ánh mắt Ngọc Hưng trở nên kiên định, nhưng anh vẫn chưa bộc lộ ra ngoài. Thành Huấn, không nhận ra sự thay đổi đó, vẫn cười vui vẻ và nghĩ rằng Ngọc Hưng mãi mãi là của hắn. Nhưng bên trong Ngọc Hưng, một ngọn lửa quyết tâm đã bùng cháy: anh sẽ tìm cách cứu Hi Thừa, và đòi lại tất cả những gì đã mất.

Ngọc Hưng cầm viên ngọc bội trong tay, trái tim anh như đập loạn lên khi nhớ về tất cả. Những ký ức về Hi Thừa, những khoảnh khắc ngọt ngào nhưng cũng đầy đau đớn ùa về. Anh nhớ rõ từng lời hứa hẹn, từng ánh mắt, từng cử chỉ của người chồng đã vì anh mà hy sinh biết bao. Viên ngọc bội trong tay là minh chứng cho tình yêu đó, một tình yêu mà Thành Huấn không bao giờ có thể cướp đi.

Nhưng Ngọc Hưng hiểu rằng, bây giờ không phải lúc để hành động nóng vội. Anh phải giữ bình tĩnh, phải che giấu sự hồi sinh của ký ức trong lòng mình, nếu không Thành Huấn sẽ nhận ra và không bao giờ để anh thoát khỏi vòng tay của hắn. Ngọc Hưng buông tay, để viên ngọc bội rơi xuống đất, như thể đó chỉ là một vật vô nghĩa. Anh nhẹ nhàng quay lại, nở một nụ cười giả tạo, ánh mắt nhìn Thành Huấn như thể vẫn còn bị lạc trong màn sương của sự mất trí nhớ.

Thành Huấn, không nhận ra điều gì bất thường, vẫn ôm chặt lấy Ngọc Hưng từ phía sau, bàn tay hắn siết nhẹ vòng eo của anh. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Ngọc Hưng, nụ cười của hắn càng trở nên đắc ý.

" Ngọc Hưng, giờ đây ngươi là của ta. Quá khứ của ngươi chỉ là những ký ức nhạt nhòa, còn hiện tại, ta sẽ cho ngươi một cuộc sống mà ngươi không cần lo nghĩ. " – Thành Huấn thì thầm vào tai Ngọc Hưng, giọng nói của hắn mang đầy sự chiếm hữu.

Ngọc Hưng cười nhẹ, nhưng bên trong anh, lòng căm hận càng dâng cao. Anh nhận ra rằng Thành Huấn không chỉ cướp đi ký ức của anh mà còn cố gắng phá vỡ tất cả những gì mà anh và Hi Thừa đã từng có. Cảm giác căm phẫn và xót xa quặn thắt trong lòng, nhưng anh vẫn tiếp tục đóng vai một kẻ vô hồn, giả vờ nghe theo mọi lời của Thành Huấn.

Đêm đó, sau khi Thành Huấn rời khỏi phòng, Ngọc Hưng nhẹ nhàng nhặt viên ngọc bội lên, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. Anh biết rằng không thể tiếp tục sống trong vòng tay của kẻ thù lâu hơn nữa. Hi Thừa vẫn còn sống, đang phải chịu đựng đau khổ vì sự tàn bạo của Thành Huấn, và Ngọc Hưng phải tìm cách giải cứu hắn.

Ngọc Hưng bắt đầu tìm kiếm cơ hội để trốn thoát. Trong lúc anh dò xét tình hình, Ngọc Hưng nhớ lại rằng dưới cung điện này còn có những lối đi bí mật mà chỉ những người thân cận của Thành Huấn mới biết. Anh từng vô tình nghe được những kẻ hầu cận nói về chúng, và đó có thể là cách duy nhất để anh tìm đến địa lao nơi Hi Thừa đang bị giam cầm.

Vào đêm thứ ba, khi mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, Ngọc Hưng âm thầm rời khỏi phòng. Với viên ngọc bội trong tay như một lời nhắc nhở về sứ mệnh của mình, anh bước vào hành lang tối om, từng bước tiến về phía căn phòng chứa lối đi bí mật. Mỗi bước đi, trái tim anh lại càng đập mạnh hơn, vừa lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.

Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm, Ngọc Hưng cũng phát hiện ra cánh cửa bí mật dẫn xuống địa lao. Con đường này tối tăm và ngoằn ngoèo, nhưng anh không chùn bước. Khi đến gần khu vực địa lao, tiếng rên rỉ và âm thanh của những người bị tra tấn vang lên, càng làm anh thêm xót xa.

Và rồi, ở cuối hành lang địa lao, anh nhìn thấy Hi Thừa. Hắn đang bị treo ngược trên không, cơ thể đầy thương tích, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, kiên cường. Ngọc Hưng nén chặt cảm xúc, cố gắng không để nước mắt rơi, bởi lúc này anh phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Anh nhẹ nhàng tiến đến gần, cắt dây trói cho Hi Thừa. Khi Hi Thừa rơi xuống sàn, anh lảo đảo nhưng không kêu lên một tiếng nào. Cả hai không nói lời nào, chỉ có ánh mắt trao đổi đầy ý nghĩa. Hi Thừa, dù thương tích đầy mình, cũng nhận ra Ngọc Hưng đã nhớ lại mọi chuyện.

" Ngọc Hưng ..." – Hi Thừa khẽ gọi, giọng nói khàn đặc nhưng vẫn chứa đựng tình cảm sâu đậm.

Ngọc Hưng nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, đôi mắt chứa đựng sự hối tiếc và yêu thương.

" Ta nhớ lại rồi, Hi Thừa. Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này cùng nhau."

Nhưng trước khi họ kịp rời khỏi địa lao, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa. Thành Huấn, với nụ cười tàn ác, đứng đó nhìn chằm chằm vào họ, trong tay hắn là thanh kiếm sắc bén.

" Ngươi nghĩ rằng có thể dễ dàng đưa hắn đi sao, Ngọc Hưng?" – Thành Huấn cười lớn, ánh mắt đầy hận thù và chiếm hữu. 

– " Hôn thê đã từng là của ngươi, nhưng giờ đây, người ấy chỉ thuộc về ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro