Chap 2: Part 2: Trở Về Nơi Xưa
Tokyo, Hiện Tại
Tokyo, ngày... tháng... một năm sau
Bắt Đầu Đối Diện Với Quá Khứ
- Bà cho gọi cháu, có chuyện gì sao? - Chihiro thắc mắc.
- Con có muốn trở về Hàn Quốc?
- Dạ... bà nói sao ạ?
- Ta biết con rất muốn trở về, nhưng người coi trọng ân nghĩa như con thì làm sao đi được, con vì nhà Carocapto có ơn với con nên con mới ở lại tới giây phút này.
- Bà đừng nói vậy! tình cảm nhà Carocapto dành cho con làm sao có thể trả?!
- Cứ trở về đi nếu như con đã có thể đối diện được với quá khứ, chẳng phải con đã có hai người anh luôn quan tâm con đấy sao, và còn một người bạn rất thân mà con không bao giờ nhắc tên
- Bà à... *hơi xúc động*
- Trở về Hàn quốc cũng như là con trả ơn ta đó!
- Bà nói thế là sao?
- Ta đã thành lập một công ty truyền thông ở Seoul, và ta muốn con về đó một phần là quản lý công ty đó cho ta. Ta muốn nó phải thật phát triển với tư cách độc lập mặc dù được tổng công ty hỗ trợ về vốn. và ta nghĩ rằng nếu như con muốn đòi lại công bằng cho cha mẹ mình thì nó sẽ giúp được con khá nhiều.
- Nhưng ... bà, làm sao con có khả năng và thời gian quản lý công ty, việc học của con....
- Cat sẽ giúp con, làm đại diện cho con!
- Chị Cat, chị một mình nuôi hai con nhỏ, chị ở lại Nhật sẽ tiện hơn.
- Cat cũng là người Hàn, chồng nó chết rồi, bây giờ nó muốn trở về Hàn để chăm sóc mẹ nó, ở đây chỉ khiến nó nhớ người xưa cảnh cũ thôi.
- Nếu bà đã nói vậy thì còn gì bằng! Sẳn con cũng đang phân vân có nên xuất hiện trong chương trình trao đổi sinh viên giữa trường con với đại học Seoul hay không, như vậy con sẽ gọi ngay cho thầy hiệu trưởng đồng ý việc này.
- Chihiro này...
- Dạ!
- Ta hy vọng con đứng tên công ty nhưng đừng bao giờ ra mặt, nó sẽ giúp con nhiều đấy, cứ để Cat ở chức vụ phó giám đốc thay giám đốc như con quán xuyến mọi việc. còn nữa, đây là 10% cổ phần của tập đoàn Oh Hee In, bà sẽ để Cat thay con đứng tên nếu thấy cần thiết về số cổ phần này con cứ gọi cho Yukito, nó sẽ giúp con.
- Bà à, cả việc này bà cũng tính cho con sao?...
- Hãy sống tốt và làm thật tốt đó là sự trả ơn tốt nhất dành cho bà và mọi người....
- Con cảm ơn bà... hic...về tất cả - nói rồi cô ôm lấy bà mà thổn thức.
______________________
*baby let me love ya, love ya, love ya...*
- Oppa nghe nè, Chi Chi!
- Oppa là công ty oppa có người mẫu đại diện là Park Jung Min đúng không?
- Đúng thế, em biết cậu ấy sao? Mà có chuyện gì.
- Oppa có thể tìm hiểu giúp em là cậu ta đang học lớp nào của trường đại học Seoul không?
- Khỏi cần tìm hiểu, người này anh quá rành rồi, cậu ta học lớp A sắp vô năm ba của khoa quản trị đó! Mà cậu ấy là gì của em?
- Điều này khi về Seoul em sẽ nói với oppa sau.
- Sao? Em chịu về Hàn à, tin mừng đấy, anh sẽ báo cho Jongie!
- Kyu oppa biết rồi, em mới vừa gọi cho oppa, em nằm trong top sinh trao đổi sinh viên của trường với Đại học Seoul.
- Ừ, vậy chừng nào em về, oppa và Jongie sẽ đón em tại sân bay.
- Thứ hai tuần sau đó oppa, em phải giả quyết chút việc, em cúp máy nha!
- Được rồi hẹn gặp em sau, bye!
- Bye bye oppa!
_____________________________
*reng.....reng....reng*
- Alô! Hiệu trưởng Đại học Seoul nghe.
- Chào giáo sư, em là Chihiro Carocapto cũng là Lee Kim Chi, là sinh viên được trao đổi học ở trường đại học yyyyy, Tokyo đây ạ.
- A, ra là thủ khoa của trường Đại học yyyyy đó à, có gì không em
- Thưa giáo sư, em muốn được vào học lớp A, năm ba của khoa Quản trị, được không ạ?
- Ayda, đây là một lớp nâng cao bậc nhất và có chế độ đào tạo khắc khe nhất đó, nơi học tập dành cho những thiên tài của Đại Hàn dân quốc đó.... Nhưng thầy nghĩ một sinh viên ưu tú được nhiều giáo sư của nhiều trường đại học biết đến như em vào lớp dành cho những thiên tài này là rất ổn, thầy cũng đang định sắp xếp cho em vào lớp đó.
- Được vậy thì tốt quá! Em cảm ơn thầy nhiều ạ!
___________________________________________________----
Hiện Tại, Seoul, Một Tuần Sau
Trở Về...
*chuyến bay zzzzz từ Tokyo, Nhật Bản đến Seoul đã hạ cánh lúc....*
- Chi Chi a~! Ở đây này. - Thấy cô bé vừa bước ra khỏi cửa kiểm soát, Kyu Jong đã la lớn.
- Joongie oppa, Kyu oppa! J
- Đi thôi, về nhà của Jongie.
- Dạ được, Joongie oppa.
- Trở về rồi, cảm giác thật lạ. - Kim Chi mỉm cười nói
- Kyu oppa, nhà oppa xa không hả? Hôm nay em muốn vô trường luôn!
- Về nhà ăn cơm đi, chiều rồi vô, mà em định ở đâu hả?
- Oppa yên tâm, bà em đã an bài chổ ở cho em rồi, ở cùng một chị Cat quản gia của nhà Carocapto, nhưng hình như ở ngoại thành Seoul, hơi xa chổ học.
- Vậy em ở nhà oppa luôn đi, nhà oppa không ai cả, đi học cũng tiện hơn, mà ở trong thành phố mình dễ gặp nhau hơn.
- Nếu Kyu oppa muốn thế... cũng được ạ, để em gọi cho chị Cat.
* tit... tit ... tit...*
- *yeo-bo-se-yo*
- Chị Cát, em đây! Là vầy, em sẽ không đến ở với chị, chị cứ ở đó với hai đứa nhỏ và mẹ chị nhé
- *vậy em ở đâu?*
- Em sẽ ở với Kyu oppa
- * vậy.. ừ, nếu như em muốn vậy, chị sẽ nói lại với bà nhé*
- Dạ!
- *em ở đó đi học sẽ tiện hơn, nhưng thỉnh thoảng nhớ về đây với chị và kiểm tra sổ sách nhá, ít nhất là một tháng một lần, chị cần có chữ ký của em mới có thể trình bày với bà Carocapto*
- Dạ, em biết mà chị, khi nào được nghỉ phép em sẽ về.
_________________________...
Gặp Lại...
Một buổi chiều trời trong xanh ngắt, gió hiu hiu thổi, cô từ từ chạy chiếc xe đạp mà Huyn Joong đã mua tặng mừng cô em gái trở về Hàn Quốc. Đã năm năm qua rồi, nhưng cô bé vẫn còn nhớ đường tới trường Đại học Seoul, nơi mà cô cùng với Jung Min hay đi qua, bởi cả hai đều ước mơ rồi sẽ có một ngày được đặt chân vào ngôi trường danh tiếng này, ước mơ đã thành sự thật.
RENGGGG!!!!!>>>>>>>>>>>>
Tiếng chuông vào lớp đã reng lên.
Tại lầu 5 phòng 01
Chút ồn ào, xôn xao của những sinh viên ngày đầu gặp lại của năm học mới, năm thứ 3 của lớp A khoa quản trị.
Tiếng rột roạt của bàn ghế.
Tiếng xột xoạt lật những trang tập.
Nhưng, trong cảnh huyên náo như thế, có một người luôn im lặng, chăm chăm nhìn vào cuốn sách khoa học, đã bao năm nay cậu vẫn thế, ít nói chuyện với ai, trong lớp hầu như không có ai, chỉ có hai người, nhưng hôm nay hai người đó vắng mặt.
Bỗng, im lặng, cả lớp đứng dậy chào giáo sư Lee, người quản lý lớp này, và môn học đầu tiên của lớp này là do giáo sư phụ trách.
- Các em ngồi xuống đi! - Giáo sư giơ tay ra hiệu rồi ngồi xuống.
- Thưa giáo sư, sao chúng ta không bắt đầu học đi ạ? - Một người sinh viên thấy giáo sư ngồi cỡ 5 phút nhưng chưa thấy giảng bài nên hỏi.
- Các trò đợi thêm một lát, lớp ta có một học sinh mới, nằm trong top sinh viên trao đổi giữa trường ta và trường đại học yyyyy ở Nhật Bản, có lẽ thầy hiệu trưởng đang nói chuyện với sinh viên này nên hơi lâu.
Cả lớp bắt đầu bàn tán:
- Mình nghe nói rồi, sinh viên này đứng đầu trường đại học bên đó đó!
- Ừ, là con gái thì phải, nghe đồn rất đẹp.
- Các giáo sư bên Nhật ai cũng khen về khả năng học tập và nhanh nhẹn của bạn ấy đó.
- Nghe nói là còn single đó nha.
- Yah... ước gì mình là bạn trai của bạn ấy.
- Có mà mơ! Bạn ấy giống một người trong lớp mình, ngoại trừ việc học ra là không tiếp xúc với ai cả. *chỉ chỉ*
- ... ... ...
...
...
...
- Chào các học trò! - Là tiếng của thầy hiệu trưởng đã làm lắng đi đề tài đang xao động cả lớp học. Đây là học trò mới chuyển đến trong top sinh viên giao lưu Nhật-Hàn, chắc giáo sư Lee cũng nói với các trò về việc này rồi đúng không. Các trò nhớ chỉ dẫn cho trò này thêm nha, mong các trò cùng học tập vui vẻ! - Nói xong thầy hiệu trưởng chào giáo sư Lee và cả lớp rồi ra về.
- Trò tự giới thiệu mình đi! - Giáo sư Lee lên tiếng.
- Mình tên tiếng Nhật là Chihiro, tên tiếng Hàn là Lee Kim Chi, cứ gọi mình là Kim Chi được rồi
- "Lee Kim Chi sao?... giọng nói này...chắc chỉ là trùng hợp" - người ngồi bàn đầu thoáng qua suy nghĩ trong đầu không nhìn sinh viên mới lấy một cái.
- Kim Chi à, trò tự chọn chỗ ngồi cho mình đi, vì số bàn ở đây vừa đủ với số sinh viên, nên một trò nào đó có thể chịu khó ngồi chung với Kim Chi không, có hai trò vắng nên không thể sắp vào chổ hai trò đó được! - Vừa nhìn Kim Chi thầy Lee vừa nhìn cả lớp ôn tồn bảo. Lúc này các cậu con trai thi nhau giành - ngồi gần mình này, ngồi cạnh mình đi, mình không sợ chật ngồi cạnh mình này.... Nhưng cô bước đến chổ câu học trò chưa nhìn lấy cô một lần rồi nhẹ nhàng nói:
- Này...! Bạn gì ơi! Mình có thể ngồi cạnh bạn được không? Từ trước tới giờ mình chỉ ngồi bàn đầu ở ngay chính giữa giảng đường thôi! - Thấy cậu cứ ngồi im, không nói chuyện, cũng không nhìn lên, cô nói tiếp - im lặng là đồng ý! Vậy mình ngồi đây nhen! - Nói là làm, cô ngồi xuống ngay cạnh cậu, cậu bất ngờ nhìn qua định la lên:
- Yah....
Một chút câm lặng!...
... Một chút bất ngờ!...
... Một chút xúc động!...
... Một chút hỗn độn!...
... Và cả một niềm vui sướng!
Cô mỉm cười. Đây rồi, nụ cười này, ánh mắt này, gương mặt này, đã năm năm rồi cậu chưa được thấy. Vẫn đôi mắt biết nói, vẫn nụ cười thiên thần trong sáng của cậu, nó đã trở về bên cậu.
- Chi Chi a~! - Giọng cậu tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để cô nghe thấy, cô cười, cậu định tiếp lời nhưng...
- Vậy Kim Chi từ nay ngồi gần Jung Min nhé! Chúng ta bắt đầu bài học thôi. - Giáo sư lên tiếng.
Suốt tiết học cậu chỉ nhìn cô mà cười, cứ cười mãi, gây bao thắc mắc cho biết bao nhiêu người con gái trong lớp, cậu đẹp trai, học giỏi, là một người mẫu nổi tiếng, có những người đã học chung với cậu từ năm lớp mười, và vì cậu mà vào học cái lớp này, đã bao năm quen cậu họ không thấy cậu cười... các chàng trai thì nhìn cô đầy kinh ngạc, ngoại trừ hai người bạn nghỉ học hôm nay, chỉ có cô là người có thể lại gần cậu ấy mà không bị cậu ấy đuổi đi, và chỉ có cô khiến cậu ấy cười trước cả đám đông là điều mà hai người bạn kia chưa bao giờ làm được cho cậu ấy.
___________________________
Giờ ra chơi tại sân sau trường đại học Seoul
- Yah! Giỏi lắm Chi Chi, trở về... bạn đã trở về rồi,... là thật đúng không? Bạn đã trở về rồi!Hix...hix. Jung Min vừa ôm chặt Kim Chi vừa xúc động nói.
- Nae! Minnie a~... mình đã trở về, là thật là thật đó! Mình rất nhớ bạn, Minnie a~, mình đã luôn gọi tên bạn đó có biết không, Minnie?!!
- Mình biết, mình biết chứ, mình cũng thế mà...(^.^)
- Vậy bây giờ bạn có thể buông mình ra không, mình sắp chết vì thiếu oxi mất.
- À, mình.. xin lỗi, có sao không?
- Không sao, bạn... bây giờ nhìn rất đẹp trai đó, đẹp hơn trước rất nhiều, nhưng sao bạn ốm quá vậy?
- Vì nhớ bạn đó, Chi Chi, để coi... phải nhìn kỹ gương mặt này... ừmh... không có gì thay đổi, mà bạn cao hơn trước nhiều đấy, nhưng vẫn ánh mắt và nụ cười này, giọng nói này đã lâu rồi mình không nghe thấy. - Jung Min đặt hai tay lên má của Kim Chi mà nói.
- Yah! Như vậy mà cao hả! thấp hơn Minnie một cái đầu kìa, bây giờ nói chuyện với Minnie mình phải nhón chân đó, mình không mang được giày cao gót đâu Minnie!
- Chi Chi a~! không cần phải nhón chân đâu, như thế bạn sẽ mỏi lắm đấy, để mình cúi xuống là được rồi.
Nói rồi cậu nắm tay cô chạy vòng quanh khắp nơi.
Chiều hôm đó, cậu không cho người đến rước, cậu đi xe đạp cùng cô, cảm giác vui vẻ của tuổi thơ ùa về, luôn luôn là vậy, cậu luôn bỏ thứ tốt đẹp của mình mà sử dụng những thứ cô có làm cô vui và cậu sẽ vui khi thấy cô cười thật hạnh phúc.
- Chi Chi a~! mình rất vui!!!!!!! Cậu la lên trong niềm vui sướng
- Ừhm! Mình cũng vậy! Rất vui khi được gặp lại Minnie, Minnie đáng yêu của mình!
...
...
...
Cậu và cô cùng ngồi bên bờ sông Hàn_nơi quen thuộc của đôi bạn thân này, cùng tâm sự, về tất cả những gì đã xảy ra trong năm năm qua của cả hai!
- Minnie a~! Mình muốn đến một nơi...
- Được, mình biết bạn muốn đi đâu, mình sẽ đưa bạn tới đó
_____________________
- Thay đổi nhiều vậy sao, Minnie? Ngôi nhà xưa kia của mình đã không còn nữa, bây giờ chỗ này và xung quanh toàn là khu cao ốc sao?
- Phải! Chi Chi a~, nơi này đã thay đổi rất nhiều từ khi bạn ra đi!
- Tòa nhà này là của hắn, đúng không?
- Đúng, của ông ấy, của lão Oh Hee In ấy, ông ấy đã làm giàu trên nổi đau khổ của cả gia đình bạn, không những thế, những người quanh đây, từng người cũng lần lượt bị ổng cướp hết tất cả.
- Chúng ta về thôi, dù sao nơi đây cũng không là của mình lâu rồi! ... *suy nghĩ* Minnie a~ mình có thể về thăm dì, onnie và oppa được không?
- Được, được mà, họ rất nhớ bạn!
- Vậy chúng ta đi thôi!
- XUẤT PHÁT TTTTT!!!!!
_____________________
*Kính... Kong...*
- Xin chờ một lát, tôi ra liền.
- Chào quản gia Park
- Chào cậu chủ mới về, đây là... *chỉ vào Kim Chi*
- Vào trong rồi nói.
Pov's Kim Chi không có gì thay đổi cả, vẫn màu sắc này, vẫn cách bố trí này, nhà của Minnie vẫn như xưa End pov.
- Umma, umma coi con dẫn ai về nè.
- Yah, Minnie à, em dẫn bạn gái về hay sao mà vui quá vậy?
- Hyung này, không phải bạn gái đâu, người này hyung cũng biết, onnie cũng biết nữa.
- Onnie cũng biết sao, Minnie..., a umma ra rồi kìa!
- Cái ***** nhóc này, sao không lớn nỗi, mà hôm nay con dẫn ai về thế, nhìn con vui quá.
- Umma, umma nhìn này... - nói rồi Jung Min kéo Kim Chi đang đứng sau bức tường ra, mọi người đều rất bất ngờ và đôi mắt bắt đầu rưng rưng... đã lâu rồi, tuy nỗi nhớ của họ không to lớn bằng Jung Min, nhưng Kim Chi chiếm một vị trí khá quan trọng trong lòng họ.
- Chi Chi... là con sao? Con đã về
- Dì à, là con đây... con... con đã trở về.
- Chi Chi a~, onnie cứ tưởng em không trở về nữa đó.
- Vậy là tốt rồi, em trở về thì trong nhà này sẽ vui hơn nhìu đó, sẽ không con thấy vẻ mặt âu sầu của Minnie khi trở về nhà nữa.
- Hyung, em đâu đến nỗi thế.
- Thôi, các con, hôm nay ta sẽ nấu một bữa thật ngon chúng ta cùng ăn, chịu không?
- Nae~! - Cả bốn đồng thanh lên tiếng.
- Chi Chi a~, có một người nữa cũng ở đây đó
*trợn mắt*
*suy nghĩ*
*mỉm cười*
Cậu và cô bước tới căn phòng của người đó.
*rón rén*
*nhẹ nhàng*
*1* *2* *3*
- HÙ!!!!!!!!!!!
- Á trời ơi trộm, giơ tay ra, đầu hàng mau lên, không ta bắn! *ngỡ ngàng* (Au: cái này gọi là bệnh nghề nghiệp J)
- Haha, em chỉ hù oppa một tí thôi, oppa đã thế rồi hả, oppa mắc bệnh nghề nghiệp sao mà rút súng ra nhanh vậy, cái này không giỡn được đâu nha, chết người đó Saengie oppa!
- Chi Chi... Chi Chi đúng không?
- [...] *cười+gật đầu*
- Yah... cái con bé này, đi nhiều năm vẫn không bỏ cái thói hù oppa sao, làm oppa hết cả hồn, em sẽ bị quy vào tội ngộ sát nhân viên cảnh sát nếu như oppa chết biết chưa?!! ^.^
- Trời ạ, oppa lanh miệng hơn trước rồi đấy, sao oppa nói nhiều thế.
- Con bé này, giống y như Minnie, bắt nạt oppa hoài là sao?
- Điều đó đương nhiên, em và Minnie đồng hội đồng thuyền mà, *nhìn sang Minnie* Minnie há!
- Saengie hyung, chuyến này hyung chết chắc, có em và Chi Chi coi anh còn được thế nữa không nhé...!!!
- Nae! Biết rồi, biết rồi, hai đứa thì đồng hội đồng thuyền rồi. "cuối cùng thì sau năm năm, căn nhà này có sinh khí lên rồi, nhờ em đấy, Chi Chi, em đã trở về rồi, tôi đã nhìn thấy em, bằng xương bằng thịt, là thật."
- Oppa, Minnie, chúng ta xuống phụ gì rồi ăn tối luôn đi, em đói bụng quá à.
- Ăn á, có ăn á, đi, đi xuống mau lên, còn đứng đó làm gì.
- Yah, Minnie a~, cái tính như cái họ của oppa vẫn còn hả, một cảnh sát mà cứ như thế, mai mốt làm sao chạy với cướp hả? Mà không bây giờ nhìn thì anh ấy cũng giống con ủn rồi, haizzz...
- Thôi, đi xuống đi, nói về hyung ấy có mà bị hyung ấy ăn hết phần đấy!
Sự trở về của em giúp em đối mặt!
Sự trở về của em đem lại bao nụ cười!
Sự trở về của em đem đến cho tôi niềm vui mới?
Có phải như vậy không, người con gái trong lòng tôi?
Đó cũng là người Young Saeng này thương nhớ, em đã trở về!
Sự trở về đó làm tôi thôi nhung nhớ
Sự trở về của một người tôi hằng mong đợi!
Sự trở về đó đã trở về cùng với nụ cười của tôi!
Có phải vậy không, người bạn thân yêu nhất của tôi?
Đó cũng là người mà Jung Min này thương nhớ, bạn đã trở về!
���i��
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro