Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Let me heal you

Châu Kha Vũ nhắm nghiền đôi mắt với hình ảnh phản chiếu của mình, mồ hôi túa ra từ chân mày và lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Những người khác đã rời khỏi phòng tập từ lâu, và anh đã nhận ra sự mệt mỏi của họ khi họ rời đi cũng như một số ít ánh mắt thông cảm về phía mình khi anh nói rằng mình ấy sẽ ở lại vài phút nữa.

Chuyện đó đã cách đây vài giờ, và trời đã rạng sáng.

Một phần nhỏ trong tâm trí nói với Kha Vũ rằng anh không thể hiện tốt như mong muốn vì chân tay của anh quá mệt và gặp chấn thương, nhưng một phần lớn hơn lại nói với anh rằng hãy tiếp tục cho đến khi anh hoàn thành vũ đạo. Kha Vũ thậm chí còn chưa thực hiện một điệu nhảy hoàn chỉnh cho bài hát mà nhà sản xuất đã thể hiện, đó là một lý do khác khiến anh đã thúc đẩy bản thân đến thời điểm này.

Những người khác đang tin tưởng vào anh, và ngay cả với Santa, Bá Viễn đã giúp anh biết rằng trọng lượng nặng nhất là với anh với tư cách là lead dance cho của mình cho album lần này. Kha Vũ đã đánh giá cao cách họ đã ở lại lâu nhất để giúp anh vượt qua vũ đạo, nhưng ngay cả họ cũng có giới hạn của họ. Bây giờ anh đã đạt đến của riêng mình, và anh biết điều đó.

Sau khi cho phép bản thân nghỉ giải lao cực kỳ ngắn, Châu Kha Vũ quay lại mở điện thoại và bắt đầu lại bài hát, trở lại vị trí cũ. Anh nhắm mắt lại và cảm nhận nhịp điệu, cố gắng khớp chuyển động với nó, nhưng mọi thứ anh thử đều cảm thấy không ổn. Anh nghiến răng và nhíu mày, vẫn tiếp tục di chuyển bất chấp sự bực bội. Kha Vũ bắt đầu sai và đánh những nhịp muộn, đầu anh quá đầy sương mù để hiểu được. Khi anh bắt đầu quá chóng mặt, anh dừng lại và đứng yên, gối đầu lên và rên rỉ.

Châu Kha Vũ không thể làm họ thất vọng, bởi vì ngay cả khi họ tha thứ cho những lỗi lầm của anh, họ vẫn phải đối mặt với khả năng tàn lụi khỏi ngành rất thực tế. Anh không muốn họ kiệt sức ngay khi họ bắt đầu có được lực kéo. Anh vỗ nhẹ vào má mình và nhìn vào gương.

"Cố lên!" anh thì thầm, giọng nói của anh gần như khiến bản thân sợ hãi vì sự yếu ớt và thô bạo của nó.

Kha Vũ bước lại gần gương, hắng giọng và thử lại lần nữa. Một lần nữa, nó rất yếu và yếu ớt, vì vậy anh hít vào thật sâu để cố gắng hét to hết sức có thể. Đôi mắt anh nhắm nghiền, và cổ họng anh như thô cứng, nhưng chút năng lượng còn lại của anh đã đi vào đó và giọng anh vang lên ngày càng rõ ràng hơn.

Mặt anh ửng hồng và sưng húp khi nhìn lại chính mình. Nước mắt bắt đầu trào ra trên mắt anh, vì mệt mỏi hơn bất cứ điều gì, và anh nhẹ nhàng lau chúng. Ngay cả tư thế của anh cũng bắt đầu rũ xuống, vai anh đổ về phía trước và lưng cong lên.

Kha Vũ nhìn thấy hơn là nghe thấy tiếng cửa phòng tập mở. Anh chậm rãi xoay người, thân thể đột nhiên uể oải. Những cặp mắt tò mò tìm thấy anh trong phòng, và trong giây lát chúng lóe lên một tia tức giận trước khi dịu đi sự lo lắng.

Doãn Hạo Vũ nhanh chóng băng qua phòng và đứng trước mặt Kha Vũ, giữ vững anh. Kha Vũ thậm chí còn không nhận ra mình đã lắc lư cho đến khi dừng lại. Anh nhìn vào mắt cậu đầy e ngại, một lời xin lỗi trên môi.

"Anh biết đấy, nghỉ ngơi một chút là được," Patrick nói, ngắt lời anh trước khi anh có cơ hội nói gì.

Anh nuốt khan, dúi vào tay Patrick. Anh cảm thấy có một bàn tay khác lướt qua mái tóc của mình, và mắt anh trở nên nặng nề hơn theo từng nét vẽ. Sự kiệt sức cuối cùng cũng bắt kịp anh, anh ngả người về phía trước trong vòng tay của Patrick. Anh dễ dàng bị bắt nhịp, và anh tựa vào vai Hạo Vũ.

"Đầu anh đau quá," Kha Vũ nói, giọng khó hơn một tiếng thở dài. Lúc này anh mới nhận ra cơn đau đầu khủng khiếp mà mình đang mắc phải.

"Đừng nghĩ về bất cứ điều gì nữa." Patrick bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp đầu Kha Vũ, ấn huyệt thái dương của mình lên đầu Kha Vũ.

Vì vậy, anh đã làm. Anh trút bỏ mọi suy nghĩ trong đầu và cảm thấy ánh mắt đập thình thịch sau mắt anh giảm bớt. Cơ thể anh vẫn còn đau và nặng như chì, nhưng đầu anh lại trống rỗng. Không kìm được lo lắng, anh bắt đầu rơi vào trạng thái bất tỉnh, chỉ có thể giữ mình với sự giúp đỡ của Patrick.

Anh lờ mờ nhận ra rằng mình đang được cõng, nên anh vươn tay ôm lấy cổ Patrick, ngả vào đó một cách buồn ngủ. Anh cho phép mình nhắm mắt hoàn toàn, lắng nghe tiếng thở của Patrick. Nó thật ấm áp trong vòng tay anh, và ý nghĩ thoáng qua về lý do tại sao Patrick vẫn xuất hiện trong tâm trí anh trước khi rời đi nhanh chóng như nó đã đến.

"Cảm ơn em.. " anh lầm bầm, môi anh chạm vào lọn tóc sau gáy của Patrick. Anh có thể cảm thấy nó cuốn nhẹ vào miệng mình, và lọn tóc mềm mại chậm rãi giúp ru anh thêm bất tỉnh.

Doãn Hạo Vũ đáp lại, nhưng Kha Vũ không thể nói thành lời, anh chỉ có thể cảm thấy rung động trong lồng ngực khi anh nói. Anh cảm thấy an toàn, và hơn thế nữa anh cảm thấy được chăm sóc. Ngực anh gần như thắt lại bởi một thứ gì đó lấn át anh vào lúc đó, và anh muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách chính đáng, nhưng đầu anh cảm thấy quá nặng để nhấc lên và miệng anh không thể tuân theo.

Đột nhiên Kha Vũ bị hạ xuống, và anh nhận ra mình đang được đặt trên giường khi anh chạm vào ga trải giường. Đó có lẽ là sự mệt mỏi, nhưng chiếc giường là thứ thoải mái nhất mà anh từng nằm, như thể anh đang lơ lửng.

Anh cần tắm và thay bộ đồ ngủ thích hợp vì quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng hiện tại Kha Vũ hầu như không thể nghĩ được gì ngoài việc nghỉ ngơi. Thay vào đó, Châu Kha Vũ quay người nằm nghiêng và úp mặt vào gối, một tiếng thở dài nhẹ nhàng mãn nguyện thoát ra trên môi anh.

Chiếc giường chìm xuống khi Patrick nằm xuống bên cạnh Kha Vũ, vòng tay ôm lấy cậu để ôm cậu vào lòng. Patrick không chỉ khoe khoang khi anh nói rằng cậu là thành viên có mùi thơm nhất, và ngay bây giờ nó đã vượt qua các giác quan của Kha Vũ. Anh áp mặt mình về phía trước để có thể chết chìm trong đó.

Cảm giác an toàn lại tràn về trong Kha Vũ, tay anh vươn lên nắm lấy áo của Hạo Vũ. Hai tay vuốt nhẹ chiếc áo sơ mi của anh xuống lưng, mồ hôi làm mát làn da anh trong khi Patrick cung cấp đủ ấm để anh không run. Khăn trải giường được kéo lên xung quanh họ, Patrick nhét chúng vào để cả hai không cảm nhận được không khí ban đêm mát lạnh bên ngoài giường.

Kha Vũ cố gắng mở đủ mắt để thấy Patrick đang nhìn chằm chằm vào mình, và cảm xúc mà Kha Vũ có thể nhìn thấy trong mắt cậu khiến anh quay đi chỗ khác. Trở thành trung tâm của sự chú ý trên sân khấu hoàn toàn khác với cảm giác của anh khi Hạo Vũ nhìn anh theo cách đó.

Một bàn tay kéo gối Kha Vũ lên để họ tiếp xúc với nhau bằng mắt. Chỉ có một điều anh có thể nhìn thấy khi nhìn lại mình, nó đã được viết trên khắp khuôn mặt của anh.

"Anh biết em yêu anh đúng không?" Patrick hỏi.

Kha Vũ biết, nhưng anh chưa bao giờ nghe cậu nói thành tiếng. Một nụ cười từ từ nở trên khuôn mặt anh, và anh cảm thấy nóng bừng trên má mình.

"Anh cũng yêu em, Doãn Hạo Vũ." anh thì thầm, những từ ngữ tạo thành một bong bóng phấn khích trào dâng trong lồng ngực anh. Nói rồi lại gần như cảm thấy bị cấm đoán, môi anh ngứa ngáy như thể những con bướm đang cố thoát ra khỏi bụng anh ra khỏi miệng.

Cảm nhận được ý thức đang đe dọa quay trở lại, Patrick vuốt má Kha Vũ để bình tĩnh trở lại. Kha Vũ hiểu ra, thả lỏng người dưới bàn tay của Patrick và tựa vào giường.

"Ngủ đi thôi, mai còn thời gian tập luyện," Patrick nói, mỉm cười và cúi xuống hôn lên trán Kha Vũ. Có một cái gật đầu trước khi đầu anh gục vào ngực Patrick - hơi thở của anh bắt đầu chậm lại, và ngay sau đó Kha Vũ đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Patrick khẽ cười khúc khích và tựa mũi vào tóc Kha Vũ, nhắm mắt lại để cuối cùng anh cũng được nghỉ ngơi.





Một ngày dài lại trôi qua...
Chúc mọi người ngủ ngon 💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro