Chương 6. Bạn học
Edit: xuxu6565
Cô đi lên trước xác nhận đối với hắn sử dụng viên cổ nhất kiến chung tình. Hai người ánh mắt chạm nhau, cô trong lòng một trận rung động, trái tim bang bang nhảy nhót, như vậy cực phẩm nam nhân rất ít có người có thể đủ cầm giữ được không động tâm.
Phó Văn Mặc tim đập càng nhanh, chỉ cảm thấy cô gái trước mặt thật mê người, muốn tâm chính mình trầm luân nơi đó, cùng cô sinh con đẻ cái cùng trải qua quãng đời còn lại. Hắn nhìn Sở Ninh ánh mắt giống như một vùng biển rộng, làm người ta hãm sâu trong đó.
Phó Văn Mặc suy tư nên làm như thế nào để cô gái trước mắt không nghĩ hắn là người xấu. Một buổi tối mà nhìn chằm chằm một cô gái như vậy xem ra thật dễ dàng làm người ta hiểu lầm, hắn khẽ mở môi mỏng: "Bạn học, thư viện đã mau đóng cửa, đừng đi, ngày mai tới sớm một chút ."
Sở Ninh nghe thanh âm ôn nhu từ tính, tim đập càng nhanh, cô đều hoài nghi Phó Văn Mặc đã nghe được! Quá mất mặt! Một thầy giáo sao như thế thật mê người !
"Tôi.... Tôi đã biết!" Mặt cô hồng như máu.
"Tôi đưa em trở về, ở trong trường học cũng nên chú ý an toàn". Phó Văn Mặc suy nghĩ, đưa ra lời khuyên.
"Vâng, cảm ơn thầy Phó lão sư." Hắn ở trường học rất có danh tiếng, lớn lên yêu nghiệt như thế toàn trường đều biết.
"Bạn học, em ở khoa nào?" Phó Văn Mặc lần đầu tiên đến gần một cô gái, mặt ngoài nhìn qua vân đạm phong kinh nhưng thật ra nội tâm cực kỳ quẫn bách.
"Em kêu Sở Ninh, học phát thanh viên".
" Vậy em có rảnh cũng có thể tới nghe một chút giờ giảng của tôi, tôi là giáo sư môn lịch sử". Hắn quay đầu nhìn cô.
"Lão sư, thầy là không rõ thầy có bao nhiêu được hoan nghênh sao, em nơi nào giành được chỗ đâu!"
"Lần sau tôi giúp em lưu chỗ ngồi, đem phương thức liên lạc của em cho tôi, đến lúc đó tôi gọi cho em." Phó Văn Mặc sẽ không nói hắn chỉ là muốn lấy cớ để lấy được số điện thoại của cô.
Hai người sánh vai đi trên sân trường, dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh nhìn chăm chú, đều muốn biết cô gái đang đi bên cạnh Phó lão sư là ai.
Trở lại ký túc xá, Sở Ninh hồi tưởng hôm nay một ngày thu hoạch, đã có hai người pháo hữu tương đối ổn định, còn có một người có thể tiếp tục phát triển, sớm hay muộn cũng sẽ bị cô dụ lên giường, cô vui vẻ suy nghĩ, rửa mặt qua, mỗi ngày nỗ lực tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nhận được tin nhắn sớm của đại thúc. Trở về một lúc sau liền bắt đầu vào việc hôm qua đã nghĩ đến, cần phải đi ra ngoài tìm phòng ở, không thể tìm quá đắt, dù cô không thiếu tiền nhưng cũng không thể lãng phí. Liên hệ với một người môi giới, lúc sau thay đổi bộ đồ, Sở Ninh liền đi ra cửa.
Đi bộ đại khái khoảng 15 phút, cô đi tới một tiểu khu cho thuê. Từ bên ngoài xem hoàn cảnh còn tốt, không có dơ loạn, vào nhà xem qua một lúc liền cùng người môi giới kí kết hợp đồng. Một lần đặt cọc 3 tháng tổng cộng thanh toán hết 6000 đồng, 60 mét vuông một phòng một sảnh, tuy rằng không lớn nhưng mọi thứ đều có. Đợi lát nữa dọn dẹp có thể tiến vào ở được ngay.
Trở lại trường học nói cho các bạn cùng phòng chính mình dọn ra bên ngoài sẽ không trở lại, mấy người vẻ mặt đều không tốt. Cô giải thích cần một nơi riêng tư vả lại cũng sắp đi thực tập, ở kí túc xá cũng không có phương tiện đi lại. Mọi người đều không thuyết phục cô ở lại nữa.
Đồ vật thật mau đã thu dọn xong. Sở Ninh trực tiếp gọi xe đưa đến dưới lầu đã mau đến 11 giờ rồi. Cô nhắn cho đại thúc một cái tin qua WeChat nói với hắn đang ở trường đợi hắn. Đợi một hồi di động truyền đến:
"Chờ tôi 20 phút, chúng ta cùng nhau ăn cơm".
Mười lăm phút sau, đón được Sở Ninh, Chu Sùng Văn cười tủm tỉm hỏi:
"Muốn ăn cái gì, tôi đều có thể".
"Tôi muốn ăn sườn heo chua ngọt, đậu bắp chưng trứng".
"Hảo~ tiểu bảo bối". Chu Sùng Văn sủng nịnh xoa chóp mũi cô.
Lái xe mang theo cô đi tới một tiệm ăn tại nhà, ông chủ cùng hắn là bạn bè, hai người cũng không cần chờ lâu, thực mau liền có đồ ăn.
Sở Ninh ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, trong bụng thì thầm kêu, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
"Ăn ngon như vậy?" Chu Sùng Văn cười gắp một khối thịt bò cho cô.
Sở Ninh miệng phình phình: "Ân ân ân, hảo hảo ăn...... Chú cũng ăn đi."
Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Chu Sùng Văn trước mắt nhìn cô cùng sóc con giống nhau, mỗi một động tác đều vô cùng đáng yêu.
Cơm nước xong, Chu Sùng Văn nắm vẻ mặt thỏa mãn của Sở Ninh, "Đi thôi, mang em tản bộ tiêu thực."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro