Chương 26: Mạc Đình Thiếu Mặt Dày
Nhìn thấy Lâm Thanh Thanh bước ra chị Hà cũng không hỏi gì. Hai người cùng nhau bước đi ra ngoài. Chị Hà đang nói với Thanh Thanh những dự án tiếp theo.
Khi hai người sắp đi ra khỏi văn phòng thì có một nữ trợ lí chạy vội đến.
" xin hai vị dừng bước. Xin chào đại diện Hà giám đốc chúng tôi muốn gặp chị để thảo luận về người đại diện cho chuỗi nhà hàng khách sạn Phong vân".
Chị Hà giật mình bất ngờ. Thật sự chị cũng không đặt hi vọng cho cast này. Không phải Thanh Thanh không đẹp không tốt mà bởi vì cô còn quá non chưa tên tuổi trong giới giải trí.
Giờ nghe vậy chị có chút nghi ngờ nhìn qua Thanh Thanh. Thấy cô Thái độ bình tĩnh không mấy bất ngờ thì lại càng nghi ngờ hơn. Nhưng chị không thể hiện ra bất kì khác thường gì. Gật đầu bình tĩnh đi theo nữ trợ lí quay lại văn phòng đang diễn ra phỏng vấn.
Lâm Thanh Thanh thật sự cũng không hiểu cảm giác hiện tại của mình là gì. Rõ ràng cô rất cơ à thành kiến với Mạc Đình Thiếu, nhưng tận sâu bên trong vẫn cảm thấy vui vẻ đôi khi còn thấy hạnh phúc. Có thể đây là cảm xúc của nguyên chủ đi. Nhưng nó vẫn dẫn dắt và ảnh hưởng đến tâm tư tình cảm của cô.
Đi qua dãy hành lang nữ trợ lí dừng lại quay lại mỉn cười tỏ vẽ Xin lỗi với Lâm Thanh Thanh.
" cô Thanh Thanh thật ngại quá. Cô có thể vào phòng chờ ngồi đợi một lát không ạ. Tôi dẫn đại diện Hà qua phòng giám đốc bàn bạc một số việc".
Lâm Thanh Thanh đang suy nghĩ đến những cảm xúc khác thường của mình nên cũng không để ý lắm.
" không sao, vậy tôi vào trong ngồi chờ cũng được".
Sau đó quay sang chị Hà. " chị Hà em vào ngồi đợi, khi nào bàn việc xong chị gọi em".
" được, nếu cảm thấy mệt thì em cứ về nghỉ ngơi trước cũng được".
Lâm Thanh Thanh đang thất thần nên không chú ý đến biểu hiện khác lạ của nữ trợ lí.
" không sao em vào đây ngồi đợi chị. Nếu có gì em sẽ nhắn tin báo chị một tiếng là được".
Nữ trợ lí vội xen vào. " đại diện Hà, mời chị đi bên này giám đốc đang đợi ạ".
Chị Hà gật đầu nhìn Lâm Thanh Thanh mở cửa bước vào căn phòng bên cạnh xong chị mới đi cùng nữ trợ lí.
Nữ trợ lí nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đã vào căn phòng đó thì thở nhẹ một hơi. Vội dẫn chị Hà đến văn phòng giám đốc. Trong lòng lại đang thầm nói " thật xin lỗi cô Thanh Thanh tôi thật sự không dám đắc tội với tổng giám đốc. Mong cô tha lỗi cho tôi".
Lâm Thanh Thanh bước vào phòng cũng không để ý nhiều mà bước thẳng đến bộ bàn ghế ngồi xuống tiếp tục thẫn thờ, rồi lại tự hỏi bản thân tình cảm cô giành cho Mạc Đình Thiếu là gì?
Mạc Đình Thiếu nhìn cô bước vào phòng nhưng lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ ánh mắt mất đi ánh sáng đầy tự tin. Không hiểu sao trong lòng nhói một cái. Hắn muốn nhìn thấy cô luôn mỉn cười vui vẻ, đầy tự tin chứ không phải buồn bã ỉu xìu như bây giờ.
Bước nhẹ đến gần cô, ôm cô từ phía sau mặt dụi vào cần cổ nhỏ bé hít một hơi thật sâu cảm nhận mùi hương của riêng cô để Thõa mãn sự những nhớ những ngày qua.
" suy nghĩ gì mà thất thần như vậy".
Lâm Thanh Thanh giật mình hoảng sợ muốn hét lên nhưng nghe được âm thanh quen thuộc cô dần bình tĩnh lại. Sau đó lại cảm thấy tức giận quay lại đấm vào người anh.
" anh làm gì vậy. Tự nhiên xuất hiện làm người ta hoảng sợ. Nếu tôi mà có chuyện gì anh đền nỗi không".
Mạc Đình Thiếu vẫn ôm chặt cô mặt dụi vào cổ cô, giọng nói trầm khàn.
" em muốn đền cài gì anh cũng sẽ đền. Nhưng anh lo cho em còn không hết sao lỡ để em bị gì được. Thật sự anh rất nhớ em nên không cầm lòng được. Làm em sợ hãi rồi, anh thật sự xin lỗi".
Bao nhiêu bực tức như đánh vào gối bông mềm, cô thấy Thái độ thành khẩn của anh như vậy cũng không biết làm sao. Uốn éo người, dùng tay đẩy anh ra nhưng mãi vẫn không được, cảm thấy bất lực.
" thả em ra, anh muốn gì a"
" không thả được. Anh hình như đã bị dính chặt vào em rồi. Phải làm sao bây giờ".
Vừa nói Mạc Đình Thiếu vừa kéo áo một bên vai xuống. Lộ ra bờ vai thon thả với xương quai xanh đầy quyến rũ. Đặt nụ hôn lên từng tấc đã thịt. Nụ hôn nhẹ nhàng chứa đựng đầy sự nâng niu, yêu thương khiến cho Lâm Thanh Thanh không thể đẩy người đàn ông vô sỉ này ra.
" Mạc Đình Thiếu, anh là một người mặt dày anh có biết không. Mau buông em ra".
Nghe Lâm Thanh Thanh nói vậy. Chẳng những anh không buông ra mà còn hôn dài xuống vùng xương quai xanh.
" uhm, em nói đúng anh là kẻ mặt dày. Nếu mặt dày mà có được em thì dù là mặt bê tông anh cũng chấp nhận".
" anh là đồ vô sĩ. Mau dừng lại đi".
" thật sự không thể dừng lại. Bây giờ anh mới bắt đầu vô sĩ với em đây".
Đẩy ngã Lâm Thanh Thanh nằm trên ghế sô pha. Mạc Đình Thiếu kéo áo cô xuống lộ ra bộ ngực no đủ được bao bọc bởi chiếc áo lót màu đỏ khiến cho làn da trắng hồng của cô như đang phát sáng.
Mạc Đình Thiếu kích động lại mang theo một chút lấy lòng. Đôi tay đi xuống vuốt ve cặp đùi nõn nà mềm mại. Miệng không ngừng hôn khắp xương quai xanh sau đó nhẹ nhàng keoa dài xuống bộ ngực như đang mời gọi kia.
" anh cảm thấy hiện tại em như một vị nữ hoàng. Còn anh chỉ là một kẻ hầu đang ra sức hầu hạ và lấy lòng em".
Tố Tố thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của cơ thể. Đầu óc cô giờ như đang lơ lửng trên mây. Chỉ muốn cảm nhận những cảm xúc tuyệt vời hiện tại mà không suy nghĩ được gì.
Mạc Đình Thiếu thật sự là hầu hạ cô. Chiếc lưỡi nhẹ nhàng xoay quanh quả hạch đào một tay ôm trọn bầu ngực bên kia. Anh há miệng muốn ngậm hết một bầu ngực vào trong miệng nhưng không được. Dùng sức hút cho bộ ngực vào sâu trong miệng rồi lại nhả ra lại tiếp tục ngâm hút hết bên này lại đến bên kia.
Tiênga nước nhóp nhép, tiếng hút chậc chậc. Khiến cho cả hai đều run rẩy vì khoái cảm.
Quần áo bị Mạc Đình Thiếu cởi bỏ lúc nào cô cũng không biết. Cô chỉ biết hiện tại cô không muốn chống cự mà để cơ thể nghênh hợp với anh.
" bé con, hãy rạng chân ra cho anh hôn ở bên dưới được không".
Nghe Mạc Đình Thiếu nói vậy cơ thể không cần suy nghĩ đã chủ động dang rộng chân ra. Khi anh bắt hầu hôn âm hộ thì cô rên rĩ, hông nâng lên để được anh hôn nhiều hơn. Chân bất giác vòng lại ôm chặt lấy đầu của anh như muốn nhiều hơn.
Mạc Đình Thiếu thấy cô chủ động thì càng kích động càng ra sức hầu hạ cô nhiều hơn.
Sau đó cả hai người không biết đã làm bao nhiêu lần. Từ sô pha đi đến nhà vệ sinh rồi lại đến bàn làm việc, sau đó lại đè lên cửa sổ thủy tinh như muốn cho mọi người bên ngoài nhìn thấy họ đang ân ái với nhau cuối cùng là kết thúc ở trên chiếc giường trong phòng ngủ của văn phòng.
Sau những lần ân ái cả hai mệt mỏi thở dồn dập nhưng vẫn ôm chặt nhau không rời. Côn thịt của Mạc Đình Thiếu vẫn nằm sâu bên trong âm hộ của Lâm Thanh Thanh.
Cảm nhận cả cơ thể đều là mồ hôi. Lâm Thanh Thanh đẩy Mạc Đình Thiếu ra nhưng không được cô bất mãn giọng khàn khàn vì hầu như suốt mấy tiếng đồng hồ rên rĩ không ngừng nghỉ.
" anh đi ra đi để em đi tắm rửa, cơ thể mồ hôi khó chịu quá".
Mạc Đình Thiếu đâu thể nào đồng ý. Càng ôm chặt cô hơn hông lại dùng sức đâm vào vài cái.
" làm sao mà ra được. Nó muốn ở mãi trong này có chết cubgx không ra".
" anh là đồ vô sĩ. Em muốn tắm".
Nghe giọng cô giận dỗi nũng nịu, côn thịt lại bắt đầu ngóc đầu lên.
" vậy anh ôm em đi tắm. Chúng ta cùng nhau tắm được không".
Anh đang ôm cô từ phía sau. Đỡ cô cùng ngồi dậy không để côn thịt rời đi âm đạo. Anh kéo hai chân cô quắp vào hông anh từ đằng sau. Hai cánh tay lực lưỡng của anh thì vòng lên phía trước ôm trọn bầu ngực tròn trịa của cô cũng làm điểm tựa để cô dựa vào.
Sau đó anh đứng lên dùng tay bóp mạnh ngực cô để cơ thể cô run rẩy, âm hộ thít chặt lại côn thịt làm anh càng hưng phấn. Dùng sức từ phía sau đâm mạnh côn thịt vào sâu âm đạo theo từng bước đi.
Sự bá đạo và mạnh mẽ của anh thật sự khiến cô vừa yêu vừa mệt mỏi vừa hận. Cô đã mệt như thế này mà anh nhìn vẫn còn rất có sức.
Cả hai lại tiếp tục làm tình đủ loại tư thế cho đến tận đêm khuya mà quên luôn cả đói bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro