Chương 3: Đại tiểu thư giá đáo (3)
Lệ Na nhận được tin không cần nói cô tức giận tới mức nào. Bấm chặt móng tay vào da, gương mặt đáng sợ, cô cắn chặt môi đến mức bật máu.
Lại là cô ta. Lúc nào cũng giúp đỡ con khốn Hà Thu đó. Tại sao cô ta luôn muốn phá hỏng kế hoạch của cô? Cô muốn cô ta phải biết mất, phải cảm nhận nỗi thống khổ nhất. Lệ Na nhìn vào gương, gằn từng chữ:
- ĐỖ NGỌC NHI TAO PHẢI KHIẾN MÀY BIẾN MẤT KHỎI THẾ GIAN NÀY.
Trong căn phòng tối chỉ còn tiếng cười khiến người nghe thấy lạnh tóc gáy.
Mà cái người gây họa thì vẫn đang mải ngủ. Đang ngủ chợt Lạc Tuyết nhận được điện thoại. Cô mở điện thoại ra xem, bên trên ghi " Mẫu thân". Lạc Tuyết gạt điện thoại, nghe máy:
- Alo, mẹ gọi con có chuyện gì sao?
Bên đầu dây kia, giọng phụ nữ trung niên vang lên:
- Con gái yêu quý, đáng yêu,dễ thương của mẹ bao giờ con mới về?
Lạc Tuyết nghe cách gọi của mẹ Triều mà muốn nổi da gà.
- Con cũng không biết, việc học chưa xong.
Giọng mẹ Triều có chút thất vọng nhưng chỉ một lúc bà lại vui vẻ:
- Con gái yêu quý, đáng yêu, dễ thương của mẹ sắp tới Lệ Gia có tổ chức một bữa tiệc lớn. Con phải tham gia nhé.
- Con không...khoan mẹ vừa vào nhà nào cơ ạ?
Lạc Tuyết hỏi lại, bà Triều rất bình tĩnh nhắc lại.
- Lệ Gia.
- Con đi.
Lệ Na là tiểu thư của Lệ Gia dĩ nhiên sẽ có mặt, đối tượng nhiệm vụ có mặt chẳng nhẽ cô lại không có? Có ngu mới không đi. Bà Triều vui vẻ, cẩn thận nhắc nhở:
- Được rồi con gái yêu, tầm 20h30 nhé. Nhớ trang điểm, ăn mặc thật đẹp vào đó. Yêu con.
Sau đó liền nhanh chóng cúp máy. Lạc Tuyết nhìn màn hình, rồi ngước lên nhìn trần nhà sau đó liền tiếp tục ngủ. Ngủ mới là chân lý.
----------------------
Bữa tiệc của Lệ Gia có khác, hoành tráng đến không ngờ. Đến cả khách tham gia không là người có quyền thế thì cũng toàn người nổi tiếng. Lạc Tuyết mặc một thân váy xanh dương nhìn tuy đơn giản nhưng lại có thể tôn lên vẻ đẹp của cô.
Mẹ Triều nhìn thấy cô vui vẻ bước tới, cầm tay con gái lên.
- Con gái đáng yêu, dễ thương của mẹ đúng thật quá xinh đẹp. Chắc chắn sẽ có chàng trai phù hợp với con gái của mẹ.
Lạc Tuyết giật giật khóe môi, chắc chắn mẹ cô dụ cô tới đây để bà tìm con rể. Tâm cơ, quá tâm cơ . May là lúc sau có người tìm gặp bà Triều nên cô có thể nói tạm ổn.
Cô chọn một góc khuất, tay cầm ly rượu đỏ quan sát xung quanh. Đối tượng nhiệm vụ đi đâu mất rồi? Không có đối tượng nhiệm vụ sẽ không có điểm, không có điểm sẽ không có ăn, không có ăn cô sẽ chết. Quá nguy hiểm.
Liếc thấy một bóng hình quen quen, mắt Lạc Tuyết liền sáng bừng lên. Cuối cùng cũng gặp tình yêu của mình rồi, không vui thì sao. Thầm nghĩ:
" Tình yêu nhỏ, ta đến đây"
Lệ Na mặc bộ váy màu hồng xinh xắn nhìn qua vô cùng đáng yêu. Cô ta nhìn nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
- Tình yêu nhỏ, cô là đang tìm tôi sao?
Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên khiến Lệ Na giật mình, cô quay người lại thấy một cô gái mặc chiếc váy xanh dương đang nở nụ cười xinh đẹp. Người khác nhìn sẽ cảm thấy yêu thích cô gái này nhưng Lệ Na thì không. Cô oán hận cái người phía trước, nếu không phải do cô ta Hà Thu sẽ không còn sạch sẽ nữa, Tuấn Minh sẽ là của cô. Cô muốn giết chết cô ta. Lệ Na gằn giọng:
- ĐỖ NGỌC NHI.
Lạc Tuyết làm như không nhìn thấy nỗi hận thù của cô ta vẫn cười:
- Ừm, tôi đây. Tình yêu nhỏ thông báo lần trước đám lưu manh nói cho cô chưa?
Lệ Na nhớ tới chuyện lần trước, trong lòng càng thêm tức giận. Cô ta lại còn dám nhắc lại chuyện đó. Tuy vậy bên ngoài Lệ Na vẫn làm như bình thường.
- Thông báo gì? Lưu manh gì? Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.
-À...
Lạc Tuyết vẫn giữ nụ cười đó, từ từ tiến lại gần Lệ Na. Cô tiến một bước, cô ta lùi một bước cho đến khi lưng cô ta đụng vào tường. Lệ Na lắp bắp:
- Ngọc Nhi...cô...cô tính làm gì? Đây...Đây là Lệ Gia. Cô...cô đừng mong làm gì xằng bậy.
Lạc Tuyết chống tay vào tường ngăn Lệ Na khiến cô ta không có chỗ để chạy, ghé vào tai cô ta nói nhỏ:
- Tình yêu nhỏ à, nói dối là không tốt đâu sẽ bị Diêm Vương tỷ tỷ rút lưỡi đó. Yên tâm tôi sẽ không làm gì cô đâu, dù sao ở đây cũng hơi nhiều người. Vậy thì buổi tối gặp đi.
Nếu đây là hành động của một chàng trai với một cô gái thì sẽ là viễn cảnh tuyệt đẹp nhưng hai người phụ nữ thì lại có chút kì kì. Đặc biệt khi nhìn gương mặt lo lắng, sợ hãi của Lệ Na càng khiến khung cảnh càng thêm quỷ dị.
Nói xong, Lạc Tuyết buông cô ta ra. Lệ Na nhanh chóng chạy đi, quá đáng sợ. Áp bức từ người phụ nữ kia không hề bình thường, nó khiến cô cảm thấy như đang bị ai đó bóp nghẹn lại. Thật khó chịu, thật cổ quái. Lệ Na cắn chặt răng, nhất định phải tìm cảnh khiến cô ta biến mất, trừ hậu hoạn sau này.
Lạc Tuyết nhìn đối tượng nhiệm vụ của mình, cười. Tình yêu nhỏ này quả là rất đáng yêu. Thật tiếc cô ta không thích mình.
- Hệ thống, có phải ta không được đẹp không?
Lạc Tuyết hỏi hệ thống, nó liền mở giọng nịnh nọt:
[ Ký chủ là đẹp nhất]
- Thế sao tình yêu nhỏ không thích ta?
Lạc Tuyết xoa xoa cằm, hệ thống toát mồ hôi:
[Ký chủ đó là đối tượng nhiệm vụ thù hận sao cô lại muốn cô ta thích mình?]
Lạc Tuyết khinh bỉ hệ thống cực mạnh
- Ngươi làm sao hiểu được, ngu ngốc.
[...] hệ thống muốn khóc, nó muốn đổi ký chủ. Ký chủ bảo nó ngu ngốc, ký chủ khinh thường nó. Dỗi, không chơi với ký chủ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro