Chương 2: Đại tiểu thư giá đáo (2)
Lạc Tuyết tỉnh dậy lúc ấy trời cũng đã tối, cô xoa xoa bụng mình. Đói quá đi, kiếm gì ăn đã. Mở tủ lạnh, chỉ thấy trong tủ có mấy hộp sữa, Lạc Tuyết không suy nghĩ liền lấy ba hộp ra uống. Sau khi bụng đã có chút đồ cô mới suy nghĩ về nhiệm vụ. Thời gian bây giờ cô xuyên vào là lúc nguyên chủ giúp đỡ Hà Thu, Lệ Na phát hiện bắt đầu chèn ép. Thật mệt mỏi, thật tốn thể lực. Thôi ra ngoài kiếm đồ ăn đã rồi nghĩ tiếp.
Ngoài trời vừa tối vừa lạnh, thật may đèn đường vẫn còn hoạt động nếu không đến tay mình cũng không nhìn thấy. Tạt vào một quán ăn ven bờ, đang ăn chợt tiếng hệ thống vang lên:
[Ký chủ, ký chủ nữ chính đang gặp nguy hiểm gần đây, phiền cô đi cứu]
Lạc Tuyết một chút nữa là phụt thức ăn ra rồi. Sớm không đến, muộn không đến toàn đến lúc người ta đang ăn. Chưa nghe câu "trời đánh tránh miếng ăn" bao giờ sao? Bỏ nốt miếng thịt vào miệng, thanh toán sau đó chạy đi cứu người.
Trong ngõ tối tăm gần đó, hình ảnh một nữ nhân đang bị mấy tên đàn ông đè dưới đất. Một tên trong số chúng bịt miệng cô gái lại khiến cô chỉ kêu mấy tiếng ô ô. Tên khác nâng chân cô lên, vuốt vuốt đôi chân trắng. Hà Thu cảm thấy thật kinh tởm, kinh tởm những tên đàn ông đang sờ mó cô. Trong lòng cô cầu nguyện ai đó đi, ai đó cũng được hãy cứu cô.
- Trời tối lại gặp cảnh kinh tởm thế này, đúng là đau mắt a.
Giọng nữ tử nhẹ nhàng vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng. Mấy tên đàn ông nghe thấy có người liền dừng hoạt động lại, trời tối bọn chúng cũng không thấy rõ là ai nhưng nghe giọng có thể biết là nữ. Điều đó cũng khiến lòng của mấy tên cặn bã đó cảm giác ổn định lại. Một tên bắt đầu tiến tới gần Lạc Tuyết, nở nụ cười không đúng đắn.
- Em gái trời tối vậy rồi còn đi một mình, hay là để các anh đây dẫn em nhé.
Hà Thu nhìn loáng thoáng cô gái kia thấy có chút quen mắt nhưng trời tối quá không nhìn rõ nhưng sau khi nghe giọng cô biết đó là cô bạn thân mình. Đỗ Ngọc Nhi sao lại ở đây? Nơi này nguy hiểm cô ấy ở lại đây không phải sẽ giống mình sao? Hà Thu chỉ biết kêu ô ô muốn bảo cô ấy chạy đi nhưng do bị bịt miệng cô cũng không biết làm sao. Lạc Tuyết khẽ liếc nhìn Hà Thu sau đó lại nhìn tên lưu manh, nở nụ cười rực rỡ.
- Ồ vậy sao?
Tên đó gật đầu, tiến lại gần cô đến khi chỉ còn một khoảng ngắn nữa chạm vào người cô, Lạc Tuyết giơ chân lên đạp vào bụng hắn khiến hắn đập lưng vào tường.
- Thật xin lỗi, lỡ chân.
Trong giọng nói của cô không có nửa phần xin lỗi. Rốt cuộc cô có chỗ nào giống lỡ chân. Mấy tên khác thấy vậy liền cùng nhau xông lên. Chúng chắc rằng một cô gái nhỏ làm sao đấu được với nhiều như vậy. Lạc Tuyết nhìn đám lưu manh, cô khẽ cười vặn khớp tay.
Một lúc sau, Hà Thu sững sờ nhìn bạn mình đang đứng trước mặt, đằng sau là một đám "thi thể" của bọn lưu manh. Đỗ Ngọc Nhi từ bao giờ trở nên lợi hại vậy, Hà Thu khẽ gọi:
- Ngọc Nhi...
Lạc Tuyết cởi áo khoác của mình choàng lên người Hà Thu, giọng nói nhẹ nhàng:
- Đứng lên được không?
Hà Thu thử đứng lên nhưng mất đà tý nữa ngã may mà có Lạc Tuyết đỡ.
- Tôi đỡ cậu.
- Được, cảm ơn.
Hà Thu tính hỏi tại sao cô lại lợi hại vậy nhưng không dám. Còn Lạc Tuyết đang nghĩ đánh nhau xong thật tốn thể lực, cô muốn ngủ thật buồn ngủ. Trước khi rời khỏi ngõ, Lạc Tuyết nhắc nhở đám lưu manh:
- Các người nhớ bảo cái người đứng đằng sau ấy rằng: Tất cả những gì cô ta làm tôi Đỗ Ngọc Nhi chắc chắn sẽ trả đủ, mong cô ta nhớ nhận. Vậy nhé.
Đám lưu manh nhìn cô gái kia trong lòng dâng lên một nỗi sợ. Cô gái kia không phải người, cô ta là ác quỷ nhất là nụ cười. Cả đám lưu manh khẽ lạnh người, lần sau gặp cô nhất định phải đi đường vòng.
Ra đến đường lớn, nhìn thấy ánh đèn lúc này trong lòng Hà Thu mới hết lo lắng. Chuyện vừa nãy đúng thật đáng sợ. Cô ngước nhìn Lạc Tuyết, nói nhỏ:
- Ngọc Nhi, cái đó...cảm ơn. Nếu...nếu không có cậu có lẽ tôi...tôi...
Nói đến đây nước mắt bắt đầu rơi, Lạc Tuyết có chút đau đầu chỉ biết ôm lấy dỗ dành, nở nụ cười tươi:
- Được rồi, được rồi mọi chuyện ổn rồi.
Hà Thu nhìn nụ cười sáng của Lạc Tuyết trong lòng khẽ rung động. Trời ơi Ngọc Nhi sao có thể đẹp thế này. Trước không để ý cũng không thấy cô ấy cười tự dưng giờ cười khiến người khác trật nhịp thế này.
Đưa được Hà Thu về nhà, Lạc Tuyết vươn vai. Cuối cùng cô cũng được ngủ rồi. Thật mệt nha. Tiếng hệ thống lên tiếng:
[ Ký chủ thật giỏi, mong cô tiếp tục cố gắng]
Lạc Tuyết cười:
- Ta biết ta giỏi người không cần khen.
[...] Không có biết ký chủ mắc chứng tự luyến a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro