Chương 1207: Dư âm còn văng vẳng bên tai (4)
Kết quả là Minh Thù cũng bị phạt viết kiểm điểm một ngàn chữ, thuận tiện cùng nhóm người Tưởng Nhạc thu dọn rác.
Kết thù thành công với Dịch Giảo Giảo, Minh Thù tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Trước khi đi, còn bắn tim với Dịch Giảo Giảo, để biểu đạt mình 'Yêu' cô ta đến thâm trầm.
"Không nhìn ra, cậu còn lợi hại như vậy, có luyện võ sao?" Tưởng Nhạc cùng Minh Thù đứng thành một nhóm, hắn tò mò hỏi.
"Không có, tôi đánh lén."
"..."
Ủy viên thường vụ tổ chức chuyên đi đánh nhau, Tưởng Nhạc tỏ vẻ —— có thể nói một cách không xấu hổ như vậy, bọn họ không làm được.
Loại hoạt động ngoài trời này, trường học đều là tổ chức nhiều nhóm đi, lần này đi tổng cộng sáu ban, tương đối nhiều người, rác cũng nhiều, chờ bọn hắn thu dọn xong, trên bờ cát đã không còn bao nhiêu bạn học.
Chờ thu dọn xong, mấy người bắt đầu hội họp.
"Lão Vương thật là tra tấn người khác, thắt lưng tôi đau đến không cử động được nữa rồi."
Minh Thù không biết lúc nào mua một túi ô mai, nghe vậy, hơi hơi nghiêng đầu: "Nam nhân, không thể nói không được."
Thành Tường gào thét bi thương một tiếng: "Hoa khôi, không nghĩ tới cậu lại là một hoa khôi như vậy."
"Ha ha ha ha..."
"Hoa khôi cũng không nói sai."
"Cát tường ngươi phải cố rèn luyện thêm, không thể không được!"
Lục Chiến nhìn thời gian một chút: "Về khách sạn."
Bọn họ phải ở chỗ này một đêm, ngày mai còn đi thăm quan viện bảo tàng, sau đó mới về.
Mấy nam sinh kề vai nhau đi thay quần áo, Minh Thù vọt vào phòng tắm, thay quần áo xong đi ra, bọn họ đều chờ ở bên ngoài.
Minh Thù ngược lại là có chút ngoài ý muốn.
Cho nên Minh Thù quyết định...
Đi ăn một bữa rồi mới về phòng
Ngược lại trở về khách sạn bây giờ cũng phải tự mình giải quyết, trường học không bao cơm .
Nhưng khi quyết định ăn cái gì, một đám người bắt đầu cãi nhau.
Tưởng Nhạc hỏi: "Ăn cái gì?"
La Nghệ trước nhất phát biểu ý kiến: "Tôi muốn ăn tê cay hương nồi."
Đường Triết theo sát phía sau: "Tôi muốn ăn hải sản, tới biển không ăn hải sản sao được."
Thành Tường không cam lòng yếu thế: "Tôi nghe nói có chỗ bán thịt ếch ăn ngon vô cùng, tôi có xem qua công lược nam nhân!"
"Thôi đi cát tường, ngươi cũng không được, ha ha ha ha..." Đường Triết cười nghiêng ngả.
"Hỏi hoa khôi xem muốn ăn cái gì." Lục Chiến không phát biểu ý kiến, đem quyền lựa chọn giao cho Minh Thù.
Ngươi hỏi một người thích ăn hàng muốn ăn cái gì?
Điều đó còn cần phải hỏi sao?
Đều ăn tất cả a!
"Phóng khoáng !" La Nghệ giơ ngón tay cái.
"Trâu bò!" Đường Triết đuổi theo.
"Cậu đúng là hoa khôi Thành Tường cùng Tưởng Nhạc trăm miệng một lời.
"Gọi Tang Âm là được." Minh Thù nói: "Hoa khôi làm cho tôi ngượng ngùng."
Mọi người: "..."
Khiêm tốn đi lạc rồi sao?
------------------------------------------------------------------
Chờ bọn hắn ầm ĩ trở về, lão Vương bên kia không biết đã gọi mấy cú điện thoại thúc giục.
"Sau này chúng ta đều là bằng hữu, ca sẽ bảo kê hết!" Thời điểm tách ra, La Nghệ rất là hào phóng vỗ vỗ cơ ngực của hắn.
"Đúng đúng đúng, có khó khăn tìm Chiến ca."
Lục Chiến nhìn Minh Thù liếc mắt, bình thản ừ một tiếng.
Minh Thù cũng không rất muốn cùng một đám sức ăn hàng mạnh làm bằng hữu.
Lúc nướng thịt không biết bọn họ lại như vậy.
Quá đáng sợ.
Phải ôm chặt quà vặt của trẫm.
------------------------------------------------------------------
Minh Thù gặp lão Vương để lấy thẻ phòng.
Bởi vì nhiều người, phòng ba người thì có đến sáu người ở, có thể nói là cực kì chật chội.
Lúc Minh Thù trở về, các phòng đều đã chia xong.
Thật bất hạnh, Minh Thù phải ở cùng phòng với Hoàng Hiểu Lộ.
Mặt khác bốn người còn lại đều là chị em tốt của Hoàng Hiểu Lộ, lúc Minh Thù đi vào, cả căn phòng đều bị đồ đạc của các cô chiếm hết, căn bản không còn chỗ cho Minh Thù.
Hoàng Hiểu Lộ một mình chiếm đoạt cả một cái giường, thấy Minh Thù đi vào, âm dương quái khí nói: "Hoa khôi,thật ngại quá, tôi muốn ngủ một mình, phải phiền cô nằm dưới đất rồi. Nếu không cô cũng có thể đi tìm bọn Tưởng Nhạc, họ nhất định sẽ rất vui lòng thu nhận cô."
Minh Thù nhìn cô ta: "Rất khéo, tôi cũng thích ngủ một mình."
Hoàng Hiểu Lộ nghe lời này có điểm không đúng, từ trên giường ngồi dậy: "Cô muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì, cô có thích giảng đạo lý không?"
Hoàng Hiểu Lộ: "? ? ?"
Lời này có ý gì?
Hoàng Hiểu Lộ đứng lên,từ trên cao nhìn xuống Minh Thù: "Tang Âm tôi cho cô biết, đừng tưởng rằng cô đi cùng bọn Tưởng Nhạc, tôi sẽ sợ cô, hôm nay cô hoặc là cút ra ngoài, hoặc là nằm dưới đất ngủ."
Minh Thù bóp bóp cổ tay: "Xem ra cô là người thích giảng đạo lý."
--------------------------------------------------------------------------------
Căn phòng phát ra tiếng động lớn, không biết là ai đem lão Vương đưa tới, đưa đến lại làm ầm ĩ nửa ngày.
Lão Vương liền cảm thấy kỳ quái, lúc trước là một học sinh nghe lời nhất, làm sao lần này liền nhiều chuyện như vậy?
Lão Vương tận tình khuyên bảo, cuối cùng để cho Minh Thù cùng một bạn học khác đổi phòng ngủ.
Gian phòng này không khí tốt hơn nhiều, bốn nữ sinh vây lai một chỗ, chuẩn bị chơi game, một người khác lại đang xem tiểu thuyết.
Minh Thù thu dọn đồ đạc của mình , cô thật ra đã định tự thuê một phòng , không ngờ khách sạn không còn dư phòng nào.
"Tang Âm, câu chơi chung không?" Có nữ sinh hỏi Minh Thù.
"Chơi cái gì?" Minh Thù ôm một túi quà vặt đi tới.
"Bút Tiên a." Nữ sinh kia trả lời: "Chơi không?"
"Được."
Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống, cùng bọn họ cầm trung gian bút.
Vì để phù hợp với bầu không khí, ánh sang trong phòng cũng giảm lại.
Nữ sinh yếu ớt nói: "Cái đó... Tôi muốn bắt đầu."
"Bút Tiên Bút Tiên ngươi là kiếp trước của ta, ta là ngươi kiếp này, nếu như ngươi muốn tới liền vẽ vòng tròn trên giấy."
Mọi người nín thở chờ, sau đó bút đột nhiên chuyển động.
"Động... Động rồi..."
"Hư."
" Ta hỏi trước tiên."
Minh Thù nhìn các cô hỏi các vấn đề lung tung, đại đa số đều vô cùng đơn giản.
"Tang Âm, cậu muốn không?"
"Hỏi a." Minh Thù suy nghĩ một chút: "Bút Tiên Bút Tiên hàm số y=x^2 + 1/x nghịch biến trên khoảng nào."
Mọi người: "..."
Nghiêm túc sao?
Mọi người nhìn chằm chằm cây bút.
Chiếc bút đó quả nhiên không động nữa.
Minh Thù như có điều suy nghĩ: "Xem ra hỏi Bút Tiên số học không được rồi."
Mọi người: "..."
Nữ sinh vội vàng đọc chú ngữ, đem Bút Tiên mời đi.
Nào có ai hỏi Bút Tiên bài tập số học!
Không bao giờ cùng Tang Âm chơi game nữa, quá đáng sợ!
Minh Thù chọn ngả ra đất nghỉ, cô không có thói quen cùng người khác ngủ chung một giường,rất không có cảm giác an toàn.
Đều đã quen, mấy nữ sinh kia cũng không nói gì, bọn họ làm ầm ĩ một hồi, sau đó cũng an tĩnh lại.
Một đêm yên lặng.
Ngày thứ hai dậy chính là âm thanh binh hoang mã loạn của các nữ sinhnữ sinh tuoir này, rửa mặt là được.
Giải quyết thời gian thật ra thì cũng rất nhanh.
Minh Thù trước nhất thu thập đồ đạc xong liên đi xuống, khách sạn sẽ cung cấp bữa ăn sáng.
Minh Thù tại phòng ăn gặp Tưởng Nhạc và Thành Tường, ba người còn lại dường như không xuống.
"Hôm nay đi viện bảo tàng lịch sử ,chắc hẳn lại thao thao bất tuyệt, không có tí sức lực nào."
"Trở về còn phải viết bài cảm nhận." Minh Thù thêm dầu vào lửa: "Thời điểm mới vừa tới,tôi nghe thấy lão Vương nói thế."
Tưởng Nhạc cùng Thành Tường như một cặp song sinh cùng đồng thời lộ ra biểu tình sợ hãi.
La Nghệ cùng Đường Triết xuống muôn nghe tin cũng bị làm cho khiếp sợ.
Chỉ có Lục Chiến rất bình tĩnh ăn điểm tâm, không tỏ vẻ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro