Chương 1206: Dư âm còn văng vẳng bên tai (3)
Căn nguyên là Hoàng Hiểu Lộ biết việc Tưởng Nhạc mua được thịt nướng và nguyên liệu nấu ăn, nếu chẳng qua là như vậy, cũng không có gì, họ có thể dùng chung.
Thế nhưng, Tưởng Nhạc phát hiện đột nhiên nguyên liệu nấu ăn của hắn giảm đi rất nhiều.
Tưởng Nhạc cùng một nữ sinh tranh chấp, bất kể thế nào, đều là có chút khó coi .
"A, có gì đặc biệt hơn người, cô ta ăn uống chùa của các cậu, các cậu cũng không nói gì nha, làm sao tôi mới lấy một ít đồ cậu liền không vui?"
Hoàng Hiểu Lộ đột nhiên đem mũi dùi chỉ hướng Minh Thù.
Minh Thù: "? ? ?"
Tưởng Nhạc: "Chuyện đó thì mắc mớ gì tới cô, chúng tôi là nguyện ý cho cậu ấy ăn."
Hoàng Hiểu Lộ là người có tiền, cảm giác mình làm cái gì đều là chuyện đương nhiên, dáng dấp cũng coi như đẹp mắt, trong lớp cũng rất nhiều người xoay quanh cô ta.
Tưởng Nhạc không phải là hẹp hòi, chẳng qua là bình thường cùng Hoàng Hiểu Lộ cũng có chút không hợp nhau, nhưng là con trai không thể cùng cãi nhau với con gái, hắn đều nhịn.
Chuyện ngày hôm nay, chỉ có thể coi là một điểm bùng nổ.
Tưởng Nhạc cậu muốn gây khó dễ cho tôi đúng không? Hoàng Hiểu Lộ cũng nổi giận: "Ai mà thèm những vật này của các cậu, đưa cho hoa khôi của các cậu ăn đi.
Nói xong, còn trợn mắt nhìn Minh Thù.
Minh Thù: "..." Toàn bộ hành trình đều ăn dưa.
Hoàng Hiểu Lộ đem mấy thứ ném đi, cùng các nữ sinh bên cạnh rời đi.
"Nhạc Nhạc, không được rồi, hôm nay ngạnh khí một lần a!"
Mẹ nó, cứ nghĩ tới cô ta là bực mình" Tưởng Nhạc chửi nhỏ một tiếng: " Làm như người trong cả thiên hạ đều phải vây quanh cô ta.
"Ha ha ha, Hoàng Hiểu Lộ lớp các cậu cũng thật kì lạ.
Ngay khi Tưởng Nhạc cho là chuyển này đã trôi qua, lão Vương đột nhiên đi tới, bọn họ không kip đem rượu còn dư giấu kĩ, bị lão Vương bắt tại trận.
Hoàng Hiểu Lộ mang theo mấy chị em, đứng ở bên cạnh cười trên nổi đau của người khác.
Tưởng Nhạc đại khái nghĩ phải cùng cô đánh một trận.
Được nha, cho các cậu đi chơi, các cậu từng người một còn dám uống rượu Lão Vương là một nam nhân Địa Trung Hải, lúc này chắp tay sau lưng, ở trước mặt bọn họ khiển trách.
Cuối cùng lão Vương nhìn về phía Minh Thù: "Tang Âm, em làm sao cũng ở nơi này?"
Minh Thù không lên tiếng, ăn thịt nướng của người ta, không thể vào lúc này mà bán đứng.
Lão Vương, chuyện này không liên quan đến hoa khôi, cô ấy chỉ qua ăn." Thành Tường chủ động nhấc tay.
Lão Vương cũng tin tưởng vị học sinh giỏi này, xít lại gần ngửi một cái, không có ngửi được mùi rượu.
Em đi qua
Minh Thù nhìn bọn hắn.
Tưởng Nhạc nói: "Không có việc gì, chúng tôi cũng đã quen rồi."
"Còn cười, cười cái gì mà cười, đứng ngay ngắn cho tôi, Lục Chiến cậu run cái gì ?"
Lục Chiến: "Chuột rút."
"Ha ha ha ha..."
Lão Vương giận đến nói lớn tiếng: "Đều đứng ngay ngắn cho tôi, không cho cười!"
Cuối cùng lão Vương phạt bọn họ trở về mỗi người viết một ngàn chữ kiểm điểm, một hồi còn phải thu dọn rác rưởi.
Minh Thù đứng ở bên ngoài một chút, nhìn lão Vương hầm hừ tức giận khiển trách đám kia.
"Tang Âm, không nhìn ra, cô bình thường âm thầm , còn có thể làm ra loại sự tình này." Hoàng Hiểu Lộ âm dương quái khí lên tiếng.
Minh Thù liếc cô ta , rất đúng đắn hỏi thăm: "Chuyện gì?"
Hoàng Hiểu Lộ hai tay vòng trước ngực: "Bọn họ mới giúp cô nói chuyện, cô sẽ không vì vậy mà tiếp tục quan hệ với bọn họ nữa chứ.
"Bình thường quan hệ xã giao, thì có vấn đề gì? cô không xã giao với người khác hay sao? Cô có bệnh gì, có thể treo bảng hiệu để người khác biết không lại gần, còn nữa không nên ngừng điều trị."
Hoàng Hiểu Lộ nghẹn xuống.
Cô không phải đang nói cái này.
Tang Âm hòi sáng cũng không nói được một câu, bây giờ làm sao nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi hả?
Hoàng Hiểu Lộ cổ quái quan sát cô.
"Tang Âm cô chờ đó."
"Được."
"..."
Hoàng Hiểu Lộ khí thế hung hăng rời đi, cô gái này nhất định là cùng bọn đó có quan hệ, đừng để cho cô phát hiện được, nếu không...
Hoa khôi cao lãnh? Cũng không biết là diễn cho ai xem, ai biết thực ra là cái dạng gì!
Sau khi Hoàng Hiểu Lộ rời đi không bao lâu, xa xa đột nhiên vang lên mấy tiếng kêu sợ hãi, lão Vương không tiếp tục khiển trách bọn Tưởng Nhạc, đi tới hướng phát ra tiếng kêu bên kia.
Trên bờ cát, không ít học sinh đều đang vây quanh, giữa đó là một nữ sinh đang ngồi trên đất.
Nữ sinh đột nhiên bị chuột rút, thiếu chút nữa là chết đuối.
Lúc này đang ôm lấy chính mình run lẩy bẩy, bị dọa sợ không nhẹ.
Lão Vương để cho người đỡ nữ sinh đi nghỉ ngơi, lại nhắc nhở các học sinh khác cẩn thận một chút.
Xuống nước chú ý an toàn, không nên đi đến chỗ sâu.
Minh Thù đứng bên ngoài, nhìn về một hướng.
Xa xa bên kia có một nữ sinh đang đứng yên, trên người cô mặc trang phục chống nắng, thân thể như ẩn như hiện.
Đó chính là nữ chính giả, Dịch Giảo Giảo.
Dịch Giảo Giảo có lẽ là chú ý tới tầm mắt của Minh Thù, nhấc chân hướng về phía Minh Thù đi tới.
Minh Thù nhìn cô ta đi đến gần, Dịch Giảo Giảo định đi lướt qua người Minh Thù, nhưng ngay tại lúc sắp đi qua, cổ tay đột nhiên bị một người níu lại.
Ngay sau đó trời đất đột nhiên quay cuồng.
Khi bình tĩnh lại, Dịch Giảo Giảo đã nằm ở trên bờ cát.
Các bạn học bên cạch bị biến cố này làm cho giật mình, phát ra một tiếng hô khẽ.
Minh Thù khom người đối mặt với sự kinh ngạc của Dịch Giảo Giảo: "Bạn học Dịch Giảo Giảo, câu đang suy nghĩ gì đấy? Thân thể của tôi, cũng không phải muốn nhìn liền có thể nhìn , cậu không phục cũng không trách ai được."
Sắc mặt Dịch Giảo Giảo chuyển dần thành trắng bệch.
Ý nghĩ của mình, cô ta làm sao biết được ?
"Các cô cậu lại làm gì nữa vậy! !" Lão Vương nghe thấy tiếng kêu, vừa đi lại quay về.
Minh Thù kéo Dịch Giảo Giảo đứng lên, nhẹ bẫng nói: "Không có gì,bạn Dịch Giảo Giảo nói muốn cùng em luận bàn một chút, bất quá xem ra bạn Dịch Giảo Giảo còn cần nhiều cố gắng."
"Chủ nhiệm Vương..." Dịch Giảo Giảo từ dưới đất bò dậy.
"Cố gắng lên nha!" Minh Thù làm động tác cố gắng: "Tin tưởng chính mình, nhất định sẽ có thể, dù sao cậu cũng đáng yêu như thế."
"? ?"
Lão Vương hoài nghi quan sát Minh Thù mấy lần, chắc có lẽ là vì hình tượng trước kia của nguyên chủ quá tốt, lão Vương cũng thật không suy nghĩ nhiều.
Chủ yếu là Dịch Giảo Giảo không bị thương ở đâu.
"Chơi đùa cũng không nên quá đáng."
Lão Vương chắp tay sau lưng: "Các em còn trẻ, tinh lực nhiều, tôi nói cho các em biết..."
"Chủ nhiệm Vương!" Dịch Giảo Giảo nói lớn một chút: "Là cậu ấy cố ý, em chẳng qua là đi ngang qua cậu ấy, cậu ấy đột nhiên đánh ngã em."
Lão Vương: "Cố ý?"
"Cơm không thể ăn lung tung, nói không thể nói bậy bạ... Tôi cố ý đấy,thì sao ,cậu có thể đánh tôi à?"
Lão Vương: "..."
Dịch Giảo Giảo: "..."
Học sinh vây xem "..."
Tại sao cảm thấy cô lại vô sỉ như vậy? Đậy là hoa khôi bọn họ biết sao ?
Lão Vương chỉ Minh Thù: "Tại sao lại bắt nạt bạn học như vậy?"
Minh Thù thành thực: "Cậu áy đáng yêu a."
Lão Vương tỏ vẻ nghe qua đủ lí do khi dễ người kỳ lạ , dĩ nhiên chưa từng nghe qua loại này... Đáng yêu em còn khi dễ?
Dịch Giảo Giảo hai tay ôm lấy ngực, đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt cổ quái quan sát Minh Thù.
Lão Vương khiển trách một trận: "Em mau nói xin lỗi."
"Nói xin lỗi? Không thể nào, đời này em cũng không có khả năng nói xin lỗi." Minh Thù một mặt tang thương: "Nhìn một người đáng yêu như thế, em nói xin lỗi không được."
Trò cười, trẫm nói xin lỗi thì giá trị thù hận từ đâu mà tới!
Lão Vương: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro