
Chap 7: Ma xâm (2)
Edit: Xoài
Tiền điện kim bích huy hoàng trên khung đỉnh tụ tập hơn trăm Ma tộc tản ra hắc khí.
Cầm đầu là một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài đen nhánh được tết thành những bím tóc nhỏ, làn da trắng nõn, mắt trang điểm rực rỡ, môi đỏ tươi, tuy tuổi còn nhỏ, lại có thể nhìn ra phong thái diễm lệ bức người sau này.
Y phục cũng thật mát mẻ, gần như chỉ là mấy tấm lụa đỏ mỏng vây quanh người, trên cổ tay cổ chân đều đeo trang sức màu bạc, chân trần tuyết trắng đứng trên mặt đất, chuông nhỏ trên người theo từng động tác nhỏ của nàng mà phát ra tiếng leng keng.
Lạc Băng Hà thấy sư tôn đánh giá Ma tộc, nhìn về phía sư tôn, trùng hợp bắt gặp ánh mắt sư tôn đảo qua chỗ mình, hai bên nhìn nhau, hắn sửng sốt, biểu tình kích động, muốn nói lại thôi.
Thẩm Thanh Thu dường như hiểu ý, gật gật đầu với hắn.
Cầu nối liền mười hai phong đều bị chặt đứt, các phong chủ đều không có mặt, Thẩm Thanh Thu đã đến, không thể nghi ngờ rằng chính là thuốc an thần rất mạnh, các đệ tử tức thì được rót đầy sự tự tin, Minh Phàm kêu lên đầu tiên: "Yêu nữ! Sư tôn ta đã tới rồi, xem ngươi còn dám kiêu ngạo không!"
Người tụ tập lại ngày càng nhiều, vài trăm đệ tử phục sức thống nhất biểu tình xúc động phẫn nộ, thành thế vây quanh đem kẻ xâm lấn vây lại ở tiền điện.
Vài tên Ma tộc nhân cơ hội phá vây, thân hình Thẩm Thanh Thu liên tiếp thoắt ẩn thoắt hiện, động tay vài cái, liền đem tất cả ném trở về dưới chân Sa Hoa Linh.
Sa Hoa Linh là Thánh Nữ Ma tộc vừa được phong, từ trước đến nay thông minh lại nhạy bén. Lần này đánh đến đỉnh đứng đầu của Thương Khung Sơn phái, là vì tâm cao khí ngạo muốn cướp lấy chiêu bài đề chữ của Khung Đỉnh Điện về làm chiến lợi phẩm, về Ma giới tranh công, đồng thời thị uy Nhân giới.
Lúc này phát hiện không chiếm được tiện nghi, nàng lập tức nói: "Lần này tộc của ta lên núi, vốn không phải vì muốn tranh đấu. Chỉ là lâu nay nghe nói Thương Khung Sơn phái ở Trung Nguyên nhân tài tầng tầng lớp lớp, tộc nhân của ta trong lòng tò mò, muốn lên núi luận bàn một phen, thăm dò thực hư."
Thẩm Thanh Thu lay động quạt nói: "Đâu có đâu có. Nhưng nếu quý tộc muốn luận bàn, vì sao phải nhân lúc chưởng môn không có ở đây tới luận bàn? Vì sao phải chặt đứt các cầu nối? Vì sao phải đả thương đông đảo đệ tử phái ta? Thật là chưa thấy qua kiểu luận bàn như vậy."
Sa Hoa Linh cắn cắn môi, vén sợi tóc rủ xuống trán lên, sóng mắt lưu chuyển nhìn Thẩm Thanh Thu, ngân nga nói: "Vị này nhất định là 'Tu Nhã kiếm' danh chấn thiên hạ Thẩm Thanh Thu tiền bối, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy. Là Linh Nhi tuổi còn nhỏ, không thể khống chế tốt thuộc hạ, nếu có hiểu lầm đắc tội, xin tiên sư bao dung."
Thanh âm yêu mị, mặt mày kiều tiếu. Ở đây có không ít nam đệ tử nhộn nhạo trong lòng, thiếu chút nữa bị câu mất hồn.
Thẩm Thanh Thu nhàn nhạt nói: "Hiện tại cô nương đã có kết luận rồi chứ?"
Sa Hoa Linh không phục: "Tuy rằng tộc ta hiện tại đang vào thế yếu, nhưng đó cũng chỉ vì các ngươi người đông thế mạnh. Cho nên, Linh Nhi không dám quả quyết kết luận."
Thẩm Thanh Thu thưởng thức quạt xếp trong tay, "Ồ?"
Đôi môi đỏ của Sa Hoa Linh khẽ mở. "Không bằng chúng ta mỗi bên chọn ra ba đại biểu, tiến hành ba trận tỷ thí."
Thẩm Thanh Thu cười khẽ: "Theo ý của ngươi." Nói xong tiến lên một bước, phía sau thoáng chốc vang lên âm thanh hò reo đinh tai nhức óc.
Sa Hoa Linh nói: "Độc Bì trưởng lão, ván thứ nhất ngươi lên đi."
Độc Bì trưởng lão mặc một thân tím phối đen, im lặng một hồi, nghe xong mệnh lệnh của Sa Hoa Linh, liền đi đến mảnh đất trống phía trước.
Thẩm Thanh Thu mỉm cười nói: "Ngươi chỉ có một cánh tay, như vậy cho dù ta thắng ngươi, cũng không vẻ vang gì."
Sa Hoa Linh che miệng, "Ồ? Linh Nhi thực ra có một biện pháp, ta thấy không bằng...Tiên sư tự bỏ một tay? Như vậy sẽ không tính là thắng không vẻ vang."
Đệ tử xung quanh tức khắc nổi giận, Thẩm Thanh Thu lại hơi hơi mỉm cười, chậm rãi mở ra quạt xếp, "Một tay ta cũng không dùng. Thế nào?"
Lời vừa nói ra, xung quanh một mảnh ồ lên. Lạc Băng Hà đứng giữa đám người, cũng ngây ngẩn cả người.
Sa Hoa Linh hừ một tiếng, bất mãn Thẩm Thanh Thu phóng đại, nhưng lại mừng thầm có thể nhẹ nhàng thắng trận tới, nàng vội vàng nói: "Nếu Thẩm tiền bối đã nói như vậy, liền bắt đầu đi!"
Tức khắc xung quanh nồi lên tiếng hừ, cảm thấy da mặt nàng thật dày, vội vàng muốn chiếm tiện nghi người khác.
Thẩm Thanh Thu đi vào trung tâm phần đất trống, theo lời không rút bội kiếm, thưởng thức quạt xếp phong nhã trong tay, hướng Độc Bì trưởng lão hơi hơi mỉm cười.
Độc Bì trưởng lão chỉ có một tay, nhưng khi nhấc Quỷ Đầu Đao lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, bổ một đao về phía Thẩm Thanh Thu, tiếng xé gió bén nhọn bất chợt vang lên, âm thanh bức người, Độc Bì trưởng lão nhếch miệng cười rộ lên, đinh ninh chắc chắn đã trúng, lại thấy Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên biến mất, quay đầu lại chỉ thấy y đang đứng ở một chỗ khác mỉm cười phe phẩy quạt, Tu Nhã kiếm bên người đã ra khỏi vỏ, lộ ra ánh kiếm sáng như màn tuyết trắng.
Thẩm Thanh Thu nhếch khóe miệng, thản nhiên điều khiển Tu Nhã kiếm tung lên bay múa. Độc Bì trưởng lão lập tức dùng đao đỡ đòn, kiếm đao giao đấu, Tung Nhã tung bay trên không trung tạo quỹ đạo loá mắt.
Độc Bì trưởng lão bị ánh kiếm sáng như tuyết loé lên làm chói mắt, vội nhấc đao lên! Đao kiếm đánh nhau, âm thanh leng keng vang lên bên tai không ngừng, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Chiêu thức hai bên đều biến ảo sắc bén làm người xem nhìn đến không chớp mắt, nhưng mà một bên Độc Bì trưởng lão ánh mắt khẩn trương cùng cảnh giác, bên kia Thẩm Thanh Thu lại là thản nhiên, tay nghề thành thạo, thư hương thanh khí giữa lúc đao quang kiếm ảnh vùn vụt, vẫn như cũ nhẹ lay động quạt xếp, khí độ thong dong phảng phất như lúc nào cũng có thể đi bảy bước ngâm một bài thơ.
Lạc Băng Hà xem đến tâm trí gần như bay mất, hắn từ trước đến nay biết sư tôn lợi hại, lại không nghĩ tới lợi hại tới mức này, hai mắt sáng lên, thật mạnh...!
Trong ánh mắt sùng bái sáng nổi lên thành biển sao lấp lánh cùng tiếng hoan hô của nhóm đệ tử, Thẩm Thanh Thu thắng áp đảo Độc Bì trưởng lão.
Sa Hoa Linh sợ rằng Thẩm Thanh Thu lấy một chọi ba, vội nói: "Nếu ba trận đều cùng một người lên thì không còn ý nghĩa của việc luận bàn. Người tham gia tỷ thứ thứ hai của tộc ta, chính là bản thân ta."
Nàng tin tưởng vào thực lực của mình, hơn nữa cũng cảm thấy Thẩm Thanh Thu sẽ không ỷ vào thân phận tiền bối mà ức hiếp hậu bối.
Thẩm Thanh Thu nói: "Lời của nàng mọi người cũng nghe thấy. Có ai nguyện ý đứng ra đảm đương trọng trách này không?"
Tuy là hỏi đệ tử bổn môn, ánh mắt lại dừng ở một khu vực.
Liễu Minh Yên chậm rãi đi ra từ khu vực đó, dáng người thướt tha, mặt mang khăn che, vừa ẩn vừa hiện ra ngũ quan mỹ lệ câu hồn đoạt phách, khí chất xa cách như một đoá hoa cao lãnh, cho dù đứng ở giữa một đám đệ tử Tiên Xu phong xinh đẹp tuyệt trần vẫn như hạc trong bầy gà.
Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhìn lướt qua Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà bị hắn nhìn đến khó thể không nghĩ trong lòng, không biết sư tôn rốt cuộc là vì cái gì vẫn luôn để ý hắn như vậy? Chẳng lẽ sư tôn thật sự.....coi trọng mình?
Liễu Minh Yên cùng Sa Hoa Linh giao đấu, ra chiêu sắc bén nhưng không thắng được Sa Hoa Linh thủ đoạn xảo quyệt tàn nhẫn.
Nàng còn chưa lấy được kiếm thuộc về chính mình từ Vạn Kiếm Phong, hiện giờ chỉ dùng một thanh kiếm bình thường, mà Sa Hoa Linh lại là Thánh Nữ Ma tộc, hai bên chênh lệch lớn, rất nhanh Liễu Minh Yên đã thua.
Liễu Minh Yên đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, "Đệ tử đã thua. Làm nhục sứ mệnh, thỉnh Thẩm sư thúc trách phạt."
Thẩm Thanh Thu nói: "Con có trách nhiệm đảm đương từng này, đã là hiếm có, thắng bại là chuyện thường, không cần để ý."
Sa Hoa Linh hoà nhau một ván, nét mặt toả sáng, cười duyên nói: "Trận thứ ba này, chính là trận quyết định thắng bại! Không biết Thẩm tiền bối muốn chọn vị nào lên đài đây? Lần này cần cẩn thận lựa chọn kĩ càng đó."
Thẩm Thanh Thu khoanh tay mà đứng, cười nói: "Không nhọc cô nương lo lắng. Thẩm mỗ sớm đã chọn được người, hơn nữa còn có thể bảo đảm, cho dù thắng hay thua, người này đều sẽ là khắc tinh trong số mệnh của ngươi.'
Sa Hoa Linh không để bụng, vỗ vỗ bàn tay nói: "Vị dũng sĩ nào xung phong đảm nhận trận tỷ thí thứ ba này?"
Giữa đám Ma tộc đi ra một trưởng lão to lớn.
Lưng hùm vai gấu, đầu tóc rối bù, toàn thân mặc áo giáp đầy gai, kéo một thanh chày sắt cứng rắn. Mỗi một bước đi mặt đất đều tựa hồ có chấn động rất nhỏ.
Sa Hoa Linh đắc ý nói: "Nhắc nhở trước cho các vị tiên sơn, áo giáp gai của Thiên Chùy trưởng lão tẩm đầy kịch độc của tộc ta, loại kịch độc này không có hiệu quả với Ma tộc, nhưng nếu Nhân tộc bị đâm trúng, chắc chắn không có thuốc nào chữa được."
Lời còn chưa dứt, bốn phía liền nổi lên một trận phẫn nộ, "Yêu nữ thối tha! Tỷ thí thì tỷ thí, sử dụng kịch độc thì còn nói công bằng cái gì!".
Sa Hoa Linh phản bác nói: "Ta không hề giấu giếm điểm này. Nếu cảm thấy không công bằng, hoặc là sợ hãi trúng độc bỏ mạng, từ bỏ tỷ thí, trực tiếp nhận thua liền không cần so đo. Ma tộc cũng sẽ không cười nhạo Nhân tộc yêu quý tính mạng, đó cũng là lẽ thường tình. Tộc của ta coi như vinh dự toàn thắng!"
Trên Khung Đỉnh Phong vang lên tiếng cười vang của Ma tộc cùng âm thanh phẫn nộ khiển trách của chúng đệ tử.
Thẩm Thanh Thu đối với sự khiêu khích của Sa Hoa Linh không nói tiếng nào, quanh người tản mát ra khí thế cường đại, ép thanh âm bốn phía dần nhỏ lại rồi ngừng hẳn.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu chậm rãi rơi trên người Lạc Băng Hà, "Lạc Băng Hà, ngươi, lên đi."
Lạc Băng Hà khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, đệ tử Thanh Tĩnh Phong tức khắc ồ lên một mảnh.
Mặt khác đệ tử trong phái không rõ tình huống trên Thanh Tĩnh Phong, còn nghĩ rằng người được phái ra nhất định là đệ tử tâm đắc của Thẩm Thanh Thu, nhưng người trên Thanh Tĩnh Phong chả nhẽ lại không biết tu vi của Lạc Băng Hà sao?
Minh Phàm sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lắp bắp kêu lên: "Sư tôn.....Phái tên tiểu tạp.....phái Lạc sư đệ lên đài, không thích hợp lắm đi?" Tuy nói hắn rất vui lòng nhìn Lạc Băng Hà bị đánh, nhưng việc này liên quan đến thể diện toàn phái a!
Ninh Anh Anh gấp đến độ nước mắt trào ra, bày trò ôm lấy cánh tay Lạc Băng Hà, vừa dậm chân vừa kêu: "Không muốn không muốn không muốn!" A Lạc không có kinh nghiệm thực chiến, Ma tộc trưởng lão kia cả người mang kịch độc, cây búa cũng ít nhất mấy trăm cân, A Lạc sẽ bị đánh chết!
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, quát lớn nói: "Ta kêu hắn lên thì hắn phải lên, các con bất mãn với quyết định của vi sư sao? Anh Anh, buông hắn ra."
Ninh Anh Anh thấy sư phụ nghiêm mặt, biết không thể lay chuyển sư phụ.
Lạc Băng Hà vỗ vỗ nàng trấn an, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, lại kiên định nói: "Sư tỷ không cần lo lắng. Ta tuy không đáng dùng, nhưng nếu sư tôn phái ta lên đài, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó, cho dù liều mạng cũng không thể ném đi thể diện bổn phái."
Ninh Anh Anh lau nước mắt, buông cánh tay Lạc Băng Hà, không đành lòng ở lại nơi này xem người trong lòng bị đánh, giậm giậm chân vài cái liền khóc lóc chạy đi.
Lạc Băng Hà cùng Thiên Chùy trưởng lão đối đầu, cho dù thẳng lưng hết mức cũng không cao bằng một nửa Thiên Chùy trưởng lão, trái lại Ma tộc phái ra Thiên Chùy trưởng lão này, lưng hùm vai gấu, đứng đó tạo nên đối lập hoàn toàn với Lạc Băng Hà thân hình còn đang phát triển, tạo cảm giác áp bách. Cả người đều tản ra ma khí màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro