Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35: Tiên Minh (5)

Edit: Gió

Mạc Bắc Quân khinh miệt: “Đánh với ta?” Ngữ khí như thể đang nói “Không biết trời cao đất dày”, hắn hơi hơi ngẩng đầu: “Cũng được, ta đây xem thử xem ngươi có bao nhiêu phân lượng”.

Lời còn chưa dứt, sát khí trong không khí đột nhiên tăng vọt. Mạc Bắc Quân vừa động, đảo mắt đã phóng đến trước mặt.

Bộ pháp dưới chân Thẩm Thanh Thu thay đổi không ngừng, nháy mắt vọt đến trước người Lạc Băng Hà, tay trái tung Tu Nhã Kiếm, tay phải như diều hâu nhấc gà con nhấc Lạc Băng Hà ném ra ngoài, để y ra ngoài phạm vi ma khí của Mạc Bắc Quân, xoay người liền cùng Mạc Bắc Quân một chưởng chống chọi!

Hai người song chưởng đụng vào nhau, ngực Thẩm Thanh Thu một trận huyết khí bốc lên, tựa như bị người đánh chính diện một quyền, linh lực cả người đều sôi trào cuồn cuộn không ngớt.

Thẩm Thanh Thu tuy rằng tu vi không thấp, nhưng rõ ràng không phải đối thủ của Mạc Bắc Quân.

Lạc Băng Hà không kịp phòng ngừa bị Thẩm Thanh Thu ném ra, lập tức lộn trở lại. Chính Dương xuất vỏ, thế như mặt trời bạch quang hướng Mạc Bắc Quân. Mạc Bắc Quân rút một tay, bắn lên lưỡi kiếm trắng huyền đang nghênh diện mà đến, thân kiếm không chịu nổi lượng quán nhập của ma tức, bạch quang nứt ra, vỡ vụn tại chỗ.

Gã đơn chưởng cùng Thẩm Thanh Thu đối song chưởng, lại còn áp đảo chiếm thế thượng phong, cảm thấy không hứng thú, phát lực đánh văng Thẩm Thanh Thu, nói: “Tư chất cực kém. Trụ cột tâm pháp cứng nhắc. Cút đi.”

Tư chất Thẩm Thanh Thu ở Nhân giới không thể nói là kỳ tài vô tiền khoáng hậu, nhưng cũng là ưu tú giữa ngàn vạn người. Tâm pháp chính thống của Thương Khung Sơn phái qua miệng Mạc Bắc Quân liền biến thành một đống rác rưởi….

Lạc Băng Hà không thèm để ý bội kiếm đứt gãy, nhưng thấy sư tôn bị chấn đến nội tạng hao tổn, cắn răng nuốt máu vào trong bụng, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.

Khí tràng quanh thân hắn, nháy mắt biến hóa!

Mạc Bắc Quân phát hiện dị biến, hai mắt phát ra ánh sáng hưng phấn lạ kỳ. Trong không khí bỗng nhiên từ hư vô đọng thành một cả vật thể kiếm băng đen tinh khiết, một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, nháy mắt phân thành hàng trăm kiếm băng xếp thành hàng, từ bốn phương tám hướng vây quanh đâm vào Thẩm Thanh Thu ở giữa!

Sát khí ngút trời!

Mấy kiếm băng đó đều là dùng ma khí thuần túy ngưng tụ thành, phòng ngự bình thường không thể ngăn cản. Thẩm Thanh Thu hiện tại linh lực khô kiệt, hai người đối thượng, như cách biệt giữa lửa trên sao hỏa với sóng xô bờ cát vậy, kết quả như thế nào, không cần nói cũng biết.

Kiếm trận như mưa tầm tã trút xuống, tâm Lạc Băng Hà suýt chút nữa ngừng đập.

Nhưng đợi thật lâu sau, Thẩm Thanh Thu cũng không cảm nhận được thống khổ vạn tiễn xuyên tâm, y chậm rãi mở bừng mắt.

Bốn phương tám hướng trên không, kiếm trận dày đặc đều bị dập nát, dập nát hoàn toàn. Trong bầu trời đêm chỉ có những mảnh băng vụn phản xạ ánh trăng lấp lánh, điểm điểm rơi xuống.

Hình ảnh này có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung.

Nhưng mà, đứng ở chính giữa hình ảnh, Lạc Băng Hà quanh thân và trong mắt giống như có một hồi bão tuyết đang tụ tập, lại chỉ có thể dùng “đáng sợ” để hình dung.

Lạc Băng Hà chậm rãi mở hai mắt đỏ bừng mà lạnh băng, trừng trừng nhìn đối thủ.

Đây là một cuộc chiến phi nhân loại.

Phong ấn huyết thống Ma tộc của Lạc Băng Hà chưa giải trừ, Mạc Bắc Quân cũng chỉ là đang thử y, nhưng vẫn như cũ đánh cho trời đất mịt mù nhật nguyệt vô quang, ma tức hai người sóng gió cuồn cuộn tràn ra, gần như che mây che trời.

Ngàn diệp tịnh tuyết hoa liền đều hoại tử đến cả rễ.

Mạc Bắc Quân thử hắn xong, bỗng nhiên từ ngón tay bắn ra một đạo quang lưu màu máu đỏ tươi xâm nhập vào trán Lạc Băng Hà. Đạo quang lưu kia chạm đến trán hắn, lập tức thấm vào làn da, hóa thành một họa tiết lửa đỏ.

Lạc Băng Hà chóng mặt, không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, gần như sắp quỳ rạp xuống đất, cả người bốc lên một cỗ xúc động tàn bạo vô lực phát tiết, tùy tay vung, ma khí bùng nổ như pháo bắn về hướng Mạc Bắc Quân.

Uy lực lần này rất lớn, Mạc Bắc Quân nhấc tay hóa giải, hơi hơi kinh ngạc, khen ngợi nói: “Không tệ.”

Gã cũng mặc kệ hiện tại ý thức của Lạc Băng Hà có rõ ràng hay không, tự nói: “Nhân giới vốn không phải là nơi ngươi nên ở, tại sao không trở về bản nguyên?”

Mạc Bắc Quân giải phong ấn Ma tộc trên người Lạc Băng Hà xong liền quay người rời đi, không còn chút dấu vết. Gã này đến cũng khó hiểu, đi cũng khó hiểu, quả nhiên là hành xử khác người.

Lạc Băng Hà vừa trải qua một hồi ác chiến, nửa quỳ ở giữa mảnh hoang tàn. Hai mắt hắn mờ mịt, như có thể đột nhiên xé nát hết thảy.

Trong đầu hắn như có mười mấy tòa núi lửa yên lặng nhiều năm đột nhiên đồng thời phun trào. Mạch máu lưu thông toàn là dung nham, nghĩ một chút là lại đau.

Thẩm Thanh Thu đi đến bên cạnh Lạc Băng Hà đang ở trạng thái nửa phát cuồng. Y vỗ vỗ mấy cái lên sau lưng Lạc Băng Hà, đẩy vài đạo linh lực lưu lại vào trong thân thể của hắn. Nhưng mà Lạc Băng Hà không những không tỉnh táo lại, ma khí trong cơ thể còn bắn ngược ra, làm Thẩm Thanh Thu lập tức ho ra ngụm máu nín nhịn từ nãy.

Máu nhiễm đỏ vạt áo.

Mãi đến lúc này, Lạc Băng Hà mới thoáng thanh tỉnh một chút.

Ánh mắt hắn dần tụ ở cổ áo nhiễm hồng của sư tôn, chậm rãi từ trạng thái hỗn độn thoát ra, miễn cưỡng có thể nói mấy câu mơ hồ. Khuôn mặt quen thuộc kia cũng từ từ rõ ràng lên.

Thẩm Thanh Thu thấy ánh mắt hắn thanh tỉnh, lau máu bên khóe miệng, ngữ khí bình thản nói; “Tỉnh rồi?” Y dừng một chút: “Nếu đã tỉnh, chúng ta có thể nói chuyện tử tế”.

“Lạc Băng Hà, ngươi ăn ngay nói thật. Rốt cuộc ngươi đã tu tập Ma pháp bao lâu rồi?”

Những lời này vừa nói ra, Lạc Băng Hà hít thở khó khăn, phảng phất như thể ở giữa không trung rồi rơi mạnh vào hồ nước lạnh thấu xương, muốn không tỉnh táo cũng không được.

Y nhìn khuôn mặt lạnh băng của Thẩm Thanh Thu, trái tim rớt mạnh xuống.

Thẩm Thanh Thu trước kia luôn gọi y là Băng Hà, chứ không trực tiếp gọi danh tự.

Y thấp giọng nói: “Sư tôn, đệ tử có thể giải thích.”

Thẩm Thanh Thu quát lớn: “Câm miệng!”

Lạc Băng Hà run lên, giống như hài tử ngây thơ bị đánh vào tay mà mờ mịt, đôi mắt đen nhánh cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Thu, quả nhiên nghe lời mà câm miệng.

“Bắt đầu từ khi nào?”

“...Hai năm trước”.

Thẩm Thanh Thu trầm mặc không nói, Lạc Băng Hà sợ cực kỳ. Sư tôn sẽ không tha thứ cho hắn, sư tôn nhất định đang nghĩ “Giỏi lắm, nghiệt đồ này, dám giấu ta lâu như vậy!”

Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng nói: “Hai năm, khó trách có thể đột nhiên tăng mạnh đến trình độ này, Lạc Băng Hà ngươi, không hổ là Lạc Băng Hà, quả nhiên thiên phú dị bẩm.”

Lời này ý vị châm chọc quá rõ ràng, Lạc Băng Hà phát hoảng, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Thanh Thu, vừa muốn nói chuyện, Thẩm Thanh Thu liền vung tay áo, quát: “Đứng lên!”

Lạc Băng Hà bị trận gió tay áo Thẩm Thanh Thu quạt ra làm giật mình đứng lên, hắn liên tiếp lui mấy bước, càng thêm hoang mang lo sợ.

Chẳng lẽ bản thân mình bây giờ ngay cả tư cách quỳ xuống xin sư tôn tha thứ cũng không có sao?

Đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, như thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lẩm bẩm nói: “Sư tôn, chính người đã nói, người phân tốt xấu thì ma cũng có thiện ác. Trên đời không có bất luận kẻ nào…. thiên địa bất dung”.

“Ngươi không phải Ma tộc bình thường”. Thẩm Thanh Thu ngữ khí cứng nhắc: “Hoa văn giữa trán ngươi là ấn của thượng cổ thiên ma. Nhánh tộc này ở nhân giới từng tạo nên vô số giết chóc, tất cả tội nghiệt đều do chúng khởi xướng, bất luận như thế nào, cũng không thể đánh đồng cùng Ma tộc khác. Ta không thể chờ ngươi giết chóc thành nghiện không khống chế nổi mới chứng minh lời nói lúc trước là sai”.

Chính tai nghe lời sư tôn nói như vậy, chút hi vọng cuối cùng của Lạc Băng Hà bị đánh nát. Hắn đỏ mắt, run giọng nói: “... Nhưng người đã nói”.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên ngẩng đầu, triệu hồi Tu Nhã Kiếm trong tay.

Lạc Băng Hà không dám tin: “Sư tôn, người thật sự muốn giết ta?”

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu thẳng tắp xuyên qua thân ảnh của hắn: “Ta không muốn giết ngươi”.

Trong trí nhớ Lạc Băng Hà, hắn chưa từng thấy Thẩm Thanh Thu dùng biểu cảm lạnh lùng quyết tuyệt như thế đối với mình. Cho dù là lúc trước vừa mới vào Thương Khung Sơn phái, thời điểm không chịu nổi sự đối đãi của sư tôn, ánh mắt y nhìn hắn cũng tuyệt đối không trống rỗng như vậy, như thể chẳng có gì trong đó.

Hắn cảm thấy ánh mắt sư tôn nhìn xuống mình từ trên cao không hề khác gì so với khi hắn nhìn những ma vật tội ác tày trời, không có chút độ ấm nào.

“Chỉ là, vừa rồi người nọ nói không sai, Nhân giới không phải nơi ngươi nên ở, ngươi nên trở về chỗ của mình đi”.

Thẩm Thanh Thu đi một bước, Lạc Băng Hà liền lui một bước, chẳng mấy chốc đã đến trước vực thẳm Vô Gian.

Vừa quay đầu lại, có thể thấy ma khí hôi hổi tại khe rãnh kia quay cuồng không thôi, vạn linh kêu rên, cái khe hướng phía trên nhân giới vươn ra ngàn cánh tay dị dạng, khát cầu huyết nhục tươi mới. Nơi sâu hơn nữa, bị hắc vụ không lành và quỷ quang màu đỏ tươi che lấp.

Thẩm Thanh Thu chỉ xéo Tu Nhã Kiếm xuống vực sâu, nói: “Ngươi tự mình đi xuống, hay là muốn ta động thủ?”

Cho dù đã tới bước này, Lạc Băng Hà vẫn như cũ không thể tin, sư tôn luôn đối xử với hắn tốt như vậy, thật sự sẽ đẩy hắn xuống. Không tin nhiều năm sớm chiều ở chung như vậy, lại đổi lấy kết cục như hiện tại.
Bị Tu Nhã Kiếm bản thân đã chà lau vô số lần đâm trúng ngực, hắn vẫn ôm lấy hy vọng rách nát cuối cùng. Lạc Băng Hà nhẹ nhàng nắm lấy kiếm phong, không dùng lực. Chỉ cần sư tôn còn muốn, Tu Nhã có thể tiếp tục đâm vào, xuyên qua ngực hắn.

Yết hầu hắn nhẹ rung động, không nói một lời.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên rút kiếm về.

Lạc Băng Hà lảo đảo nhưng nhanh chóng ổn định lại. Thấy sư tôn không hạ thủ, dưới đáy mắt ảm đạm của hắn lại ẩn ẩn ánh sáng, tựa như tro tàn sau khi đốt cháy còn có tia lửa giãy dụa.

Mà Thẩm Thanh Thu kế tiếp, lại thẳng thừng dập tắt tia dư quang cuối cùng trong mắt hắn, dùng một kích cuối cùng đánh hắn rơi xuống.

Lạc Băng Hà rơi xuống vực thẳm Vô Gian.

Dòng khí vặn vẹo xé rách quần áo hắn, cứa khắp làn da, máu nhỏ thành dòng.

Liệt hỏa cuồng bạo phía dưới hưng phấn quay cuồng, chờ đợi con mồi. Dung nham sền sệt tỏa sáng, đụng phải cự thạch liền tỏa ra khói trắng.

Nhiệt độ nóng như thiêu khiến làn da Lạc Băng Hà đỏ bừng, môn phục nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu đốt cháy xém.

Nhưng Lạc Băng Hà vẫn duy trì vẻ mặt không thể tin nổi. Cảm xúc không dám tin lại thấm vào làm hắn như đứt từng khúc ruột, trái tim tan nát tuyệt vọng.

Bên cạnh vách đá đã sớm có quái vật dung nham chờ đợi. Chúng thét chói tai mà cuồng hoan nhanh chóng ùa đến!

Chúng nó đã đói khát huyết nhục người sống lâu lắm rồi. Trong phút chốc liền bao quanh Lạc Băng Hà tạo thành khối thịt viên. Bọn quái vật trên người hắn xô đẩy vặn vẹo, tranh nhau mà cắn xé hắn!

Huyết mạt tứ tung!

Bọn quái vật cắn xé mấy miếng thịt xong, liền đẩy thân thể không chút phản ứng của Lạc Băng Hà ra rồi lập tức chui vào vách đá ngấu nghiến thức ăn vừa tìm được.

Ngay sau đó, tiếng thét của chúng càng chói tai, bén nhọn hơn. Một con quái dung nham định xông lên tiếp tục, lại bị đồng bạn đẩy xuống. Bọn chúng cứ thế tranh nhau mà cắn xé.

Chẳng mấy chốc, cơ thể Lạc Băng Hà đã không còn chỗ nào lành lặn, có chỗ còn thấy lờ mờ xương trắng.

Hắn vô lực mà run rẩy yết hầu.

Đột nhiên một trận hắc quang mãnh liệt từ trong cơ thể hắn tràn ra cùng với tiếng thét chói tai: “Ngươi điên rồi sao?!!!”

Dung nham quái vật mắt đỏ lừ trên người hắn trong phút chốc liền biến mất vào hư vô.

Mọi âm thanh lập tức biến mất, không gian trở nên yên lặng. Bọn quái vật trên vách đá phản ứng lại đồng loại run lên rồi cuống quýt chạy mất tăm.

Hắc quang bao lấy Lạc Băng Hà chậm rãi bay lên trên đỉnh dốc đá, tiếp tục gầm lên: Lạc Băng Hà ngươi điên rồi sao?!!!

Nghe vậy, Lạc Băng Hà ban nãy bị cắn không ra hình người cũng không động đậy, hiện tại an toàn lại đột ngột lã chã nước mắt. Hắn cuộn thân thể lại, huyết nhục mơ hồ.

Đau đớn muốn chết, bi ai cùng cực muốn chết, lại khóc không ra tiếng.

Mộng Ma cả giận nói: “Lão phu lúc trước đã nói với ngươi, Thẩm Thanh Thu sẽ không dung túng Ma tộc, bảo ngươi bỏ hắn bái lão phu làm sư, ngươi không chịu làm, cứ khăng khăng làm đồ đệ của hắn. Giờ đã sáng mắt ra chưa! Nếu không phải lão phu mấy tháng nay dưỡng sức không hóa thành hình người, giờ cũng không cứu nổi ngươi!”

Sau một lúc lâu không nghe được câu trả lời, Mộng Ma nhìn Lạc Băng Hà mặt mày xám tro, thở dài, mắng: “Thẩm Thanh Thu thật chẳng ra gì! Là Ma tộc thì sao, cũng chưa làm chuyện gì xấu! Hừ, ra vẻ đạo mạo, dối trá! Lúc trước còn nói cái gì, chỉ phân thiện ác, không phân chủng tộc! Mất công lão phu còn nghĩ hắn khác biệt! Bại hoại! Nhân giới cặn bã!”

Đôi mắt Lạc Băng Hà đột nhiên có chút dị động, sau đó hắn mở miệng nói câu đầu tiên từ nãy đến giờ: “Đừng có nói sư tôn như thế”.

Mộng Ma phút chốc á khẩu không đáp lại được, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Hắn gấp gáp đi qua đi lại, bỗng nhiên nói: “Chẳng nhẽ ngươi muốn như vậy mãi? Định ở chỗ này luôn sao? Không định quay lại chất vấn Thẩm Thanh Thu, không định giết hắn sao?!”

Trong mắt Lạc Băng Hà lóe lên chút ánh sáng: Có thể… gặp lại…. sư tôn?

Mộng Ma nói: “Ma thú ở vực thẳm Vô Gian đều cực kì hung tàn bạo ngược, hơn nữa sống cũng rất dai. Đây có thể là chỗ cái chết kề cận, nhưng chỉ cần ngươi muốn, địa ngục này cũng là nơi hoàn hảo để tu luyện”.

“Huyết thống Ma tộc của ngươi đã hoàn toàn thức tỉnh!”

“Lão phu sẽ chính thức dạy ngươi bóng đè chi thuật!”

“Tại đây, cho ngươi một cuộc đời mới!”

Còn có, trong truyền thuyết, nơi này còn có một bảo vật…

Lần Tiên Minh đại hội này, là khóa tổn thất trầm trọng nhất từ trước tới nay.

Tân tú các phái tham dự tổng cộng 1313 người, trong đó Huyễn Hoa Cung thiệt hại 140 người, Thiên Nhất Quan ước chừng 90 người, ngoại trừ Chiêu Hoa Tự là trụ lực chuyên tâm làm kết giới, không bắt buộc tham dự, Thương Khung Sơn phái là thương tổn nhẹ nhất trong tam đại phái, chỉ có 39 người.

Về phần các tạp môn tạp phái còn lại, các tân tú công lực nông cạn thuật pháp thấp kém đều tập trung tại đây, cũng chính là phần thương vong nặng nề nhất.

Vốn dĩ đứng tên Kim Bảng là việc đại hỷ, nhưng hôm nay, trên Kim Bảng vậy mà có gần một phần tư người vẫn thân ở Tuyệt Địa Cốc.

Mà cái này còn chưa tính đến hao tổn của các tu sĩ vào cứu viện sau khi sự việc phát sinh.

Trải qua nạn này, các môn phái đều đại thương nguyên khí.

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc tới đoạn này rồi, đau lòng Băng muội ╥﹏╥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro