Chap 18: Thân thụ
Edit: Gió
Lạc Băng Hà thấy sư tôn thoáng mở mắt, vươn tay ra nói: "Sư tôn dậy rồi?"
Thẩm Thanh Thu nheo mắt hai cái, đôi mắt mơ màng khẽ mở, một lúc lâu sau đột nhiên mỉm cười với Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu, khóe miệng cười càng ấm áp. Hắn biết sư tôn còn chưa thanh tỉnh, hắn rất thích bộ dáng lúc mới rời giường của y.
Thẩm Thanh Thu nắm lấy bàn tay vươn ra của hắn, nhẹ nhàng dùng sức, mượn lực đứng dậy. Y phục cùng giày hắn đã sớm chuẩn bị tốt, giúp Thẩm Thanh Thu từng món từng món mặc lên, hết thảy đều giống như trước, nhưng lại có gì đó không giống.
Y phục chỉnh tề, rửa mắt sạch sẽ, bị mùi thơm của đồ ăn trên bàn hấp dẫn, Thẩm Thanh Thu mới hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lạc Băng Hà dọn cơm cho Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu lại nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn nửa ngày không nhúc nhích, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chỉ thấy trên cái đĩa hình chữ nhật, góc trên bên trái dùng lòng đỏ trứng chiên làm mặt trời, bên cạnh là lòng trắng trứng làm mây, phía dưới lại dùng dâu tây cắt miếng, tạo thành hình hoa hồng, vài bông kích cỡ khác nhau tạo thành từng khóm, lại rắc thêm ít rau thái nhỏ làm cỏ, hai bên trái phải còn bày hai phiến rau xanh làm cây. Mà kỳ thật này cũng chưa tính là gì, hấp dẫn nhất chính là trung tâm cái đĩa. Không biết dùng trái cây rau dưa thế nào mà hợp lại thành cảnh hắn nắm tay Thẩm Thanh Thu chạy trên đồng cỏ!
Đáng sợ nhất chính là mỗi một phần của chiếc đĩa đều được làm hết sức tinh tế, khóe miệng Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà cười như sắp chạm đến tai!
Mãi một lát sau, Thẩm Thanh Thu mớ nhíu mày, nói: "Ờmm... Bữa sáng hôm nay thật đặc biệt tinh xảo... đặc biệt giàu sức tưởng tượng...."
Lạc Băng Hà ngượng ngùng nói: "Sư tôn có thích không?"
Thẩm Thanh Thu cứng đờ gật gật đầu, đang định ăn một miếng để bình tĩnh lại, chợt thấy có thứ gì không đúng, cúi đầu mới thấy bát chén đã bị đổi. Trước kia y luôn dùng chén có hoa văn mây cuốn thành vòng, hiện giờ đã thành một rừng trúc xanh mướt, nhìn kỹ thì trong rừng trúc còn có hàng rào.
Lạc Băng Hà lại ngượng ngùng hỏi: "Sư tôn cảm thấy như thế nào?"
Thẩm Thanh Thu chậm rãi nói: "Không tồi, khá đẹp". Y ăn một lát bỗng dừng đũa. Đảo mắt một lượt căn phòng mới để ý trên bệ cửa sổ có mấy bồn hoa, bên trong hoa tươi nở rộ đủ sắc màu. Trên bàn nhỏ cạnh đầu giường cũng có một bó hoa tươi cắm bình sứ trắng thon dài. Ghế gỗ hồng mộc thường ngồi còn được trải một tấm đệm nhìn vô cùng mềm mại.
Toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi hơi thở của sự sống, trở nên vô cùng ấm cúng.
"Ta cảm thấy phòng sư tôn quá giản dị, nên liền trồng chút hoa. Sư tôn thường xuyên ngồi đọc sách rồi ngủ quên, ta sợ người lạnh nên trải thêm thảm". Lạc Băng Hà hơi bất an: "Sư tôn có thích không?"
Thẩm Thanh Thu quay đầu, xoa xoa đầu hắn, thở dài: "Chắc đã phí không ít tâm tư, vi sư rất thích."
Lạc Băng Hà dần dần nở nụ cười: "Vậy... Sư tôn cho đệ tử tùy ý trang trí trúc xá nhé?"
Thẩm Thanh Thu nghi hoặc: "Ngươi thích làm những việc này? Không sao, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi". Y ngẩng đầu nhìn Lạc Băng Hà, lại nói: "Sao hôm nay cười suốt vậy?"
Nụ cười của Lạc Băng Hà lại càng khó giấu: "Không đâu sư tôn, ngày nào ta cũng cười vậy mà~". Sư tôn hiện tại mặc y phục ta giặt, giày ta chọn, ghế ta lau, trong tay còn cầm chiếc đũa đêm qua ta mới khắc hai chữ "Băng Hà" thật nhỏ.
Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi cười đến càng quỷ dị."
"Sao có thể, sư tôn nhìn lầm rồi."
Lạc Băng Hà mỗi ngày luôn nghiêm túc học tập hôm nay lại không đi học! Chúng đệ tử một trận nghi hoặc mất mát. Lạc Băng Hà không tới, có nghĩa là không có ai làm mấy công việc cu li, bọn họ cũng không có ai để khi dễ!
Chúng đệ tử phái một người thay mặt huynh đệ đến chỗ đại sư huynh tìm hiểu. Nhưng khi nhìn gương mặt đen xì của hắn, ý niệm này liền bị dập tắt, vẫn là từ miệng Ninh Anh Anh mới biết được tin động trời: từ bây giờ Lạc Băng Hà sẽ được đích thân sư tôn giảng bài!
Đây là lần đầu tiên sư tôn tự mình dẫn dắt một đệ tử. Ba người đại sư huynh, Anh Anh sư muội, Lý Mi sư huynh cũng chỉ là thường xuyên được sư tôn chỉ điểm. Này có nghĩa là... Lạc Băng Hà là đệ tử được sư tôn coi trọng nhất, là tâm phúc nhất của người a! Lại nhìn đại sư huynh, liền hiểu sao sắc mặt hắn tệ như vậy.
Ai, thật là thế sự vô thường, một phen vì đại sư huynh vốc nước mắt đồng tình...
Bên ngoài thanh tĩnh xá, Lạc Băng Hà dựa theo chỉ thị của Thẩm Thanh Thu đánh một chưởng kiếm pháp. Hắn lén nhìn sư tôn, lại thấy người đỡ trán thật lâu, hắn càng lo sợ bất an.
Thẩm Thanh Thu không đành lòng đả kích hắn, một lúc lâu sau nói: "Rất linh hoạt". Lạc Băng Hà lập tức nhăn nhó.
"Ngươi có thiên phú, linh lực không là vấn đề, nhưng kỹ năng không chỉ dựa vào thiên phú, cần luyện tập thật nhiều. Mấy thói quen đánh nhau loạn xạ từ trước đều phải bỏ hết". Thấy vẻ mặt như đưa đám của Lạc Băng Hà, y bật cười: "Băng Hà, ngươi thông minh, năng lực lĩnh ngộ lại cao, cái này không làm khó được ngươi."
"Đầu tiên, chưởng pháp, bề ngoài là dùng bàn tay đập mục tiêu, nhưng thực tế phải kết hợp cùng thân trên". Thẩm Thanh Thu đặt hai ngón tay lên đan điền Lạc Băng Hà: "Linh lực từ đan điền ra tới, theo kinh mạch qua thượng thân, lại đi đến bả vai, theo sau là cánh tay, cuối cùng là đầu ngón tay. Muốn có sức lực bạo phát kinh người, thì không thể xem nhẹ thân trên. Rất nhiều người đề cao chưởng hình mặt ngoài mà xem nhẹ sự phối hợp của thân thể, quả thật đại sai."
Ngón tay lành lạnh của sư tôn nhẹ nhàng dao động trên ngươi, nơi đi qua ẩn ẩn ngứa, độ ấm của đầu ngón tay xuyên qua vải vóc truyền đến trên người...
Thẩm Thanh Thu đột nhiên gõ quạt xếp lên đầu Lạc Băng Hà: "Vi sư đang giảng giải cho ngươi những điều cần chú ý, ngươi đỏ mặt cái gì! Vi sư vừa giảng những gì đã nghe rõ cả chưa?"
Lạc Băng Hà nhanh chóng nói: "Nghe rõ! Sư tôn vừa rồi nói chưởng pháp phải chú ý phối hợp thân thể cùng cạn tay. Cần phối hợp thống nhất, coi trọng thúc triển, làm linh lực lưu động càng thông suốt mau lẹ có sức bật, đồng thời còn muốn chú trọng linh lực vận hành tuần hoàn."
Thẩm Thanh Thu vừa lòng gật gật đầu: "Không tồi, chính là như vậy. Nói nghe đơn giản nhưng cũng rất trừu tượng, cần không ngừng luyện tập mới có thể lĩnh hội cùng thực hiện". Y từ từ mở quạt xếp: "Ngươi bắt đầu luyện đi, vi sư ở đây xem."
Lạc Băng Hà thoáng bình định nỗi lòng, liền nghiêm túc đánh một chưởng tới, một bên đánh, một bên cảm giác linh lực vận chuyển trong cơ thể. Sau khoảng chục lần, đột nhiên hắn cảm giác linh lức cùng chưởng pháp có sự phối hợp vi diệu. Nếu hắn làm quyền thế này, linh lực vừa vặn đi đến đó thì liệu uy lực có lớn hơn một ít hay không... Nếu thượng thân di chuyển như vậy, có phải linh lực sẽ càng linh động...
Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà nhíu mày suy tư, mà chưởng pháp đã dần có chút tiến bộ, không khỏi nở nụ cười.
Nhanh hơn so với dự đoán của y.
Thời gian trôi qua thật mau, mặt trời dần ngả về phía tây, cảnh vật được ánh cam chiều tà ấm áp bao phủ, Lạc Băng Hà chìm đắm trong đó, khóe miệng càng cong lên.
Hắn đánh bộ quyền lại một lần, cười nói: "Sư tôn, lần này thế nào?"
Thẩm Thanh Thu phe phẩy cây quạt: "Có tiến bộ. Lại đây."
Lạc Băng Hà vui vẻ chạy lại.
"Vi sư chỉ ngươi yếu điểm tiếp theo."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro