Chap 13: Mộng Ma (3)
Edit: Xoài
Ảo giác dần tan đi, tà hỏa vừa tàn sát bừa bãi trong ngực trong đầu tức khắc biến mất. Hắn trố mắt ngẩng đầu liền thấy sư tôn đang quỳ một gối xuống đất ở phía trước, một tay che bụng, sắc mặt tái nhợt. Hắn theo cảm giác cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay chính mình, thấy còn có một tia linh lực sắp tàn lưu chuyển trên đầu ngón tay, mơ mơ hồ hồ nhớ tới hắn vừa rồi đã làm gì, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.
Hắn lập tức lao về phía Thẩm Thanh Thu, thật cẩn thận đỡ y, vừa hối hận vừa vội hỏi: "Sư tôn! Người, người tại sao không đánh trả!" Dựa vào linh lực của sư tôn hắn, hoàn toàn có thể trực tiếp cho hắn một bạo kích, linh lực hai bên va chạm, không những có thể hoá giải công kích từ hắn, còn có thể đánh ngược trở về phía hắn.
Lại nghe sư tôn thấp giọng thở dài một tiếng: "Đứa nhỏ ngốc". Khuôn mặt dưới ánh trăng ôn nhu, cười nói: ".....Vốn dĩ là vì sợ ngươi bị thương. Nếu ta đánh lại, làm tổn thương ngươi, còn có ý nghĩa gì sao?"
Lạc Băng Hà nghe âm thanh suy yếu của sư tôn, ý nghĩ một chưởng đánh chết chính mình cũng có, "Nhưng hiện giờ sư tôn lại trở thành người bị thương!"
Hắn hổ thẹn không thôi, cùng chuyện ba trận tỷ thí với Ma giới còn chưa trôi qua bao lâu, lại khiến sư tôn bởi vì chính mình mà bị thương, lần này vẫn là bị hắn trực tiếp đánh trúng! Nhớ tới vừa rồi còn thề son sắt quyết không để sư tôn bị liên lụy, hắn thật sự muốn đem đầu mình cắm xuống đất! Thẩm Thanh Thu thấy đứa nhỏ này mặt đầy tự trách khổ sở, cảm thấy buồn cười, khẽ cười nói: "Tu vi của ta mạnh hơn ngươi, vi sư ăn thêm vài chiêu cũng không quan trọng."
Lạc Băng Hà thà rằng sư tôn đánh hắn mắng hắn xả giận, hoặc giống như trước hờ hững châm chọc mỉa mai, nhưng sư tôn cố tình lại mềm giọng nói chuyện, làm hắn ngơ ngác nói không ra lời.
Hắn thật là ngu ngốc, hắn đã có sư tôn tốt nhất thiên hạ, thế nhưng còn oán hận số phận không công bằng, có thể gặp được sư tôn, tại sao còn không biết đủ! Sau một lúc lâu, Lạc Băng Hà thấp giọng nói: "Đều là ta sai."
Thẩm Thanh Thu cho rằng hắn còn đang tự trách, kiên nhẫn mở lời nói: "Không liên quan đến ngươi. Ma tộc hành sự quỷ dị cực đoan, khó lòng phòng bị. Có điều, nếu lần sau ngươi không muốn gặp chuyện tương tự, chỉ có thể trở nên mạnh hơn."
Không sai, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chỉ có trở nên mạnh hơn mới không bị khinh dễ, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ! Lạc Băng Hà đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú Thẩm Thanh Thu, đôi mắt đen như diệu thạch, phản chiếu ánh sáng còn loá mắt hơn sao trời phản chiếu.
Hắn quỳ bên cạnh người Thẩm Thanh Thu, giọng nói leng keng, "Ta hiểu rồi."
Hắn không để ý, đây là lần đầu tiên hắn không xưng "Đệ tử", siết chặt bàn tay, lại lần nữa mở miệng, gằn từng chữ, "Từ nay về sau, chuyện như thế này.......Ta tuyệt đối sẽ không khiến nó phát sinh lần nữa."
Để sư tôn bảo vệ chính mình vì quá mềm yếu vô dụng, còn khiến sư tôn vì thế mà bị thương.......Những việc này, tuyệt đối sẽ không lại xảy ra!
Thẩm Thanh Thu "Ồ" một tiếng, nỗ lực vươn tay, xoa xoa đầu hắn, cười nói: "Nhưng mà, cũng không cần quá bận tâm. Nếu ngươi không thể trở nên mạnh hơn, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, bảo vệ cho ngươi."
Lời này vừa nói ra, Lạc Băng Hà hoàn toàn ngây dại, chưa từng có người hứa hẹn thẳng thắn lại mãnh liệt như thế với hắn.
Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng lại có mấy người có thể nói rằng, ngươi không cần phải trở nên mạnh hơn, có ta ở đây, đương nhiên sẽ không khiến ngươi chịu ủy khuất?
Cổ họng Lạc Băng Hà nghẹn lại, từng trận sóng triều ấm áp đập trong lòng, thiếu chút nữa lại muốn khóc. Dưới ánh trăng sáng, sư tôn khuôn mặt tuấn nhã, trong mắt lấp lánh ánh sao, đẹp mà không dính khói lửa phàm trần, chút tình cảm không tên dần nảy mầm trong đáy lòng.
Bỗng nhiên ý thức được câu nói vừa rồi của sư tôn mang ý sẽ vĩnh viễn ở bên hắn......Rặng mây đỏ dần dần bao phủ gương mặt, không cần sờ, hắn cũng biết mặt mình hiện tại nhất định rất nóng, ngượng ngùng mà cúi đầu.
Thẩm Thanh Thu ho một trận, ghì ghì cánh tay hắn nói: "Được rồi, trước tiên đỡ ta lên đã."
Lạc Băng Hà cảm thấy nơi bị ghì trên cổ tay không đau không ngứa, lại có cảm giác tê dại thoáng qua, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh vừa rồi sư tôn ánh mắt long lanh mà nhìn hắn, khoé miệng vừa nhếch lên một độ cung, lập tức cảm thấy nỗi lòng thắt lại, đáy lòng mắng vài câu, lúc này còn nghĩ chuyện linh tinh. Vội điều chỉnh lại tâm tư, theo lời đỡ lấy sư tôn.
Bỗng nhiên, có một âm thanh già nua đột ngột vang lên, "A" một tiếng, ngạc nhiên nói: "Tiểu tử cư nhiên có thể phá tan kết giới của lão phu, quả là không tầm thường."
Thanh âm phảng phất từ trong sơn cốc truyền đến mang theo tiếng vọng, quanh quẩn xung quanh hai người, làm người khó có thể xác định phương hướng phát ta âm thanh.
Lạc Băng Hà đỡ sư tôn không có đứng dậy, ánh mắt cảnh giác. Hắn tiến lên trước một bước, đem Thẩm Thanh Thu che ở phía sau.
Thanh âm kia lại nói: "Ngươi lại đây, để lão phu nhìn xem, rốt cuộc là thiếu niên anh hùng thế nào, mới có bản lĩnh lớn như vậy."
Lạc Băng Hà nhìn về phía sư tôn, sư phụ chưa lên tiếng, đệ tử không nên tự tiện chủ trương.
Sắc mặt Lạc Băng Hà ngưng trọng, Thẩm Thanh Thu trái lại thật ra rất nhẹ nhàng, còn hướng hắn nói: "Người ta chính là hỏi thiếu niên anh hùng ngươi, đáp lời đi?"
Mặt Lạc Băng Hà đỏ lên, xoay người cất cao giọng nói: "Phá vỡ kết giới của tiền bối, hoàn toàn là nhờ vào sức mạnh của sư tôn ta. Tuyệt không dám đảm đương danh thiếu niên anh hùng."
Thanh âm kia hừ một tiếng, tựa như rất khinh thường. Nơi này là mộng cảnh của Lạc Băng Hà, chỉ có thể dựa vào sức của chính hắn, Thẩm Thanh Thu tuy rằng thay Lạc Băng Hà chắn một chưởng, nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào thần trí tỉnh táo nhanh chóng của Lạc Băng Hà mới có thể phá huỷ kết giới.
Thẩm Thanh Thu nói: "Vị này hẳn là Mộng Ma tiền bối."
"Là lão phu không sai." Ngữ khí kiêu ngạo.
Lạc Băng Hà nhíu mày, chợt nghe thấy âm thanh truyền đến trong đầu, "Lão phu để tiểu tử ngươi vào đây, lại không ngờ người Thương Khung Sơn phái cũng ở đây, để hắn ngủ một giấc trước đi."
Lạc Băng Hà còn chưa có phản ứng, đã thấy sư tôn nhẹ nhàng nhắm mắt, nặng nề ngã xuống.
Lạc Băng Hà kinh hãi, vội đỡ lấy y, kêu: "Sư tôn?"
Mộng Ma nói: "Không cần lo lắng. Lão phu chỉ là đưa hắn tiến vào mộng trong mộng, ngủ càng thêm sâu mà thôi. Ngươi, mau tới đây!" Lần này, thực ra lại có thể nghe được giọng nói phát ra từ một chỗ tối tăm trong sơn động phía Tây truyền đến.
Lạc Băng Hà thấy không thể khiến sư tôn tỉnh dậy, đem y nhẹ nhàng đặt nằm trên mặt đất, chuyển hướng tới chỗ thanh âm kia: "Sư tôn ta tôn xưng ngài một tiếng tiền bối, ta tất nhiên là càng phải lấy lễ đối đãi ngài, hi vọng ngài không cần làm khó sư tôn."
Mộng Ma hắc hắc cười nói: "Tiểu tử, ta đã kem qua trí nhớ của ngươi, tên sư phụ này đối với ngươi cũng không tính là tốt, vì sao không dứt khoát để ta diệt trừ hắn? Ta đây chính là muốn giúp ngươi a."
Lạc Băng Hà lắc đầu: "Sư tôn không phải người như tiền bối nghĩ. Lại nói cho dù thế nào, sư tôn cũng là sư tôn, y đối xử với ta thế nào đều có thể, làm đệ tử lại không thể bất kính."
Mộng Ma hừ nói: "Cổ hủ! Nhân giới chính đạo, đều là tính tình dối trá như vậy. Mặc hắn sư không sư, tôn không tôn. Phàm là người khinh ta hại ta, đều nên giết! Hắn biết rõ tu vi của ngươi không đủ để ứng phó Thiên Chùy, lại phái ngươi lên đài tỷ thí, rắp tâm điều gì, chả nhẽ ngươi không rõ?"
Lạc Băng Hà nhàn nhạt nói: "Khi đó, chính ta cũng không tin bản thân có thể thắng. Sư tôn lại tin tưởng ta, chẳng những cho ta cơ hội, còn cổ vũ ta lúc tỷ thí. Cuối cùng, ta cũng thật sự đã thắng." Hơn nữa, sư tôn vì cứu ta, thay ta chắn hai lần công kích, y đối xử với ta, là thật lòng tốt.
Mộng ma cũng nhìn vài đoạn ngắn lung tung, không hiểu rõ Thẩm Thanh Thu, cũng không có ý định nói mãi vấn đề này, nhưng đối với thái độ của Lạc Băng Hà rất vừa lòng: "Tiểu tử, ngươi hoá ra lại rất trọng tình trọng nghĩa."
Lạc Băng Hà không cần nghĩ ngợi: "Không bằng một phần vạn sư tôn đối với ta."
Mộng Ma cảm thấy nếu hắn có khoé miệng nhất định đang run rẩy. Hắn quyết định đổi đề tài.
Trầm ngâm một lát, Mộng Ma nói: "Lão phu cảm giác trên người của ngươi, có một thứ rất lợi hại, tuy rằng không biết thứ kia rốt cuộc là gì." Lạc Băng Hà hơi hơi kinh ngạc: "Là cái gì? Đến cả ngài cũng không nhìn ra được?"
Mộng Ma hắc hắc nói: "Tộc của ta nhân tài lớp lớp, có người kiệt xuất hơn lão phu tạo phong ấn gì lên người ngươi, cũng không phải không có khả năng."
Lạc Băng Hà chấn kinh, không dám tin nói: "Ý của tiền bối là, đồ vật trên người ta....có liên quan tới Ma tộc?"
Mộng Ma cười nhạo nói: "Sao nào? Không vui? Vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với Ma tộc sao?"
Lạc Băng Hà cường ngạnh nói: "Ma giới làm nhiều việc ác, nhiều lần khiến sư tôn của ta bị thương, ta tự nhiên không thể cùng bọn chúng có liên quan."
Mộng Ma buồn bực nói: "Tiểu tử, ngươi dám dừng việc hai ba câu đã nhắc đến sư tôn kia của ngươi không? Lão phu đoán, ngươi tiếp theo liền nói, xin hỏi tiền bối, có cách nào đem nó từ trên người ta xuống không?"
"Cho dù ta hỏi, tiền bối sẽ nói cho ta sao?"
Mộng Ma cười ha ha: "Đây cũng không phải lão phu không muốn nói cho ngươi, mà là lão phu cũng thật sự bất lực. Đến nhìn cũng nhìn không ra, nói gì đến loại bỏ? Nếu không phải không nắm bắt được tiểu tử nhà ngươi, ta đã sớm đem hai ngươi giết chết, nào có hứng thú dây dưa nửa ngày. Ngươi nghĩ lão phu rảnh rỗi lắm sao?"
Lạc Băng Hà không nói chuyện, ý tứ trên mặt lại rất rõ ràng: Ngươi không rảnh thì ai rảnh.
Mộng Ma lại nói: "Ta không thể diệt trừ hoàn toàn, nhưng mà, không phải không có cách áp chế."
Lạc Băng Hà kinh ngạc, thử thăm dò hỏi: "Tiền bối, có nguyện ý cho ta biết phương pháp?"
Mộng Ma hướng dẫn nói: "Lão phu không chỉ có thể dạy ngươi phương pháp áp chế, mà còn có thể chỉ dạy ngươi càng nhiều thứ khác."
Lạc Băng Hà nghe hiểu rõ, thanh âm nháy mắt lạnh lùng: "Ngươi muốn ta tu ma?"
"Tu ma có gì không tốt? Nếu ngươi có thể tu ma, thứ trên người ngươi còn có thể hỗ trợ tu vi phát triển cực nhanh. Đứng trên vạn người, tuyệt đối không phải nói suông! Nếu như có thêm thời gian, còn có thể tung hoành tam giới tới nghiêng trời lệch đất, trăm trận trăm thắng, không gì cản nổi!"
Nghe được một câu cuối cùng, Lạc Băng Hà trong lòng vừa động.
Phát triển cực nhanh, đứng trên vạn người, tung hoành tam giới, trăm trận trăm thắng, không gì cản nổi. Đó........hẳn là sự tồn tại mạnh nhất đi?
Nhưng thật nhanh, hắn phủ quyết ý niệm này. Sư tôn căm ghét nhất là con đường yêu ma, nếu chính mình nhịn không được bị Mộng Ma dụ hoặc vào tà đạo, sao có thể đối mặt với sư tôn? Bất luận là sư tôn thương tâm muốn chết hay nổi trận lôi đình, đều không phải điều chính mình muốn thấy.
"Không được." Lạc Băng Hà quả quyết cự tuyệt.
Mộng Ma cười lạnh nói: "Nếu như ngươi không chịu theo ta học, chỉ sợ không thể áp chế ma khí trên người ngươi. Hiện tại tiềm tàng sâu, không nhìn ra còn tốt, nhưng lão phu cảm nhận được, phong ấn trên người ngươi đang yếu dần. Chờ nó một ngày phá phong ấn mà thoát ra, sư phụ tốt lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình, xem cái ác như kẻ thù kia của ngươi, sẽ đối xử với ngươi như thế nào?"
Động đến điều Lạc Băng Hà kiêng kị nhất, hắn cắn chặt răng, "Mộng Ma tiền bối, tại hạ chỉ là một phàm tu nho nhỏ, đến Trúc Cơ còn khó, ngài cần gì phải một hai ép ta tu ma?"
"Tiểu tử chớ có không biết điều! Lão phu nhìn ngươi thân mang kỳ trạng, không muốn một thân tuyệt học của ta tan thành mây khói, bao nhiêu người cầu còn không được!"
Lạc Băng Hà không thay đổi sắc mặt, trong lòng muôn vàn suy nghĩ.
Mộng Ma thấy Lạc Băng Hà mặt không biểu tình cũng không nói tiếp, bỗng nhiên nảy lên một dự cảm xấu.
Quả nhiên, khi Lạc Băng Hà mở miệng, tươi cười mang theo ý vị không rõ. Hắn thong thả ung dung nói: "Tiền bối vội vã muốn dạy ta như vậy, sợ là không chỉ bởi vì không muốn tuyệt học không người nối nghiệp đi?"
Mộng Ma thầm kêu không tốt.
Lạc Băng Hà nói: "Ký sinh vào mộng cảnh của người khác, nếu thường xuyên đổi ký chủ mới, nguyên thần trong lưu ly gian sẽ bị hao tổn, nhưng nếu có thể sống nhờ trên người ký chủ cố định một thời gian dài, sẽ có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, hồi phục nguyên thần." Hắn dừng một chút, nói: "Mộng Ma tiền bối chẳng lẽ gặp đại nạn, mới bất đắc dĩ chọn ta làm ký chủ để bồi dưỡng?"
Mộng Ma bị hắn nói trắng ra, cũng không phản bác hay tức giận, thoải mái hào phóng thừa nhận nói: "Không tồi! Không nghĩ tới tiểu tử ngươi cư nhiên cũng hiểu biết rộng, còn nhận ra điểm này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro