Chương 17: Ngũ Đại Quỷ Nhân
Xuống núi một lần nữa, quả thật mệt mỏi a
Dạ Miêu Vãng trong lòng mang tâm trạng hào hứng, mong chờ đợt gặp các vị tông chủ trong thập tông chủ mà Tịnh Hung nhắc đến, mỗi tháng ở Thành Linh Điện diễn ra một lần, Thành Linh Điện là nơi ở Cố Trạch Quân, vị tông chủ đứng đầu giới tu tiên trong tiểu thuyết " Cuộc Đời của Đan Sư Nhân". Lần trước, hắn hại ta buộc phải giải quyết chuyện Tuyệt Lan đến giờ không quên. để ý thì ngày này bốn tháng trước cũng là ở Thành Linh Điện, lúc ấy Dạ Miêu Vãng một lần nữa được trùng sinh.
Dựa theo nguyên tác, Dạ Miêu Vãng sinh ra đã có mệnh thiên sát cô tinh, mệnh cách xui xẻo, người đời chán ghét, càng cảm thấy chướng mắt. Nếu càng kết nối các sự việc lại với nhau trùng sinh một lần nữa, thiên sát cô tinh ở nguyên tác, tấm thiệp diện kiến thập tông chủ, quỷ Linh Lan ở Cát Tiên Lượng, sự xuất hiện của Cố Doanh, hồi ức của Tuyệt Lan…. Chẳng phải đã đưa ra kết luận hết tất thảy.
Càng ngẫm càng nghĩ, chẳng phải có người trong buổi yến tiệc đó đã muốn giết Dạ Miêu Vãng sao? Chẳng nhớ, chẳng biết được dựa theo nguyên tác rốt cuộc Dạ Miêu Vãng đã gây ra bao nhiêu mối họa nhỉ. Nhưng với tính cách được xây dựng dưới tay Cô Gái Yêu Sách, vậy chẳng phải càng có nhiều mối thê lương sao?
Dạ Miêu Vãng là tông chủ nữ đầu tiên trong giới tu chân tiếng tăm lẫy lừn, đặc biệt là ở Dạ Miêu Sơn, tinh hoa trời đất tích tụ một vùng, từ khi sinh ra đã được người đời đồn đại rằng tính cách khó lường, lạnh lùng nghiêm khắc đồ đệ. Nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy rối ren, cả buổi chiều ngồi trong xe ngựa chẳng biết trời đã chập tối lúc nào, chẳng biết đã đi đến nơi chưa, gian trong xe ngựa còn lưu lại mùi thuốc lá lần trước, trên tay mân mê tấm thiệp vàng kim tinh tế. Càng nhìn càng có chút lo sợ, thị phi không quan tâm quá nhiều nhưng sự bất an tột độ này là gì
Dạ Miêu Vãng hoàn toàn không hiểu, tay bất chợt đặt lên lồng ngực không hay
Lần đi lần này, Dạ Miêu Vãng đi một mình không suy nghĩ gì cả
Bên ngoài, tiếng móng ngựa lộc cộc lộc cộc không yên, dòng người đi qua đi lại cứ thế mà thành dòng, buổi đêm đến. Ánh đèn lồng thấp thoáng treo cả một dòng đường phố, tiếng nói cười, tiếng vui vẻ của người thôn dân đây.
Yên bình thật!
Chẳng phải mọi thứ cứ mãi như này rất tuyệt sao
Dạ Miêu Vãng dựa người vào vách gian xe ngựa, ngước nhìn, rũ lông mi, tự nhận mình có chút tội lỗi
Đột nhiên, xe ngựa bỗng dừng lại, người chủ xe ngựa liền bảo: “ Cô nương, đã tới Thành Linh Điện”. Dạ Miêu Vãng nghe đến đây, liền phản ứng nhổm dậy, từ từ đứng dậy bước ra. Trước Thành Linh Điện, bao nhiêu chiếc xe ngựa, người tu tiên lẫn các vị đạo trưởng tông chủ ở xe ngựa, người người đông không rõ mọi thứ, hôm nay nàng ta vẫn mặc hắc y như bao ngày thường, chỉ khác là hôm nay lại đội mịch ly. Trước cổng vào Thành Linh Điện, đệ tử ở đây đã đứng trực sẵn, kiếm tra các thiệp mời bước vào.
Một vị nam tử trẻ tuổi đến chỗ Dạ Miêu Vãng, dáng vóc khá cao, gương mặt nghiêm nghị, cả thân bạch y. Dạ Miêu Vãng hoàn toàn không quen biết hắn, nhìn hắn có chút quen mắt, gương mặt lạnh lùng, tâm lặng như nước cung kính chào hỏi: “ Vị cô nương, ta là Cố Doanh, không đặc biệt họp mặt, cô nương đại diện cho vị tông chủ nào vậy?”
Dạ Miêu Vãng không ngại gì, mặc dù quen biết Cố Doanh. Nhưng nàng hơi ngờ nghệch, Cố Doanh lần trước có gặp nàng sao lại không biết mặt chứ, chắc là đầu đội mịch ly không rõ dung mạo, thân mang không phải một loại vải lụa cao cấp, xiêm y bình thường. Chắc có thế mà Cố Doanh hoàn toàn không nhận ra nàng lại ai cả, nàng thở dài, lại mang tâm tư nghiêm lạnh lùng như một mặt đá tường đã lạnh không hay, từ từ vén nửa vải lụa mịch ly để lộ nửa khuôn mặt, mỉm cười: “ Cố công tử, ta mới gặp vài ngày trước mà”
Cố Doanh chợt nhận ra vị cô nương đây là Dạ Miêu Vãng, gương mặt có chút biểu tình không hiểu, vị tông chủ bậc nhất tu tiên lại sao cải trang một nữ tử phương xa, khí thế không lạnh lùng ngược lại có chút trầm ấm lạ thường. Cố Doanh đột nhiên cười lạnh, trầm thấp lạ thường, ngữ khí vẫn còn sự tôn kính dành cho Dạ Miêu Vãng: “ Ra là người Dạ Tông chủ, tại hạ hoàn toàn không nhận ra người đấy”
Dạ Miêu Vãng cười nhàn nhạt nói: “ Cố công tử, ngươi ngày càng thú vị lắm đấy! Ta đến đây làm ơn ngươi hãy đừng nói với vị nào cả “
Nói xong, Dạ Miêu Vãng liền xoay lưng rời đi bỏ lại Cố Doanh đang đứng trời chần không rõ chuyện gì lẫn toan tính của vị cô nương đây. Cứ nhìn ngắm hình bóng của nàng ta hướng về phía cổng rồi quay phắt lại xử lí các vị khách tiếp theo.
Dạ Miêu Vãng đại diện Dạ Miêu Sơn đến Thành Linh Điện, chỗ ngồi không quá tự nhiên, thị nữ đưa thức ăn dạ tiệc đến chỗ Dạ Miêu Vãng cũng có dặn dò một tiếng, nàng ta cũng chỉ gật đầu có lệ, vẫn đội mịch ly xuyên suốt quá trình. Quan sát một chút, Cố Doanh bên ngoài lẫn bên trong dù có mời khách lẫn tiếp khách, gương mặt lẫn biểu hiện không quá tệ như lúc nãy đang gặp.
Cố Doanh lúc nào cũng tiếp khách cũng giới thiệu vị huynh đệ của mình, nhớ không lầm là Trạch Luân, quan hệ không tồi trong có vẻ thân thiết lắm. Đi đâu hay gặp ai cũng không quên gọi vị sư đệ này. Dạ Miêu Vãng có chút cảm thấy thú vị hơn bao giờ hết.
Lúc này, có lẽ các vị khách mời đã đến đông đủ, tuy Thành Linh Điện trấn dưới núi, không gian phải trầm trồ lên, ai ai cũng ngồi tụ tập gần cả một cái hiên nhà, khách quý chật nhà, có người danh môn tiếng tai lẫy lừng, cũng có giang hồ nhân sĩ ở nhiều môn phái khác nhau.
Ở đây phong lưu tài nhân khắp nơi đều gặp mặt, mỗi người một bàn, không phân biệt rõ nam nữ không phải ngồi từng phòng riêng biệt, chỉ khác là ngăn cách giữa mọi người là những tấm bình phong gỗ quý chủ yếu là mang tính tượng trưng không quá gì cả. Bên nữ khách đến thì đã có vài vị đệ tử ở Thành Linh Điện xử lý gặp mặt, còn vị nam tử mang phong thái của một bậc tướng quân, sát khí trời định, sở hữu dáng vẻ của một nam tử hảo hán đang ngồi chễm chệ đằng kia, có lẽ đó Cố Trạch Quân, vị ngồi kế bên phải ắt hẳn là kế tử thân cận Cố Doanh.
Trong buổi gặp gỡ hôm nay, nhiều nhạc sĩ, ca kỹ, khắp bốn phương mời về thổi kèn, chơi cầm, vũ cơ rực rỡ ở khán phòng nhảy múa uyển chuyển. Dạ Miêu Vãng bước vào, ngắm nhìn những vị vũ cơ uyển chuyển múa, vạt áo như mây, tựa như tiên hạ phàm, hoa tươi bung lụa của họ cứ thể mà theo từng điệu nhạc động tác, nàng ta không khỏi cảm thán trầm trồ. Bên cạnh là rượu đã ủ quá tuần, hương vị cay xè vẩn vương là một hương vị hoa cam, mùi hương trộn lẫn với vị rượu ủ lâu năm, lượng tửu không quá nặng ngược lại hương vị phức tạp, vài vị khách nhân vừa nhâm nhi rượu mời vừa cảm nhạc vài người đệm theo
Vị tiên nhân bên cạnh thấy Dạ Miêu Vãng ngồi nhìn say sưa liền nói: “ Đây là vũ khúc “ Tâm Khúc”, truyện kể một vị bần tăng tu tiên, mỗi ngày trên núi không xuống hồng trần, mãi ở đó về sau cảm thấy cô đơn. Chẳng lẽ, đây lần đầu vị cô nương này thấy sao?”
Dạ Miêu Vãng trên người vẫn đội mịch ly, bỗng nghe người bên cạnh bảo vậy. Dưới lớp mịch ly, nàng ta khẽ cười, hướng nhìn chẳng đổi nói: “ Ra vậy! Không trách được những vị vũ công đây lại chủ yếu múa may uyển chuyển, nhưng gương mặt có chút cô đơn như vậy! Viễn cảnh khó thấy, tận mắt thế này, lưu ly trong lòng”
Vị tiên nhân bên cạnh Dạ Miêu Vãng bỗng cười lớn, lát chắp tay hành lễ: “ Haha, vị cô nương đây tâm tình thâm sâu, trời cao trông rộng. Ta tên Trúc Tang, vị cô nương có thể ta xin thỉnh vấn phương danh được không?”
Dạ Miêu Vãng dưới lớp mịch ly, lạnh lùng, miệng nhấp rượu hoa, không làm điều dư thừa, thấy vị tiên nhân tự xưng Trúc Tang này có chút quái dị, lại còn hành lễ học môn. Dạ Miêu Vãng hơi lo không rõ có nên xưng không, liền nghĩ cũng bịa một tên: “ Tại hạ tên Vô Danh Từ, hồi sau sẽ hiểu rõ kỹ hơn ”
Một tiếng trống rền vang, gõ tùng tùng tùng, ai ai cũng hướng về người đội mịch ly, một thân hắc y bên cạnh là vị mặc bạch y. Tiếng thì thầm to nhỏ từ các vị tông chủ tiên nhân bắt đầu to nhỏ, thỉnh thoảng nghe được vài biệt danh mới như là “ hắc bạch vô thường”, “ âm dương vô song”, “ hắc đạo nữ nhân”, “ bạch chính nam nhân”,...
Nhắc đến, người ngồi bên cạnh Dạ Miêu Vãng, nếu đã nói bạch chính nam nhân kia, nàng ta đoán chắc là Tịnh Hung ngồi bên cạnh. Càng có chút hiếu kì, Dạ Miêu Vãng đưa mắt nhìn sang không ngờ là đoán đúng
Dạ Miêu Vãng không quan tâm mấy, đến lúc có một vị tiên nhân quý danh được hiện rõ trên đỉnh đầu, một hàng chữ của hệ thống ba chiều là Trần Minh bảo: “ Các vị đạo nhân, tại hạ nghe đến việc quỷ Linh Lan ở Cát Tiên Lượng gây rối không biết đã nghe đến sự xuất hiện của Rối Nhân Thi Chỉ về rừng thi thể đó chưa?”
“ Nghe nói vụ quỷ Linh Lan đó là do Dạ tông chủ ở Dạ Miêu Sơn xử lí.”
“ Ặc, lại là nữ đạo song yêu đó à?”
“ Nghe nói hôm nay không có mặt, huầy sống ẩn tiếp à?”
Tiếng nói từ mọi người đó bắt đầu lớn hơn không hay, bắt đầu dân dần ồn ào hơn bao giờ hết giống như là một cái chợ vậy, tuy Dạ Miêu Vãng việc báo cáo xong xuôi. Bây giờ náo nhiệt hơn bao giờ hết, ồn ào có, thị phi có, âm thanh đông đảo qua lại, tiếng đầu tiên nghe được là từ vị đạo nhân mặc xiêm y lạ không rõ sơn đồ ở đâu: “ Này, đưa con ả nữ quỷ đó trấn dưới núi nhanh, ả ta lải nhải lải nhải nhiều đến mức không chịu được đây này! Đến mức không chịu nói tên Rối Nhân Thi chỉ đó đang ở đâu?”
Cố Doanh liền đáp: “ Tính tình nữ quỷ Tuyệt Lan có cá tính mạnh mẽ, quật cường, mong đại nhân lượng thứ.”
Có vị tiên nhân lại nói, hắn ta cầm ly rượu chưa uống chỉ chỉ vào trong không trung, rồi miệng thì độc mồm xối xả vào người chủ trì: “ Lại là nghiệt duyên từ Cố Trạch Quân nữa à?”
“ Đúng là nghiệt duyên không hết”
“ Cố Đại nhân thật là không gì để nói nữa”
Cố Doanh nghe những lời thị phi này, liền biết điều im lặng không nói gì thêm. Cố Trạch Quân chủ trì buổi dạ tiệc này cũng không nói gì thêm, tay cầm ly rượu nhấp nhấp môi, chẳng mấy chốc ly rượu trong tay cạn sạch. Giọng của vị tiên nhân đó liền nói: “ Cố Trạch Quân, ngươi đã ở đây thì mau gặp ả Tuyệt Lan mau chóng moi thông tin của Rối Nhân Thi Chỉ ra”
Cố Doanh đáp: “ Cố Tông Chủ không khỏe, việc tư chưa xử, nếu càng gặp nữ quỷ càng điên lên tình thế khó lường hơn bao giờ cả. Không moi móc được gì đâu”
Dạ Miêu Vãng không nhẫn nhịn được sự ồn ào liền đặt ly rượu, đập xuống bàn thật mạnh, lạnh lùng nói: “ Tuyệt Lan tướng quân là thuộc hạ dưới tay Rối Nhân Thi Chỉ? Điều nào chứng minh ngươi nói là ả?”
Người tiên nhân này liền đáp, giọng điệu có chút khinh bỉ: “ Vị cô nương đây không biết sao? Rừng thi thể mà mọi người nhắc đến là của Tuyệt Lan dâng lên cho Rối Nhân Thi Chỉ đấy! Rối Nhân phẩm vị thấp kém vậy mà dám làm cái rừng thi thể này một lần nữa. Kinh tởm thật!”
Dạ Miêu Vãng không chịu được nữa, liền cởi bỏ mịch ly ra. Ai ai ở đó cũng trở nên ngạc nhiên, quan sát mọi người vẫn mãi trao đổi thoải mái, ắt hẳn mối quan hệ không tồi. Ngược lại, phải rất thân thiết. Dạ Miêu Vãng vốn nên ngồi yên không nói gì, nhưng nghe đến Tuyệt Lan, nàng ta hoàn toàn chẳng yên tâm chút nào, không nhịn được liền chen thêm một câu: “ Chư vị, thi thể treo và các thi thể ở đó nghe nói là của Rối Nhân Thi Chỉ. Không lẽ hắn ở gần đó?”
Khoảng không im lặng, mọi người ở đây cũng hoang mang theo. Trong số các vị tiên nhân ở đây, không ai nói cả đợi một người liền lên tiếng: “ Rối Nhân Thi Chỉ không ở đó, chẳng qua Tuyệt Lan là thuộc hạ của hắn, còn chuyện cảnh thi thể chết tàn sát đến thế cũng là một trong sự nhận biết của hắn. Tuyệt Lan vốn có thể hồn phiêu phách tán mà ở lại làm Hạ Quỷ thật đáng buồn.”
Nếu nói như vậy, chẳng phải liền khẳng định vụ việc này liên quan đến Cố Trạch Quân nhiều hơn sao? Cũng vừa khẳng định Tuyệt Lan chết là do nghiệt duyên với Cố Trạch Quân nhiều hơn là Dạ Miêu Vãng. Ngoài ra, việc này cũng vừa vặn nói chúng ta ở đây có trách là trách việc Rối Nhân Thi Chỉ này thu nhận Tuyệt Lan làm thuộc hạ nên việc án mạng ở Cát Tiên Lượng hoàn toàn có thể đổ lên trách nhiệm lên hắn.
Dạ Miêu Vãng bên ngoài cười nửa miệng, không ngờ nơi đây chẳng khác về việc hậu cung rắc rối của Mịch Kiến Ngôn theo nguyên tác cả
Lại còn được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ toan tính của từng người
Quả là viễn cảnh tận mắt khó thấy.
Dạ Miêu Vãng không nhịn được liền hỏi: “ Phải rồi ta đi xử lí công vụ ở Mật Đào Sơn có nghe tiếng hát thiếu nữ, không biết các vị tiên nhân đây có nghe đến vụ việc này không?”
Mọi người bắt rôm rả cả lên, người thì bắt đầu lấy chiết phiền ra quạt, giọng điệu có chút khinh bỉ: “ Dạ Tông chủ, cái giọng hát người nghe có thể đó chính tạp âm đấy!”
Dạ Miêu Vãng bình tĩnh giải thích, trong tâm can thật sự muốn nhai đầu người ta: “ Nếu ta nói lúc đó có hai đệ đệ ta đi cùng, và hai đệ ấy không nghe. Có thể trong Mật Đào Sơn có vết tích một nữ quỷ mới nữa nhưng ta hoàn toàn không thấy. Có thể nói pháp lực cao cường”
Tịnh Hung ngồi bên cạnh ho nhẹ đáp: “ Dạ Tông chủ, ta đến kiểm tra rồi không thấy vết tích của nữ quỷ này”
Dạ Miêu Vãng liền khó hiểu, gương mặt ngờ nghệch chẳng rõ cảm xúc lúc này. Chợt nhận ra thêm một việc kì lạ ở Mật Đào Sơn, Dạ Miêu Vãng liền nói: “ À phải rồi, lúc ta đi ngang qua khu vực có một góc pháp trận do Tuyệt Lan tướng quân tạo ra, được một vị cô nương mặc xiêm y trắng, tóc dài đến eo, chân đi giày ủng, bên cạnh có tiếng chuông tịnh tâm. Dường như còn sử dụng Thủy Cán màu tím rất đẹp. Cho ta hỏi mọi người biết không?”
Câu này vừa nói xong, mọi người từ xôn xao chuyển sang im lặng như tờ
Nhìn phản ứng im lặng thế này, Dạ Miêu Vãng không nói gì nghĩ rằng mình nói sai gì đó, liền ho khụ một tiếng chờ đợi đáp án từ đối phương. Tịnh Hung bên cạnh ánh mắt sửng sốt sang ngạc nhiên, liền hỏi: “ Dạ sư muội đang nói gì vậy?”
Một người trong đó nói lạnh lùng: “ Dạ Tông chủ nói người gặp Thiên Tuyết”
Dạ Miêu Vãng nghe liền quay sang, chắp tay mừng rỡ cười, ánh mắt hơi rũ mi nói: “ Hóa ra người đó tên Thiên Tuyết sao? Cái tên vừa đẹp với vị cô nương đó thật! Quả thật xứng Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ti mộ thành tuyết”
Tịnh Hung tuy ngồi kế bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên rời mắt nhìn, hỏi: “ Muội có biết Ngũ Đại Quỷ Nhân không? Chắc Ngũ Đại Tiên Nhân muội nghe rồi nhỉ?”
Ngũ Đại Tiên Nhân ý TỊnh Hung nói đây chính là năm vị tiên nhân bậc nhất giói tu chân trong tiểu thuyết này, Y Nhân Danh Kiếm, Thiếu Nhân Cầm Tửu, Xích Tọa Tướng Quân, Tử Liên Vấn Nhân, Hồng Liên Thiên Đáo. Cái tên ‘ Y Nhân Danh Kiếm ‘ được nói ở đấy ám chỉ Dạ Miêu Vãng, vừa là một đại phu vừa là một nữ kiếm sĩ tiên nhân bậc nhất. 'Thiếu Nhân Cấm Tửu' chính là vị thiếu niên tài cao tuổi trẻ đã vừa chơi cầm vừa uống rượu dưới ánh trăng chẳng ai khác là 'Bạch Vô Nhất', 'Xích Tọa Tướng quân' là người sư đệ được nhắc đến trong tiểu thuyết chính tay Dạ Miêu Vãng giết chết chính là Thẩm Xích, vị tiên nhân cầm rìu đứng giữa chiến trường phương Bắc, tu vi cao không ai sánh bằng, 'Tử Liên Vấn Nhân' chính là Tước Chu Lan nữ nhân này là tiên nhân ngồi trước mặt Dạ Miêu Vãng đây, một người dùng cầm vấn vong linh, về thân phận người này đến đâu, chưa gặp chưa thể nói được. Người cuối cùng là 'Hồng Liên Thiên Đáo', chính là vị tướng quân chủ trì Cố Trạch Quân gieo rắc nghiệt duyên. Còn Ngũ Đại Quỷ Nhân hoàn toàn chưa nghe hoàn toàn không biết họ là ai, lần đầu Dạ Miêu Vãng nghe đến họ có chút hơi lo lắng, nhắc đến ‘ quỷ’ ắt hẳn liên quan đến nhiều mối họa lẫn hận thù sâu đậm.
Dạ Miêu Vãng lắc đầu, đáp: “ Mời sư huynh kể nghe tôn tính quý danh”
Một người trong đây lên tiếng cười lớn nói: “ Chả trách được Dạ tông chủ vì người sống ẩn hơn chục năm, không ra ngoài nhiều, chẳng rõ sự tình thiên hạ thế nào cũng phải. Ngữ Đại Quỷ Nhân là năm đại quỷ vương thuộc cấp bậc Thượng, là những người đại quỷ ai nấy nghe tên cũng sợ, trấn giữ ma giới không gây hỗn loạn.”
Nghe ngữ điệu giọng nói từ y, mọi người cũng chẳng ngạc nhiên, một người liền nói nữa: “ Rối Nhân Thi Chỉ cũng nằm trong số đó, quý danh Ngoạt Chửu.”
“ Người trấn giữ núi, Sơn Phong Họa, Phong Vu”
“ Nhật Sát Tướng Quân - Bắc Viên Trì”
Tịnh Hung liền đáp: “ Hắn còn có cái tên khác, Tướng Quân Đồ Sát”
“ Hình như nghe nói ngọn núi hắn đồ sát đầu tiên là…”
Tướng Quân Đồ Sát, đó chính là cái danh mà Dạ Miêu Vãng không quên, cũng biết rằng hắn đồ sát cố hương quê nhà nào, liền mặt hơi biến sắc trở nên nhợt nhạt dần, Tịnh Hung bên cạnh quan sát Dạ Miêu Vãng.
Tướng Quân Đồ Sát đã đồ sơn lẫn các vị đệ tử ở Dạ Miêu Sơn lúc đó là vị tông chủ thứ ba họ Dạ vẫn không thể chống đỡ. Tướng Quân Đồ Sát đã đồ sơn và cuộc chiến tranh diễn ra liên miên tầm khoảng mười năm thì phải. Theo ghi chép được ghi lại qua mấy tuyển tập truyền kì của người họ Dạ. Chiến tranh liên miên cả Dạ Miêu Sơn còn sót lại giao chiến với Tướng Quân Đồ Sát. Chắc tầm lúc đời tông chủ thứ hai mươi đã giết chết được Tướng Quân Đồ Sát.
Dạ Miêu Vãng không thể nào không rùng mình nghe đến cái tên ấy, bàn tay liền nắm chặt y phục, nhìn sang Tịnh Hung khô khan đáp: “ Muội không sao”
“ Hai người còn lại là Nham Thiên Tửu - Ngoa Hắc Nhất và vị tiên nhân cuối cùng mà Dạ Tông chủ nhắc đến là Tuyết Thủy Nhân Sát - Thiên Tuyết”
Tịnh Hung liền quay sang Dạ Miêu Vãng hỏi: " Thiên Tuyết, ả ta có làm gì muội không?"
Dạ Miêu Vãng ngồi bên cạnh giải thích đầu đuôi sự việc lẫn việc Thiên Tuyết mọi người đang nói ở đây cầm tay dắt người qua khỏi Mật Đào Sơn, đuổi sói, đập tan pháp trận của Tuyệt Lan. Mọi lời nói chầm chậm phát ra, không sót một chữ nào.
Các vị tiên nhân ngồi ở đây, dù trên dưới thấp thỏm, ai nấy đều không ai ngồi yên. Tiếng thì thào to nhỏ, dường như bị Dạ Miêu Vãng nghe hết ' không thể nào', 'nữ quỷ mạnh đến mức cao ngạo như vậy mà lầm thế với Dạ Tông chủ ư?',... Đa phần hầu hết lời nói đều có vẻ không tin, vài người nói ả ta là một người toan tính đầy mình, thông minh sáng dạ, không từ một thủ đoạn nào, ngoại hình đôi khi hóa thành mĩ nhân, đôi khi lại là nam tử tuẩn tú, thỉnh thoảng lại là một chú điểu tước cao quý, sói xám nanh vuốt không rõ. Quỷ Vương bên ngoài ngoại hình, không rõ nhưng càng nghe càng chẳng ai tin cả.
Tịnh Hung gương mặt bỗng chốc đanh lại hỏi: " Hết rồi?"
Dạ Miêu Vãng liền gật đầu hai cái, tay ly cầm rượu nhấp môi rồi liền uống hết ly rượu đó. Hương vị cay xè có chút trôi không nổi. Tịnh Hung liền thở phảo nhẹ nhõm nói tiếp
" Dạ Sư muội, thứ mà muội thấy có hình loài cá từ nước đó chính là Thủy Cán, người mà ai cũng không dám đụng đến Tuyết Thủy Nhân Sát, Thiên Tuyết"
Mọi người trong buổi này trở nên rầm rộ hẳn lên không khỏi ngạc nhiên nhìn vị tông chủ ở đây nhàn nhã đến mức tâm lặng như nước thế này. Ai nấy đều lo lắng nói
" Thiên Tuyết vốn khó lường không rõ nguyên nhân gì?"
" Không ngờ ở Mật Đào Sơn có sự xuất hiện của Thiên Tuyết"
" Đã có sự xuất hiện của hai Quỷ Vương mạnh rồi! Chúng ta càng phải đề phòng hẳn lên, họa này sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ"
" Thiên Tuyết đó, ta đột nhiên nhớ chuyện này ghê, lúc ả mới lên chức quỷ vương, liền nhanh chóng gửi thư khiêu chiến cho thập tông chủ ở đây, ai nấy cũng đều sợ hãi... Lần này họa rồi, họa rồi"
Dạ Miêu Vãng đang uống ly rượu giữu chừng, bỗng chốc phun ra, lúng túng lấy khăn tay lau khóe môi còn vương rượu. Gương mặt biểu tình không hiểu hắn đang nói gì, gửi thư khiêu chiến cho thập tông chủ? Tịnh Hung bên cạnh thở dài liền nói: " Trước khi, Dạ sư muội lên chức tông chủ, có lẽ phải nói đến lúc muội trong khoảng mấy chục năm, Thiên Tuyết chỉ mới lên bậc Thượng Quỷ, quý danh chưa xa, nhanh chóng thúc giục thuộc hạ gửi thư khiêu chiến cho thập vị tông chủ sơn đồ ở đây. Điều kiện có qua có lại, nếu bọn ta thắng, đem cốt dâng lên tùy ý xử lí. Ngược lại nếu bọn ta thua, giáng chức tông chủ mời vị kế tử làm thay"
Trúc Tang bên cạnh cười lớn, giọng chế giễu nói: " Thế là đã có hơn chục tên ngốc nghêch chấp nhận khiêu chiến và bại trận. Họ nghĩ rằng Thiên Tuyết mới lên quý danh không xa, hăm he đe dọa, liền phớt lờ. Nhưng ai ngờ rằng, ả mang thuộc hạ đến đồ sơn phóng hỏa, khiến ai nấy cũng khiếp sợ. Trong đó có Dạ Trọng Mịch, phụ thân người đấy Dạ Tông chủ."
Hèn gì, ta lúc đọc tiểu thuyết không hiểu tại sao con nhóc này lên tông chủ quá sớm
Hóa ra là Dạ Trọng Mịch thua trận buộc phải làm giao kèo đó.
Dạ Trọng Mịch ta cảm thấy ngươi biết lựa người lên giúp ngươi thay lắm
Đa tạ, đa tạ
Nhưng mà vị Thiên Tuyết này cũng thú vị đấy, ngẫm nghĩ vừa giúp ta như vậy. Càng nhớ đến hình ảnh những chú cá nhỏ không rõ loài, quấn quanh tay nàng, vừa xinh đẹp vừa vô tình mở lời: " Ta ngược lại cảm thấy mấy con cá ấy lại dễ thương lắm! "
Tịnh Hung nói tiếp: " Sư muội à, ả ta biết dùng kịch độc đấy! Độc này nhiều năm khó giải đến nhiều vị tông chủ cũng vì bại trận buộc phải đưa kế tử lên thay"
Dạ Miêu Vãng trên tay lắc lắc chén rượu nhè nhẹ, tửu trong chén phản chiếu hình tượng của Dạ Miêu Vãng. Nàng ta ăn nói ngông cuồng, hồ đồ đáp: " Thiên Tuyết cô nương dùng kịch độc, còn Dạ Miêu Vãng ta dùng y dược chẳng phải bọn ta vốn sinh ra trời không đội chung, đối thủ tam quan rồi sao? Có một vị mới mẻ thế này, ta càng muốn diện kiến hơn đấy!"
Tịnh Hung và mọi người trong yến tiệc nghe phát ngôn ăn nói hồ đồ, tặc lưỡi đáp: " Dạ sư muội định nghênh chiến? Cái tên này đã khiếp sợ rồi, muội còn hồ đồ vậy sao?"
Dạ Miêu Vãng đáp: " Kì phùng đối thủ, không thử sao biết được"
Tịnh Hung bỗng chốc ho khan, tay kề môi nhắc nhở Dạ Miêu Vãng: " Dạ Sư muội tuy muội gặp Thiên Tuyết, ắt hẳn ả ta có hứng thú nhất thời, quan trọng vẫn tránh xa thì hơn"
Dạ Miêu Vãng thầm gật đầu hai cái, im lặng chẳng nói gì. Uống hết ly rượu trong tay, hương vị chẳng đổi nhưng ánh nhìn dồn về phía Dạ Miêu Vãng đã đổi lại, sự căm ghét này tăng lên nhiều hơn
Nàng ta thở dài, chẳng quan tâm gì nữa. Thưsc ăn trên bàn đã nguội ngắt dần, nàng ta ăn rất ít hoàn toàn không thể đụng đũa nổi
Tuy ranh giới chính tà đã được phân định từ nhiều năm trước, nhưng việc quỷ bậc Thượng ở đây lại để lại cho Dạ Miêu Vãng một chút bất an. Có lẽ đây là một loại cảm giác từ nhân vật hiện ra, nhưng quá chân thật khiến nàng có chút phải suy nghĩ về nó.
Tịnh Hung liền nói: " Đã có hai đại quỷ xuất hiện, tức là mối họa có thể đến thiên hạ bất cứ lúc nào không hay. Chuyện này ta sẽ bẩm báo với các đạo quán lẫn các vị tiên nhân ở tứ phương khác, càng cảnh giác càng có sự an toàn. Hôm nay kết thúc tại đây, chư vị ta xin cáo từ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro