Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Quỷ Linh Lan ở Cát Tiên Lượng (ngũ)

Không gian quá đỗi yên tĩnh hơn thường, mùi hương hoa phảng phất bên người này.

Quả thật ngọt, không quá gắt, không quá nồng.

Nên hay không nên?

Dạ Miêu Vãng dường như cảm nhận được cái sự bất thường này, cứ án binh bất động một lát. Vị cô nương này, cười khẽ ôn nhu không tỏ vẻ có sát khí giết người diệt khẩu nào cả. Chủ nhân của bàn tay đang chìa đón kia, cũng khá là có một sự phóng khoáng thoải mái, Dạ Miêu Vãng không có chút bất động, hắn cũng không di chuyển gì thêm dường như đang đợi một câu trả lời từ Dạ Miêu Vãng.

Dạ Miêu Vãng cảm thấy không muốn nghi ngờ, ngược lại đối phương đang chờ đợi câu trả lời. Nàng ta chẳng nghĩ hên xui may rủi, đặt tay lên người này như thay một câu trả lời.

Dưới sự ân cần chu đáo của đối phương, Dạ Miêu Vãng  bước ra kiệu hoa quá đỗi dịu dàng, ôn nhu, ân cần của vị tân nương tây bối. Bàn tay nắm lấy tay nàng dường như không quá chặt, ngược lại có chút run như thể đang sợ làm nàng đau vậy. Dịu dàng từng giây phút, cẩn thận không cho nàng ta không đụng trúng một thứ gì dưới lớp khăn voan dày. Vén rèm kiệu hoa mong rằng không có gì đụng nàng thật sự. Người này quả thật rất nhu mì đến mức khó tưởng tượng được.

Nàng ta bỗng dưng vấp phải bước đi, xác cánh tay của một con hung thi do Dương Hạ Kiếm giết chết lúc nãy còn vương lại, vị cô nương này nhanh chóng đỡ thắt lưng nàng, di chuyển tấm thân về phía trước người Dạ Miêu Vãng. Dạ Miêu Vãng có chút rùng mình, bàn tay nàng đang chạm phải một thứ gì đó rất lạnh ngắt, ngược lại nó chút cứng cáp hơn thường.

Hình như là vòng tay hoặc bảo khí? Chắc là một cái giáp vải quấn quanh tay, quấn quanh cổ tay là mấy vòng vải trắng tinh tế, dày, mỗi vòng rất đẹp, điểm đặc biệt là một giáp tay nối liền một vòng ngón giữa của đối phương. nhưng giáp vải này lại mang một chút giáp kim loại ngắn chỉ cỡ một ngón trỏ con người đấy, chạm khắc tinh xảo chủ yếu là hình loài cá, có vẻ là người sống phía Tây ở Dạ Miêu Sơn.

Khăn voan che đầu màu đỏ dày cộm, đội trên đầu khiến Dạ Miêu Vãng càng khó di chuyển được tầm nhìn hơn về dung mạo cô nương này, thứ duy nhất nàng thấy là một bạch y phục, màu trắng tinh, không chút bẩn. Nhìn sơ thoáng qua, quả thật là vải lụa cao cấp dành cho người có địa vị cao.

Dạ Miêu Vãng lẩm bẩm, nhỏ giọng hết mức: “ Hệ thống…”

Hệ thống đại nhân: [Không xác định được vật thể, hệ thống đang được bảo trì]

Vẫn là tiếng vang thông báo từ hệ thống đại nhân kỳ lạ này, quả thật nó khiến Dạ Miêu Vãng càng thêm một chút rối bời khó tả

Nghe đến câu 'vật thể không được xác định', vậy chẳng nói cách nào khác cái chuyện đang xảy ra này không nằm thuộc trực diện của hệ thống đấy sao?

Cái chuyện gì vậy?

Tâm trí dường như phải chiều theo cả mạch thời gian, không thể nghĩ ra được bất cứ thứ gì được nữa cả. Dạ Miêu Vãng tâm trí hơi ngượng ngạo, không biết xử thế sao dần dần chỉ còn cách xuôi theo chiều truyện

Dạ Miêu Vãng cúi đầu hết mức, không nói gì, im lặng mặc để đối phương dắt tay, chầm chậm bước ra khỏi kiệu. Khi nãy trượt té là một cái hành động giả, chủ yếu muốn nhìn xem đối phương này quả thật không có sát khí gì với mình không, hay thật sự là một vị tu tiên nào đấy thật sự đến giúp giả dạng cùng Dạ Miêu Vãng qua cánh rừng Mật Đào Sơn này.

Trong đầu quá nhiều câu hỏi nhưng khó lòng muốn hỏi được, chỉ còn cách phối hợp theo đối phương. Dạ Miêu Vãng chỉ có hai lý do. Thứ nhất, đang đội khăn voan dày cộm, tầm nhìn của Dạ Miêu Vãng dường như hạn hẹp không thể thấy rõ mọi phương hướng. Thứ hai, cố ý vấp ngã định rằng sẽ kéo dài chuyện này, cố ý đi chậm hơn đối phương bình thường, quả thật đối phương bước chân nhẹ nhàng không cố ý đi nhanh, đi chầm chậm theo nhịp của Dạ Miêu Vãng. Mặc dù, trong lòng Dạ Miêu Vãng mang theo nhiều phần cảnh giác, nhưng đối phương dường như rất dịu dàng ôn nhu, Dạ Miêu Vãng không khỏi thầm nghĩ:  Nếu đây thật sự là quỷ Linh Lan thích chơi trò bắt người, đây có phải là một vị cô nương quá đỗi ân cần ôn nhu rồi

Dạ Miêu Vãng dưới sự dẫn dắt của đối phương, nghe được tiếng leng keng khe khẽ từ cái chuông bạc. Mỗi bước đi là một thứ tiếng leng keng ấy lại phát ra tiếng lại một lần nữa, cứ thế cứ thế trong từng bước đi. Đoán chắc có thể là tiếng chuông bạc tịnh tâm giữ thần trí không lệch lạch, tựa như giang sơn tuyệt đẹp dưới ánh nhìn của một vị tiên nhân không bị nhiễm bụi trần. Trời càng tối mịt hơn, nàng ta chắc cũng tầm vài dặm, thứ tiếng gầm gữ của đám hung thi đó lẫn tiếng gầm gừ của sói hoang dường như xuất hiện lại gần đây.

Dạ Miêu Vãng dự định rút trong tay áo vài tấm bùa chiêu tà, người có chút khẽ động, thanh Dương Hạ Kiếm được giấu trong bộ hỉ phục có vẻ động đậy mạnh hơn chờ lệnh phát động. Cô nương này khẽ vỗ tay nàng thể rằng muốn trấn an bình tĩnh lại lẩm bẩm một cái gì đó, nghe giống như là câu chú niệm đuổi tà, đám sói hoang không còn gầm gừ nữa, ngược lại đám sói lại lui về bụi rậm, cúi đầu không dám tiền lại gần.

Đây không phải tiếng gầm gừ, âm thanh từ lũ sói bắt đầu lắng dần. Nghe kĩ hơn, đó chính là tiếng nức nở, âm thanh của một sự sợ hãi tột cùng,

Cô nương này thật sự là người?

Chuyện này quá sức tưởng tượng người như Dạ Miêu Vãng rồi.

Sự hiếu kì về người đối phương này, tăng lên đỉnh điểm hơn bao giờ hết, dạ Miêu Vãng dường như muốn gỡ bỏ khăn voan đang trùm trên đầu mà nhìn dung mạo, sau đó, đội lên tiếp tục đi tiếp. Nhưng Dạ Miêu Vãng không dám làm vậy, bàn tay đối phương đang dắt Dạ Miêu Vãng dường như đang có chút run hơn bao giờ hết, đang sợ hãi rằng sẽ dọa nàng vậy. Dạ Miêu Vãng chỉ có cách cúi đầu nhìn xem đối phương.

Dưới lớp khăn voan, tầm nhìn có chút hạn hẹp nhìn kỹ một chút, một thân bạch y, điểm xuyết bằng vài viền vàng đồng, mang đôi giày ủng trắng. Từng bước từng bước nhịp nhàng đến nhẹ nhàng, phối hợp với y cực kì tâm đầu ý hợp không một thứ động tác thừa thãi.

Bước chân thong thả, không chút nặng nhóc, có vẻ vẻ là một nữ tử. Đôi giày ủng trắng kia hướng về phía trên thân, không quá cao không quá thấp, ngược lại buộc khá chắc chắn. Điều này lộ rõ đây ắt hẳn là một nữ tử tầm độ tuổi Dạ Miêu Vãng. Bên hông để lộ những mép vải trắng quấn quanh hai chân, có lẽ đã từng bị thương nặng.

Đang tính đi tính lại quả thực đã đi xa chỗ kiệu hoa hơn rồi.

Dưới tầm nhìn của Dạ Miêu Vãng, có một cái bộ xương trắng được yểm bùa bằng pháp trận.

Bộ xương trắng đó, nếu đụng phải thì tất cả pháp lực trận từ nó sẽ ra một hệ thống cảnh báo, mọi đợt tấn công sẽ hướng về phía người đụng phải, hoặc chắc chắn rằng người đó phải lụi bại trước pháp trận này

Mùi oán khi ẩn dưới bộ xương đó quả thật nặng mùi.

Dạ Miêu Vãng dường như sắp ngất với mùi hôi thối này mất.

Đối phương cầm tay Dạ Miêu Vãng, khẽ mỉm cười, một bước đập nát cả bộ xương, giống như người này dường như chẳng quan tâm đến việc thứ này mạnh hay yếu vậy. Một tiếng “rắc” giòn tan, Dạ Miêu Vãng định bụng nhắc nhở đối phương nhưng có vẻ không cần nữa rồi. Pháp trận xung quanh được gỡ bỏ, mùi oán khí phảng phất theo mùi máu tanh trên đoạn đường này, một cái mùi còn tức tưởi hơn

Lộp độp

Âm thanh của một thứ chất lỏng nào đó rơi xuống nền đất mềm nhũn này.

Núi sâu thẳm, bầu trời tối, tiếng sói rú lên một cách đầy thê lương, xen lẫn đấy là một hình ảnh vũng máu, xác người mất tích cứ thế bị treo lơ lửng, một khung cảnh cực kì quỷ dị

Có vẻ sắp mưa, cô nương này nhanh chóng làm một kết giới chắn mưa cho cả hai. Một kết giới mạnh và dày, giống như không cho thứ này đụng phải Dạ Miêu Vãng vậy.

Quả thật rất hữu ích

Dạ Miêu Vãng càng cảnh giác đôi phần, lẩm bẩm: [Hệ thống hiện tại ta đến đâu?]

Hệ thống không đáp gì cả, hiện một màn hình 3D hướng về phía tấm hình mờ ảo trước mặt Dạ Miêu Vãng, một dòng ngắn ngủi: [Hệ thống đang bảo trì]

Sao lúc trước ngươi không bảo trì, giờ đúng lúc ta cần ngươi thì bảo trì là sao?

Thứ gì đâu á!

Ta thật sự không hiểu cách vận hành của ngươi hệ thống đại nhân

Dạ Miêu Vãng trong lòng bực tức không được, muốn tìm chỗ trút giận càng không có chỉ đành hít một hơi thật sâu, dưới phong nguyệt vô biên cảnh ở Mật Đào Sơn, không một câu từ có thể tả nổi. Cơn mưa kỳ lạ này cứ thế mà qua đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đối phương bỗng dừng lại một chút, có lẽ đang tháo dỡ kết giới đang làm ra. Đồng thời rút tay về, bước chân hướng về phía trước Dạ Miêu Vãng dự định vén khăn voan tân nương.

Bàn tay nãy giờ dắt Dạ Miêu Vãng, chầm chậm di chuyển từ từ vén khăn voan tân nương đang đội

Dạ Miêu Vãng dường như đã đợi giây phút này rất lâu, chầm chậm tầm nhìn được mảnh vải đỏ vén hiện lên rõ mồm một, Chẳng chần chừ gì, Dạ Miêu Vãng nhảy lùi lại một bước, rứt Dương Hạ Kiếm trong hỉ phục ra thật nhanh, đưa một đường chém đẹp về hướng người này.

Mặc dù biết rằng không có sát khí gì tỏa ra từ người này, nhưng Dạ Miêu Vãng chỉ đành đánh đòn phủ chế đầu sau đó đánh một đường  mang sự chế ngự hơn.

Khăn voan đỏ đội đầu dưới cái cú nhảy lùi lúc này khiến khăn voan trên đầu rơi xuống để lộ dung mạo tuyệt đẹp của Dạ Miêu Vãng nhưng một tân nương chuẩn bị gặp tân lang đời mình.

Đối phương có lẽ đã biết trước điều này, đối phương nhanh chóng né, dùng một chân đạp một phát bay lên không trung, đích chạm đất là đầu thân trúc cao vọt ở phía bên trái kia. Một thân ảnh nữ tử mặc một bộ bach y, xiêm y mỏng không quá dày. Nào ngờ, Dương Hạ Kiếm lúc nãy tạo ra vết chém cùng cơn gió lốc lúc nãy khiến thân ảnh bạch y đó ngược hướng ánh sáng, khó nhìn được dung mạo người, nhưng có vẻ đã trúng một chút lên đối phương tóc dài tung bay trong gió, có vẻ dài tận chấm eo này.  Dưới cảnh ánh trăng hôm nay ngày rằm lẫn việc hôm nay lại có cơn gió lớn thổi theo hướng Tây, nhanh chóng những phiến lá trúc dưới đất tung theo. Khung cảnh tuyệt đẹp, đúng chất hai con người tam quan khác nhau mới. Lát sau, thân ảnh đó không còn rõ ràng, tan biến theo không khí

Tàn ảnh đấy tan ra tựa như một làn tro tàn, làn tro tàn này không phải là những hạt cát mà là thân ảnh tan theo hình thành những chú cá nước nhỏ sau đó tan dần không thấy, trở thành một cơn gió màu tím sáng dưới sự hình thành của nhiều loài thủy cán nhỏ nhắn cứ thế mà tản ra tựa như bong bóng xà phòng.

Mặc dù, đến sau nhưng Dạ Miêu Vãng chẳng nghĩ rằng mình sẽ thấy một khung cảnh lãng mạn như này, không khỏi âm thầm thán phục khung cảnh ở giới tu chân tiểu thuyết viết dưới ngòi bút của Cô Gái Yêu Sách.

Lúc này, có một chú cá lớn chắc cỡ lòng bàn tay quẫy đuôi về phía Dạ Miêu Vãng, quấn quanh hướng Dạ Miêu Vãng vài vòng dường như xem xét nàng. Dạ Miêu Vãng đưa đôi tay hướng về phía nó mỉm cười tự nhiên, nó quấn quanh tay nàng như thể cực kì yêu nàng rồi nhanh vẫy đuôi hướng về phía dung mạo Dạ Miêu Vãng bơi quanh nàng tầm vài vòng sau đó tan biến dần.

Dạ Miêu Vãng không khỏi thầm nghĩ: Người hồi nãy là ai nhỉ? Trông có vẻ không có ác ý gì lắm.

Lúc này , hệ thống thông báo: [ Hệ thống hoạt động xong bảo trì]

Dạ Miêu Vãng không ngần ngại gì, gằn giọng hỏi hệ thống: “ Hệ thống đại nhân, hiện tượng lúc nãy cũng là một phần của ngươi à?”

Hệ thống đại nhân: [Hoàn toàn không phải, nhưng… cũng có thể nói là phải]

Dạ Miêu Vãng ngờ vực: “ Ý ngươi là sao? Sự cố ngoài ý muốn?”

Hệ thống đại nhân im lặng hiện lên: [...]

Một sự im lặng khó có thể diễn tả hết tâm trạng, Dạ Miêu Vãng trùng sinh nhưng sự cố này khó lí giải đến cơ à?

Nhưng càng nghĩ càng thấy, vị cô nương này dường như không có ý gì, càng không phải Quỷ Linh Lan người ta đồn đại, lúc nãy còn giúp nàng vượt qua đám soi hoang gầm gừ đói khát lúc nãy, thậm chí còn giúp gỡ bỏ một góc pháp trận bị yểm lên bộ xương trắng lúc nãy nữa. Ắt hẳn không phải người xấu.

Vị cô nương này là ai? Có quý danh gì?

Nếu không có ý cướp kiệu hoa, càng không có ác ý chắc hẳn muốn giúp thôi.

Người này muốn gì? Ắt hẳn phải có một mục đích chứ!

Càng suy xét càng thấy có nhiều điểm đáng nghi, Dạ Miêu Vãng tạm gác việc này, tra kiếm vào vỏ, ngước nhìn cảnh sắc trời khó được thấy này, thầm nghĩ: Thôi kệ, tạm gác chuyện tư giờ phải lo chính sự, đám trẻ cũng ở gần đây, giờ mình qua đó trước vậy. Dạ Miêu Vãng ngẩng đầu một chút, phía xa là một tòa kiến trúc cổ, được xây bằng nhiều gạch ngói cổ, màu cũng khá tối

Không lẽ, vị cô nương lúc nãy đã dắt mình đến đây, có hàm ý gì chăng?

Dạ Miêu Vãng đi được vài bước, nhặt khăn voan dưới đất phủi phủi bị dính đất bùn.  Nhanh chóng bước chân, tay cầm khăn voan thu khăn voan về phía trong bộ hỉ phục, chân nhanh chóng  hướng về tòa điện kia.

Tòa thành này được xây với lối kiến trúc khá giống tòa thành thời Heian, kiến trúc đồ sộ mang tính chất cổ xưa, theo kinh nghiệm của Dạ Miêu Vãng, ắt hẳn là một tòa điện thờ thần hoặc quỷ danh xưng. Đi hướng về tòa thành này, không nghi ngờ gì nữa, sáu chữ điểm vàng ngọc:

Điện thờ Tuyết Thủy Nhân Sát

Biết được chút ít, Tuyết Thủy Nhân Sát - Thiên Tuyết là một nữ tướng thời chiến quốc, lúc đó còn chiến tranh giữa Thiên Quốc và Lam Quốc, nghe nói nàng ta đã tử trận sau khi bị hắn ta lừa dối, trở thành một con tốt dưới tay Lam Đế. Có vẻ không chịu được cảnh này, tướng quân đã tự sát trước toàn dân tạ lỗi một kiếp. Đáng lẽ rằng, nữ tướng quân này đáng phải được xuân phong đắc ý, được phi thăng làm thần. Thế quái nào, nữ tướng quan này lại trở thành quỷ

Nghe quý danh này điện thờ này, Dạ Miêu Vãng không khỏi sửng sốt, càng chẳng nghi ngờ mà vào thật nhanh, dùng hết sức đẩy hết cảnh cửa điện thờ

Một mùi hôi thối bốc lên, Dạ Miêu Vãng dùng phần vải hỉ phục che đậy mùi hương này bốc lên quá nặng, không chịu được chắc nàng ta xỉu tại chỗ mất.

Không phải mùi hương thối bốc mùi lâu năm mà là mùi hương thoang thoảng.

Nặng thật!

Bên trong ở giữa đại diện vẫn là bức tượng nữ tướng quân ngồi ngay ngắn, một tay cầm kiếm, một tay nâng đỡ một loài thủy cán. Quả thật tinh tế, và đẹp mê hồn. Quả thật, chỗ này quá rách nát, có vài món đồ ở điện bị nhiễm oán khí. Trước tiên phải xem xét, bức tượng thờ này

Nhìn hồi lâu, nàng ta chỉ kết luận: Đẹp miễn chê, gương mặt thanh mảnh, tay trái cầm kiếm, tay phải chìa lên một loài thủy cán trông đẹp thật sự, ngũ quan phải nói là một tuyệt sắc giai nhân. nhắm mắt, môi nhoẻn cười, không ngờ thiên hạ mỹ nghệ này lại có thể điêu khắc một tác phẩm đẹp hơn cả.

Bồ đoàn, đồ cúng dường như bị quăng lăn lóc trên sàn không có cái nào được yên ổn, thậm chí có vài món bị rách, hoặc bị những côn trùng cắn dở. Tiến về phía sâu, mùi hương oán khí bốc mùi càng nặng hơn thế nữa, con ngươi co rút lại

Buồn nôn thật…

Dạ Miêu Vãng nén hết mọi cảm giác, giương mắt nhìn hai hàng người được xếp ngay ngắn gọn gàng, đứng cúi đầu

Mùi hôi thoang thoảng phát ra nồng nặc ở hai hàng thi thể này, không chỉ một mà còn cả một đám người tru tiên nữa.

Dạ Miêu Vãng bước đến nhìn sơ hai hàng đếm

1,2,3,4,5,6,7,8,,9,10...28,29, 30

Ở đây, hai hàng thi thể có ba người chết… Chẳng nói được gì, chuẩn xác con số đúng thật là những người đã mất tích gần đây.

* Đôi lời tác giả:

Thiên Đăng Tình Lữ: Gặp rồi, gặp rồi nha

Thiên Tuyết: Đất diễn chút tẹo thế, càng khiến ta muốn có cơ hội hơn đây mẫu thân!

Dạ Miêu Vãng van nài: Mẫu thân, đừng gả con cho ả ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro