Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: He he*


Liễu Tĩnh Hoa nhẹ nhàn dỗ tiểu hài tử trong lòng: "Thụy nhi, tiểu Thụy nhi." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, nàng không khỏi mỉm cười. Là con trai, như vậy có được tính là cao hơn không?

Thanh Trúc đi vào, thấy Liễu Tĩnh đang dỗ tiểu thiếu gia, tiếng bước chân liền nhẹ lại, đè thấp giọng nói: "Liễu di nương..."

Nụ cười Liễu Tĩnh Hoa thu lại: "Thế nào?"

Thanh Trúc đem chuyện vừa phát sinh của Thẩm thị kể lại: "Cũng chỉ là không cho Đại phu nhân sau này không được ra khỏi cửa."

Liễu Tĩnh Hoa nhíu mày, lúc nãy làm Hứa Thanh Thư nổi giận như vậy qua đó chính là để hắn không cho Thẩm thị sắc mặt tốt. Thẩm thị tuy ôn nhu nhưng lại quật cường, nhất định sẽ không chịu nổi Hứa Thanh Thư bôi nhọ bản thân mình như vậy, chỉ cần nàng ta phản bác, hắn tuyệt đối sẽ không khoan dung với Thẩm thị, lúc này sẽ diễn ra như dự tính của nàng. Vậy mà....

Thanh Trúc lại tiếp tục nhỏ giọng nói: "Nghe nói là Đại tiểu thư ở trước mặt lão gia cầu xin."

Liễu Tĩnh Hoa nhướng mày, ngón tay thon dài tinh tế chậm rãi vuốt mái tóc dài của mình: "Cầu xin?" Lúc đang nổi giận mà cầu xin vậy không phải là tự tìm đường chết sao? Chỉ sợ không phải chỉ đơn giản cầu xin như vậy.

Thanh Trúc nghĩ nghĩ: "Cũng không thể xem là cầu xin, Đại tiểu thư chỉ nói là lão gia đã lâu không đến thăm..." Nỗ lực nhớ lại.

Liễu Tĩnh Hoa đột nhiên cười: "Tiểu nha đầu này cũng thật thông minh." Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, Hứa Thanh Thư này nàng hiểu rõ, trọng tình thâm, cho dù có thực sự tức giận nhưng nếu chạm đến nội tâm của hắn thì liền mềm lòng. Nhưng cũng vì vậy nàng mới dám to gan ức hiếp Thẩm thị, một là nàng biết thứ uy hiếp hắn, hai là nàng biết Thẩm thị là người mạnh mẽ chống đỡ không chịu nói cho người khác. Nếu mọi người đều chịu phối hợp như vậy, vậy tại sao nàng không làm vài chuyện làm mình vui vẻ?

Thanh Trúc nghe không hiểu: "Phu nhân, ngài đang nói Đại tiểu thư hả?" Suy cho cùng nàng cũng không tiếp xúc nhiều với Hứa Kim Lăng, Thẩm thị lại thường xuyên bên cạnh, nàng chỉ là nha hoàn không thể lôi kéo nhìn Đại tiểu thư Hứa gia, chỉ là thỉnh thoảng gặp, ánh mắt buồn bã có chút khô khan.

Liễu Tĩnh Hoa lại xua xua tay: "Ngươi còn nhỏ, đương nhiên không hiểu." Suy nghĩ một hồi liền không khỏi nhíu mày, dù sao con nít vẫn là con nít, thông minh đến đâu cũng không thể khôn khéo như vậy, trừ phi có người sau lưng chỉ dạy. Theo hiểu biết của nàng, tiểu cô nương này chỉ tiếp xúc với Thẩm thị, không qua lại với người nào khác.

Trừ phi, Thẩm thị này ở trước mặt nàng giả bộ đoan trang ôn nhu, để nàng khi dễ, nếu đúng như vậy...

Không khỏi nhíu mày sâu hơn.

Thời gian từng ngày trôi qua, chớp mắt một cái đã một tháng.

Không biết có phải là Thẩm thị đã chết tâm với Hứa Thanh Thư, hay là vẫn còn tức giận. Trong một tháng này thật sự là không ra khỏi cửa nửa bước, Hứa Kim Lăng cũng không đi khuyên nhủ, bởi vì không cần thiết.

Hứa Kim Lăng lẳng lặng ngồi trước thư án[1] đọc sách, đối với nàng mà nói, ở hiện đại có quá nhiều thứ mê hoặc: máy tính, trò chơi... Những thứ đó làm nàng không có cách nào tập trung đọc sách, nhưng hiện tại ở nơi cổ đại này nàng đúng là trở nên rất nhàn tình nhã trí, thậm chí còn chủ động muốn mời lão sư dạy nàng đánh đàn.

[1] Thư án: Bàn đọc sách.

Hứa Thanh Thư đương nhiên rất vui vẻ đồng ý, dù sao bản thân hắn cũng xuất thân là tài tử, nữ nhi của hắn đọc nhiều sách một chút cũng không cảm thấy có vấn đề, thậm chí còn đem toàn bộ sách hắn yêu thích cho Hứa Kim Lăng.

Hôm nay lại đúng là ngày đầy tháng của tiểu thiếu gia Hứa gia.

Thẩm thị là chủ mẫu, mặc kệ có chuyện gì cũng phải tham gia yến hội, cho nên cũng phải trang điểm một chút, Hứa Kim Lăng cũng bị bắt lấy chải búi tóc song nha, dùng lụa đỏ buộc hai bên.

Hứa Kim Lăng nghiêng đầu nhìn Thẩm thị đang được nha hoàn trang điểm: "Mẫu thân, người thật đẹp." Lời này là thiệt tình, Thẩm thị vì thường xuyên phải làm lụng vất vả, đã lâu không trang điểm, bây giờ bị cấm túc trong viện tuy có thời gian nhưng Thẩm thị đã không còn có thói quen trang điểm.

Khoé mắt Thẩm thị nhếch lên nhìn về phía trước, sau khi trang điểm có vẻ quyến rũ hơn.

Sau khi Thẩm thị nghe Hứa Kim Lăng nói vậy cũng không nhịn được mà mỉm cười, vì đang trang nên trên mặt không có xuất hiện biểu tình lớn hơn, khóe miệng hơi cong lên.

...

Hứa Thanh Thư đứng ở cửa nghênh đón khách nhân, Thẩm thị ở bên trong tiếp đón, Liễu thị vì muốn ăn diện lộng lẫy nên còn chưa ra đến.

Thẩm thị bưng chén trà đi đến: "Uống nước đi." Tươi cười nhợt nhạt.

Hứa Thanh Thư nhìn ly trà trên tay liền theo hướng nhìn lên, sửng sốt: "Ừ..." Sau đó quay đầu tiếp tục đón khách.

Lúc quay lại thì phát hiện Thẩm thị đã đi vào.

Mà lúc này cũng là lúc mấy tiểu hài tử vui vẻ nhất, đương nhiên không bao gồm Hứa Kim Lăng, nhưng là chủ nhà, Hứa Kim Lăng bị Thẩm thị phái đi tiếp đón tiểu bằng hữu.

Hứa Kim Lăng mặt không biểu tình nhìn mấy đứa nhóc đang nhảy nhót kêu la, cộng thêm tiếng pháo bên ngoài, hai bên cùng kích thích màng nhĩ của nàng. Nếu có thể, bây giờ nàng nhất định sẽ không xuất hiện ở đây.

Sau đó có một bé gai khoảng 5 6 tuổi khóc lóc chạy đến: "Hu hu..." Liền đứng ở trước mặt Hứa Kim Lăng khóc.

Hứa Kim Lăng cảm thấy hình như mình đang cản đường cô bé này, cho nên im lặng tránh qua một bên.

Kết quả kia tiểu cô nương kia thấy nàng không hỏi vì sao cô bé khóc, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nàng đang đứng ở một bên, cho nên: "Hu hu..." Lại đi đến trước mặt Hứa Kim Lăng.

Bất đắc dĩ, Hứa Kim Lăng móc ra khăn, nắm lấy bàn tay nhỏ đang dụi mắt: "Có chuyện nói đi!" Nói xong nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khoé của cô bé.

Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt đang lưng tròng: "Bọn họ bắt nạt ta..." Nói xong liền chỉ về phía mấy đứa bé trai đang hi hi ha ha phía sau.

Cầm đầu chính là bé trai có gương mặt tinh xảo, nhìn không chênh lệch bao nhiêu với Hứa Kim Lăng, lúc này hắn đang há to miệng như cái bồn máu mồm để dọa đám con gái kia.

Hứa Kim Lăng tùy ý cầm một khối điểm tâm trên bàn đi tới, vừa nhanh vừa chuẩn, nhét vào trong miệng bé trai kia.

Bé trai kia bị nghẹn: "Khụ khụ khụ..."

Hứa Kim Lăng cười hì hì nói: "Ăn ngon không?"

Bé trai một ngụm phun điểm tâm ra, định phát hỏa.

"Chữ viết của Hứa huynh rất tốt, hôm nay cố ý mang khuyển tử đến hy vọng Hứa huynh có thể chỉ điểm..." Một thanh âm quen thuộc cách đó không xa truyền đến.

"Phương huynh quá khen, sao có thể hơn huynh được?" Hứa Thanh Thư cười ha hả nói: "Không bằng chờ sau khi yến hội kết thúc, chúng ta đi thư phòng lại tinh tế lãnh giáo."

"Được... Được..."

Hai người ngươi một lời ta một câu khách khí, dần dần âm thanh liền bị tiếng người tới lui chúc mừng che lấp.

Trong lòng Phương Cảnh Húc đột nhiên nảy sinh một kế, ngón tay nhỏ chỉ trúng Hứa Kim Lăng nói: "Ta và ngươi thi xem ai viết chữ đẹp hơn, người thua sẽ là nô lệ của người thắng!"

Hứa Kim Lăng trợn trắng mắt, con nít vẫn là con nít: "Không được!" Dù sao cũng đã cản hắn không tiếp tục hù dọa người khác rồi, chuyện tiếp theo không liên quan đến nàng.

Ai ngờ Phương Cảnh Húc bước lên một bước nắm lấy dây buộc tóc của Hứa Kim Lăng, vì sợ tóc rơi cho nên đã buộc khá chặt, kéo một cái như vậy làm Hứa Kim Lăng khựng lại.

Nàng thực sự tức giận, đối với một đứa bé không lễ phép như vậy nàng không cần khách khí, quát lớn với hắn: "Thi như thế nào!?"

Phương Cảnh Húc bị nàng quát như vậy nên sợ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm: "Chúng ta mỗi người viết một chữ, sau đó để phụ thân ngươi và phụ thân ta xem, bọn họ nói chữ ai tốt thì người đó thắng, quy định là không để cho cho bọn họ biết là chữ ai viết."

Phí lời!

Hứa Kim Lăng cực kì không tình nguyện dẫn bé trai kia về phòng mình, sau đó mỗi người ở một góc viết chữ.

Ở trong suy nghĩ của Phương Cảnh Húc, bản thân hắn nhìn thấy tất cả mọi người đều nói chữ hắn viết rất tốt, thậm chí những đứa nhỏ khác cùng lứa tuổi đều chưa ai thắng nổi hắn! Huống chi phụ thân của hắn nổi danh chữ đẹp! Điều này luôn làm cho hắn đắc ý, cho nên càng khoe khoang...

......

Một chữ 'Nhất' và một chữ 'Hồng'.

Hai người Hứa Thanh Thư và Phương  Ngọc khẽ liếc nhìn, sau đó thu được bình luận là, chữ 'Nhất' nay tuy rằng đơn giản, nhưng bút lực mạnh mẽ, phần kết hoàn mỹ. Còn chữ 'Hồng' này tuy rằng hợp quy tắc, nhưng vì nét bút quá nhiều, không thể hiện được khí thế của chữ này, chỉ là đúng quy cũ. Suy cho cùng mà nói, vẫn là chữ 'Nhất' này tốt hơn.

Sau khi nghe đến câu này, cả người Phương Cảnh Húc đều không tốt. Chỉ có điều Hứa Thanh Thư và Phương Ngọc đều không hỏi chữ là ai viết, vì bọn họ đều rất tự tin về năng lực của con mình, không hỏi là tự cho đối phương mặt mũi.

Đợi sau khi Hứa Thanh Thư và Phương Ngọc đi rồi, Hứa Kim Lăng mới nhìn hắn nói: "Nhớ kỹ lời ngươi nói." Sau đó cười hì hì rồi đi.

Nhưng chưa đi được hai bước, nàng đột nhiên quay đầu lại cười với Phương Cảnh Húc.

Phương Cảnh Húc sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng.

Ai ngờ sắc mặt Hứa Kim Lăng biến đổi, hủy hình tượng làm mặt quỷ với hắn, so với biểu cảm lúc nãy hắn làm còn khủng bố hơn.

"Oa Hu... Hu..." Phương Cảnh Húc đột nhiên khóc, một nửa là sợ tới, nửa còn lại là ủy khuất trong lòng.

Cuối cùng Hứa Kim Lăng cũng nhịn không được mà cười ra tiếng: "Ha ha..." Quả nhiên nàng còn là một đứa bé hư.

...

Thời điểm Hứa Kim Lăng tìm được Thẩm thị, Liễu Tĩnh Hoa đang trò chuyện với nàng ấy, nhìn từ xa có cảm giác như Liễu Tĩnh Hoa rất thân mật đang trò chuyện với Thẩm thị, nhưng sắc mặt của Thẩm thị cũng không tốt, đối lập với Liễu thị đang tươi cười.

Hứa Kim Lăng bước nhanh hơn xuyên qua đám người, đến gần Thẩm thị.

"Tỷ tỷ hôm nay thật xinh đẹp, hôm qua Thanh Thư có đưa qua cho muội một hộp phấn mặt rất tốt, không bằng đưa cho tỷ tỷ dùng, tỷ tỷ dùng sẽ càng đẹp hơn." Sau đó nói với Thanh Trúc: "Nhớ kỹ, đợi lát nữa vào phòng ta lấy, lấy thêm mấy hộp nữa."

Sắc mặt Thẩm thị khó coi: "Không cần." Dứt lời liên xoay người muốn tưởng rời đi.

Liễu thị đột nhiên nắm tay Thẩm thị, vẻ mặt đáng thương nói: "Tỷ không thích phấn mặt sao?" Ánh mắt lại nhìn Hứa Thanh Thư đứng cách đó không xa.

Hứa Kim Lăng nhanh chân chạy đến đột nhiên ôm lấy hai chân Liễu thị, Liễu thị bị ôm bất ngờ từ sau thì lùi lại mấy bước, tay Thẩm thị được buông ra. Hứa Thanh Thư nhìn qua, đúng là Hứa Kim Lăng vẻ mặt ngây thơ đang nhìn Liễu thị.

Sắc mặt Liễu thị khẽ biến, nhưng lại làm bộ dạng rất khoan dung: "Kim Lăng sao vậy?"

Hứa Kim Lăng cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng tinh: "Liễu di nương, tiểu đệ đang khóc lớn, bà vú không dỗ được đệ ấy nhưng lại không dám báo cho người biết, ta thấy tiểu đệ khóc rất đau lòng nên..." Trong nháy mắt biểu tình liền trở nên rất bi thương.

Liễu thị vừa nghe con trai mình như vậy liền lo lắng không thôi, đâu còn tâm tư đi chỉnh Thẩm thị, vội vàng để lại bỏ Thẩm thị rời đi.

*Hehe 🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro