Chương 10
An Cúc bắt đầu ý nghĩ đen tối của mình, cầm chén trà nóng bỏng định hất vào An Lạc.
An Lạc nhíu mày, trong tình tiết có nói, An Cúc là cầm chén trà lạnh hạ thủ tại sao lại biến thành chén canh nóng, như vậy dù đã khôi phục dung mạo vẫn là hủy dung lần thứ hai. Ánh mắt nàng lóe lên tia lạnh lẽo. Được động tới ta, ta đây liền bồi nàng chơi !!
Nhất Hạo vẫn giữ ánh mắt nhàn nhạt với khách quan, nhưng đáy mắt lại hứng thú hướng tới thân ảnh mỗ nữ bên kia. Nàng, một thân trang phục xanh ngọc thanh thoát , tinh khiết, không dám vấy bẩn. Khăn che mặt hình đóa sen trắng như càng điểm tô thêm đôi mắt nâu đen láy, lấp lánh, nhưng lại bao phủ chút sát khí mỏng, thi thoảng nhìn muội muội. Nhất Hạo có chút khó hiểu, quay sang kia thấy An Cúc vân vê chén trà, đáy mắt hoàn toàn là ác ý. Được, lại dám động tới nữ nhân của ta, ta sẽ làm cho nàng không còn đất sống.....
An Cúc bắt đầu rồi, nàng sẽ hất chén trà này lên khăn che mặt của ả tiện
nhân kia, tiện tay kéo luôn khăn che mặt xuống. Được, hủy dung rồi, cũng không ngại thêm mấy vết bỏng nữa đâu tỷ tỷ à
An Cúc đứng dậy, hai tay cầm chén trà dâng lên cao, mỉm cười ngọt ngào, giọng nói thuần khiết cất lên
" Bát vương gia, hôm nay là sinh thần của người, An Cúc không thể kính rượu, liền đem ly trà này kính ngài một ly."
Nói xong che tay, định uống. Nhưng nàng lại đột nhiên chao đảo, ly trà nghiêng ngả theo hướng tỷ tỷ bay tới, môi vẽ ra ý cười tà. Phen này xem ngươi làm sao được đây An Lạc à
An Lạc từ nãy vẫn là một mảng yên tĩnh, đưa tay hất mạnh chén trà quay trở lại, đồng thời nháy chốc khuôn mặt đã mang vẻ hoảng sợ tột độ, la lên một tiếng nhẹ. Tiếp sau nàng lại là một tiếng la to hơn, không kiêng dè nghe chói tai vô cùng. An Cúc vừa kêu vừa ôm khuôn mặt đã ăn no đủ chén trà vừa rồi, cả người trắng bệch, ngón tay run run chỉ trước mặt An Lạc, miệng lẩm bẩm hai chữ " Tiện nhân........tiện......nhân "
Ánh mắt An Lạc tối sầm, đến giờ còn gan mắng nàng. Được, ta đây không khách sáo liền cho ngươi một màn kịch.
Nàng vung tay áo, một ít bột phấn bay ra hướng về khuôn mặt An Cúc. Một trận đau xót truyền tới nàng ta kêu la càng to, càng không để mọi người ở đây vào mắt. An Lạc nhanh nhẹn tới bên, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt, lời nói cũng theo đó mà trở nên vội vàng
" Muội muội tại sao lại thành ra như vậy, đúng rồi đều ra do tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ nên hứng chén trà đó thay muội, không nên hất ra..đúng rồi là do tỷ tỷ hết, do tỷ tỷ hết....."
Đôi mắt lại mang thần sắc hoảng loạn trông tới thương tâm. An Cúc lúc này không thèm suy nghĩ, nghe nhưng lời nói đó hoàn toàn là không vừa tai, hất mạnh An Lạc, dùng lời lẽ cay nghiệt
" Đúng chính là tại ngươi, tại ngươi mê hoặc Bát vương gia, tại ngươi mà ta bị như vậy, tại ngươi có nhan sắc khuynh thành mà lu mờ ta, ngươi....ngươi...ngươi chính là tiện nhân, cả mẹ ngươi cũng là tiện nhân, tiểu tam giữa phụ mẫu ta ngươi...ngươi...."
" Chát !!"
Âm thanh thanh thúy vang lên. Lời nói chưa kịp hết, An Cúc đã bị một cái tát trời giáng của An Lạc đánh vào mặt. Mụn nước li ti vỡ ra mang theo đau đớn tột cùng, cũng mang tâm thức nàng trở lại. Nàng.....đây là.....vừa nói cái gì...... Tâm tình bắt đầu hoảng loạn, liếc nhìn sang An Lạc trước mặt. Tại điểm mù, nàng như cười mỉm nhìn nàng khinh bỉ, ánh mắt sắc lạnh, khiêu khích. Nhưng nháy mắt lại thay đổi thành ủy khuất, đôi mắt to tròn mong manh, ngập nước hướng An Cúc mà cầu xin
" Muội muội, bao năm qua muội sỉ nhục ta, hành hạ ta, không cho ta cơm ăn muội làm gì cũng được đánh mắng cũng được nhưng xin muội đừng sỉ nhục mẹ ta, đưng làm người ở dưới suối vàng cũng không được yên "
Rồi lại là một vẻ hoa lê đái vũ, yếu ớt quỳ sụp xuống.
An Cúc đứng như trời trồng, nàng không biết phải làm gì, tại sao chứ, nàng sai cái gì rồi sao ?? Nhưng ánh mắt cay nghiệt kia sao lại dành cho nàng, phải là cho ả tiện nhân kia cơ chứ, mặt nàng tối sầm phải, phải rồi chỉ cần....chỉ cần giật chiếc khăn kia xuống....tất cả chỉ là một con quỷ khóc lóc tới ghê tởm....phải....chỉ cần làm vậy..
Bàn tay run run hướng An Lạc đưa tới, giật phắt chiếc khăn lụa che mặt mỏng xuống. Trong lòng đã chuẩn bị cười một trận, nhưng bỗng chốc lại trở lên hoảng loạn hơn, tại sao.....khuôn mặt này là.....vết sẹo kia đâu........ Hàng vạn câu hỏi xoay quanh nàng ta tới mức đau đầu choáng váng, lảo đảo. An Lạc nhanh chóng đứng lên, đỡ muội muội lại bị một tay đẩy mạnh, chuẩn bị ngã vào cạnh bàn phía sau. Thân ảnh nhanh chóng bay sang đỡ lấy nàng, lại xoay một vòng, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng. Hai tay vô thức ôm chặt hơn đem An Lạc áp sát vào thân mình như muốn dung hợp làm một. Ánh mắt lại từ từ chuyển sang An Cúc, thâm trầm, lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt như nhìn thấu tất cả mạnh mẽ đánh vào tâm tình vốn mỏng manh lại một lần nữa run lên, vỡ òa.
Đầu An Cúc đau nhức vô cùng, nàng vốn không bao giờ ngờ được có ngày hôm nay, nàng bị ả tiện nhân kia hạ gục. Nhưng ánh mắt xoi mói, lời xì xào như đập vào giới hạn cuối cùng của nàng. An Cúc hét lên một tiếng, cúi gập người ôm đầu vò, đau đớn với nàng trở nên không tồn tại. An Cúc bộ dạng chật vật như phát điên. Nhất Hạo lạnh lùng ra lệnh
" Nhất Vũ, kéo nàng ta ra ngoài lôi về cửa Lý gia "
Giọng nói tàn nhẫn không chút lưu tình, cơ hồ như muốn mang người nghiền nát. Cả căn phòng như đóng băng, không một ai dám ho he tiếng gì.
An Lạc tâm tình như được thả lỏng, nhưng vẫn phải treo trên mặt niềm thương tiếc vô hạn, bên trong hệ thống lên tiếng nhắc nhở
[ Đinh!! Thành công loại bỏ đối thủ !! Thưởng 20 điểm kinh nghiệm !!]
-----------------------------------------------
Chương mới a ~ ∩__∩
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro