Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 2: Cô Nương Hãy Tự Trọng!

Huyên Huyên bịtiếng mưa tầm tã làm cho tỉnh. Cô nhớ mang máng, cô bị một cái Hệ Thống khôngtiết Tháo, bắt cô phải lăn lộn cùng nam Nhân.

Cô không nhớ rõ người nam nhân đó là ai , chỉ cảm thấy mình đã trãi qua mộtđời.

" Chắc chắn là bổn cô nương ngủ mơ rồi, ngủ tiếp nào.

[...] Ký chủ cô không có mơ, tất cả là sự thật. —– Tự động cập nhật thông tincá Nhân.

( Nghiệm vụ hoàn thành 100% được 500 Dương Khí )

Tên : Huyên Huyên

Tuổi : 25 tuổi

Sở trường : không có

Dương khí : 500/100000

Ưu điểm. : Ngực Cup D, Tiểu Huyệt se khít , Tiết Sữa.

Huyên Huyên, vẫn không đủ dũng cảm đọc hết cái thông tin cá Nhân này. Thật vôcùng xấu hổ~~

" Hệ Thống tại sao ta không thể nhớ rõ nam chủ ở thế giới trước đây?

[...] để Đảm bảo ký chủ hoàn thành các nghiệm vụ Sau, Hệ thống sẽ tự động xóaký Ức.

" Thật Tàn nhẫn, cho tới bây giờ bổn cô nương, không thể nhớ rõ tên nào đãđè mình dưới thân.

" Hệ Thống cốt truyện đâu?

[...] không có cốt truyện, thỉnh ký chủ tự mò.

"....." bắt bổn cô nương mò đâu ra đối tượng đây????? Lên mặt trănghỏi chị hằng sao?

——————–

Huyên Huyên quan sát bốn phía. Cả căn phòng được xây lên từ rơm và đất, đồ đạcbài trí hoàn toàn là gỗ. Cô đoán ngay thế giới này là cổ đại.

Lục tìm Trong kí ức Nguyên Chủ, chỉ có mỗi Cái Tên Tạ Huyên Huyên, góa phụ, nổitiếng là sát phu.

Phu quân chết ngay trong đêm động phòng, nguyên chủ khi động phòng mới cởi bỏ yphục. Phu quân Liền hứng trí tới mức phun máu mà chết. Còn chưa kịp phá thân.

Trong thôn, ai ai cũng biết Cô Nương Tạ Huyên Huyên, có số sát phu. Hễ ngườinào nhìn thôi, Liền không sống nổi tới ngày mai.

Bởi vì vậy. Nguyên chủ có xinh đẹp kinh diễm, cũng không có bất kì nam nhân nàodám lại gần, huống gì đợi gả.

Huyên Huyên thở dài một hơi, nhìn ra ngoài cửa. Đêm tối như mực, mưa to tầm Tã,sấm chớp như đang chuốc giận cho cô.

Bất giác phía cửa đóng chăt vang lên một đạo âm thanh. " Lạch Cạch"~~

Huyên Huyên ,vội vàng trở mình, tung chăn đạp rớt xuống đất. Hướng ra Phía cửamà Mở.

Đập vào mắt cô là một nam Nhân, thân cao 1m9 toàn thân hắc y. Nước mưa thấm ướtra lớp y phục, bó sát vào người hắn, hiện lên cơ bắp mê người.

Nước mưa trêи y phục cứ như vậy mà chảy xuống dưới đất.

Huyên Huyên hai mắt mở lớn, miệng không kịp ngậm lại, trong não xoay quanh vạnvạn câu hỏi.

" Thích khách? hay tên đăng đồ tử nào đây? Vào cướp sắc hay cướp của!

Khối thân thể này, mang tiếng sát phu. Chỉ có tên nào không muốn sống với vàocướp thôi. Hơn nữa cái ngôi nhà rách này có gì đáng giá để cướp?

Huyên Huyên cố tỏ ra trấn định, nhướng mày, tiến lên gần Hắc Y kia , trêи mặtmới vừa rồi lộ ra cười. Không đợi cô mở miệng.

Hắc Y Nhân liền té xỉu, ngất lịm.

[...] Nghiệm vụ chính tuyến, xin mời ký chủ hoàn thành tâm nguyện Của Ngạo HànChi.

" Hệ Thống, Ngạo Hàn Chi là tên nào?

[...] Nếu không nhầm thì đối tượng cần ký chủ giúp đỡ, cách ký chủ khoảng 2m.

Huyên Huyên ,đã xác định xong mục tiêu , lúc này mới nhìn người nằm trêи đất.Cô khó khăn lắm mới vác hắn Lên giường được.

Cởi bỏ y phục ướt đẫm của hắn đi , lúc này mới phát hiên, phần vai và Eo củaNgạo Hàn Chi có vài vết thương, do dao kiếm chém vào. Nhìn rất ghê sợ.

Mỗi vết thương đều đâm sâu, như muốn lấy mạng người. Huyết nhục mơ hồ chảykhông ngừng. Huyên Huyên vội vàng tìm dược Cầm máu và băng bó cho hắn.

" Chậc~~ mới gặp đã đổ máu sắp chết. Có phải hay không? Lời đồn sát phu làsự thật.Huyên Huyên Làmxong ổn thỏa, Miệng vết thương của Ngạo Hàn Chi không chảy máu nữa.

Tuy Máu không chảy, cả đêm hắn Liền sốt cao, trán nóng như lò luyện đan. Sốtcao không ngừng , Huyên Huyên không có dược Hạ sốt, tìm quanh nhà cũng không đủmột lượng bạc mời Đại Phu . Hơn nữa còn là nửa đêm mưa gió này.

Huyên Huyên cật lực xuốt một đêm, vắt khăn ướt lau cho Ngạo Hàn Chi, xuốt mộtđêm cứ lặp lại như vậy.

Cho tới khi sắc trời ló dạng, Huyên Huyên quá mệt mỏi ngủ ngục, đầu tựa lênlồng ngực Ngạo Hàn Chi.

Cô ngủ sâu tới mức, gần chiều tố mới tỉnh. Lúc này Ngạo Hàn Chi chưa có dấuhiệu tỉnh, sắc mặt đã có chút huyết sắc. Áp tay lên trán hắn, cũng đã hết sốtrồi.

Huyên Huyên Yên Tâm phần nào, liền đem Bán đi mấy chiếc khăn tay, được thêubằng thủ công tinh xảo. Dự định bán đi lấy tiền mua thuốc cho Tên Đang nửa sốngnửa chết kia.

Bản thân cô cũng phải ăn. Từ lúc xuyên qua tới giờ, còn chưa ăn cái gì vào bụngđâu.

••••••••••••••

Huyên Huyên Cầm bạc về, có chút thất vọng. Bán đi hết Của cãi chỉ đủ năm lượngbạc, cô thở ra một hơi chán nản.

" Bổn cô nương nuôi thân không nổi, sao còn phải cõng cái nồi kia?

" Bổn cô nương muốn đổi đối tượng "

[...] Ký chủ bình tĩnh, xong vị diện này, hệ thống sẽ đổi đối tượng cho Ký chủ.

"...." Vậy đâu có khác gì? Vẫn không nên nói chuyện với Hệ Thốngkhông tiết Tháo này.

Huyên Huyên, trở về liền điều chế thuốc cho Ngạo Hàn Chi, tấp bật sắc thuốc,còn phải nấu cơm.

Đây là lần đầu cô sử dụng bếp ở cổ đại, nấu xong bữa cơm thì người cô Chỗ nàocũng nhem nhuốc.

Đảo mắt đã trôi qua ba ngày, Ngạo Hàn Chi vẫn hôn mê li bì, không có dấu hiệutỉnh lại. Huyên Huyên có chút lo lắng,

"Có phải do mệnh của Cô sát Phu? Hắn sẽ không sống nổi hay không?

Huyên Huyên, đành im lặng giúp hắn thay thuốc, bón nước thuốc cho hắn uống.

Sống chết của hắn do Diêm Vương định vậy. Nếu hắn chết là do hắn đen đủi gặpphải cô.

Sáng sớm ngày thứ tư, Huyên Huyên như thường lệ, bưng bát thuốc tới. Cô dùngmuỗng đút thuốc, do hai hàm răng cắn chặt thuốc luôn bị trào ra ngoài

Huyên Huyên có hơi sinh khí, thuốc này phải tốn bạc đó, vậy mà tên này khôngchịu há miệng ra.

Huyên Huyên liền cho thuốc vào miệng. Cúi đầu xuống tách hàm răng ra. Môi chạmmôi cô. Đẩy hết nước thuốc đắng ngắt, đặc sệt vào sâu trong cổ họng Ngạo HànChi.

Bón hết thuốc, Huyên Huyên luyến tiếc , duỗi đầu lưỡi thơm mềm khuấy đảo bêntrong Miệng Ngạo Hàn Chi một vòng.

Mếm được mĩ vị xong , cô chuẩn bị rời đi, bất giác cảm thấy bản tay bị một bàntay to hơn nắm lấy, toàn thân bị nhấc bổng ném mạnh vào tường.

Huyên Huyên cảm giác lồng ngực ẩn ẩn đau, eo và lưng đều đau như muốn gãy ra.

" Bổn cô nương cứu hắn, mà hắn dám ném gục bổn cô nương"

" Không được! Loại sinh vật Nguy Hiểm này, không được tồn tại. Bổn cônương phải thay trời hành đạo

[...] Phát hiện ra có ý định xấu xa — Tự động Phát hình phạt Điện Giật.

Toàn Thân Huyên Huyên bị điện. Giât, chạy toàn thân. Tứ chi đờ ra, ý định muốngiết Ngạo Hàn Chi cũng bị quăng ra sau đầu.

Huyên Huyên, cố gắng kìm cảm giác muốn bóp chết tên Thần Kinh này. Đôi mắt sắcbén lườm Ngạo Hàn Chi.

Ngạo Hàn Chi, Cố gắng Cầm Kiếm kề lên cổ Huyên Huyên, nhìn cô với ánh mắt băngLãnh, khàn khàn hỏi.

" Ngươi Là ai? Sao ta lại ở nơi này?

Huyên Huyên Sinh khí tới đỏ măt, hắng giọng nói : " Ngươi, Cái tên ngunày, Ta là người cứu ngươi.

" Nữa đêm ngươi xông vào nhà Của ta, là ta lương thiện cứu ngươi. Như vậyngươi còn đánh ngã ta ?

" Ngươi có còn lương Tâm hay không? Biết vậy để người chết đi cho rồi.

Ngạo Hàn Chi, lúc này mới nhìn xuống Thân mình, quần áo đã được đỗi, vét thươngđược băng bó và thay dược. Lúc lâu hắn mới nhìn Huyên Huyên.

Ánh Mắt có chút né tránh, gương Mặt băng lãnh khi nãy có chút hồng hồng, vì lỡném cô nương nhà người ta, còn để cô nương ấy thay đồ cho hắn.

" Đ.. A.. Đa Tạ cô nương cứu Giúp, Ta là Hàn Chi, Nếu cô nương không thíchngười nào có thể nói cho ta biết.

Huyên Huyên nhíu Mày hỏi . " Hỏi ngươi thì sao nha?

Ngạo Hàn Chi khẳng định. " Lúc đó, ta sẽ thay cô nương giết hắn.

" Ồ, Thế ngươi tự giết chính. Mình đi, bây giờ ta đang rất không thíchngươi.

" Bạo Nam Nhân"

Ngạo Hàn Chi , "....." Chuyện này là không thể đi, sao có thể tự vẫnđây? Hắn là muốn sống.Ngạo Hàn Chi đỏmặt, lâu sau mới dám mở miệng hỏi. " Vừa rồi, Tạ nương mới làm gì ta?

Huyên Huyên mơ hồ nghĩ, Sau cùng quyết định nói. " Người là muốn biết talàm gì ngươi?

Ngạo Hàn chi gật gật đầu. Tay vẫn Cầm chặt lấy kiếm.

Huyên Huyên hít vào một hơi, lấy tinh thần chuẩn bị kể. " Ta giúp ngươibăng bó vết thương, giúp ngươi thay y phục.

" Lau người cho ngươi, còn dùng miệng bón thuốc cho ngươi, cái gì trêиngười của ngươi ta đều Rõ. " Cô rất không có liêm sĩ mà kể.

Hắn có chút ý thức được, cảm giác khi đó, có cái gì đó mềm mềm, nóng ấm áp lêncánh môi hắn.

Ngạo Hàn Chi Hồi Thần, ngón tay niết lên cánh môi, gương mặt tuấn dật , nhiễmhồng xoay đầu né tránh Ánh mắt của Huyên Huyên.

Huyên Huyên, mấy ngày qua hầu hạ hắn , cô đã không vui, hôm nay còn bị Ném ngãbảo cô làm sao mà chịu thua thiệt đây?

" Bổn cô nương không cứu người không công, nếu ngươi không có bạc thì phảiở lại làm công gán nợ.

Gương Mặt Ngạo Hàn Chi ngốc lăng, tay không tự giác mà sờ xoạng khắp người tìmbạc. Không may mắn cho hắn .

Bạc của hắn đã Bị Huyên Huyên lấy đi từ lâu rồi. Bây giờ trêи người hắn khôngcó lấy một xu.

Ngào Hàn chi , hồi thần hắn thân là cao thủ trêи giới giang hồ, được mệnh danhlà Giết người không thấy máu, vậy mà hôm nay bị một cái tiểu cô nương mang rađùa giỡn.

Tiểu cô nương còn thành thật thừa nhận, hằn nên khen tiểu cô nương này thànhthật Hay quá lưu manh đây?

Không đợi cho Ngạo Hàn chi đồng ý, Huyên Huyên liền bồi một câu.

" Vết thương của ngươi phải mười ngày nửa tháng mới bình phục. Nếu ngươikhông biết làm việc Để Gán nợ.

" Thì ngươi có thế Làm ấm giường nha, bổn cô nương không Ngại đâu. "

" Khụ~~khụ, Tạ cô nương xin hãy tự trong. Nam nữ thụ thụ bất tương thân.

" Ta khỏe lại sẽ kiếm bạc trả Tạ cô nương. " Ngạo Hàn Chi ,cố nén cảmxúc xấu hổ mà nói

Huyên Huyên tiến lại, đỡ hắn về giường, cũng không thèm để ý tới biểu cảm củahắn. Cô liền thì thầm vào Tai Ngạo Hàn Chi .

" Suỵt~~~ Ta vẫn hứng thú ngươi Làm ấm giường hơn.

Nói xong Huyên Huyên Xoay người rời đi. Bỏ lại Ngạo Hàn Chi nằm bất động trêиgiường..

Hắn bị hơi ấm của Huyên Huyên thổi vào Tai, toàn thân cứng ngắc. Dòng điện têngứa chạy khắp người, vật dưới Hạ thân không hẹn mà trướng lên.

Hắn Lắc đầu, cố gồng mình ép căm xúc không phải lại. Xưa nay hắn chỉ biết giếtngười, chưa bao giờ gần nữ nhân. Đừng nói là nắm tay còn chưa từng có

Thế mà hắn lại bị, một tiểu cô nương không biết liêm sĩ, nhìn thấy hết trêиngười hắn. Còn đụng chạm môi.

" Tiểu cô nương kia không ngại, mà muốn hắn làm ấm giường.

Cả gương mặt Ngạo Hàn Chi đỏ rực như muốn phát hỏa.

Lúc sau Huyên Huyên đi vào, trong tay còn cầm tờ giấy và cây bút lông. Cô gằnRõ từng chữ.

" Đây là giấy nợ, ta đã viết Sẵn để yên tâm ngươi kí vào đi .

Ngạo Hàn Chi, sắc mặt đen như than, đây là tiểu cô nương sợ hắn quỵt nợ?

Hắn sinh khí, tay cầm bút ký tên lên giấy, còn không thèm nhìn nội dung tờ giấyviết cái gì!

Huyên Huyên mắt thấy, việc thành quá dễ dàng. Khóe miệng cô câu lên cười giảohoạt.

Âm thanh phá lệ ôn nhu. " khụ~~ Hàn Chi huynh nghĩ ngơi cho tốt, ta đi nấucơm, sắc thuốc cho huynh.

Ngạo Hàn Chi giật mình, trước thái độ nhanh như lật sách của Huyên Huyên, hắngật đầu không nói gì, quay mặt đối diện phía tường nhắm mắt ngủ.Hoàng hôn buôngxuống, Huyên Huyên đã nấu xong bữa tối. Cũng chỉ đơn giản vài món ăn thanh đạm,không quên nấu cho Ngạo Hàn Chi một chén cháo Hoa, một bát thuốc.

Huyên Huyên cất tiếng Ngọt ngào gọi. " Hàn Chi huynh mau dậy ăn cơm, khôngthức ăn sẽ nguội không còn hương vị đâu.

Ngạo Hàn Chi, cố gắng trở mình ngồi dậy, cầm lấy chén cháo Hoa, vừa thổi vừahỏi.

" Tạ Cô nương, cô giữ ta ở nói này không sợ phiền phức cho cô nương sao?

" Có một nam Nhân lạ mặt trong nhà điều này khiến danh tiết của Tạ cônương bị ảnh hưởng.

Huyên Huyên Trầm mặc, sau cùng vẫn giải thích cho Hắn hiểu.

" Ài, Hàn Chi huynh đừng lo, đêm Nọ huynh xông vào khuê phòng của ta, thìcái danh tiết đã bay đi từ lâu rồi.

" Có một điều mà Ta rất vui, Hàn Chi huynh biết là điều gì không ?

Động Tác húp cháo của Ngạo Hàn Chi dừng lại, nhíu mày nhìn Huyên Huyên.

" Điều gì? Tạ cô nương xin cứ nói!

Huyên Huyên thích thú nhìn hắn, mở đôi bờ môi đỏ hồng ướt át ra.

" Ở cái thôn này ai cũng biết Ta có số sát phu, phu quân chưa kịp viênphòng liền chết,

" Nam nhân liếc mắt nhìn ta, liền không nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.Nam nhân thấy ta như gặp phải Diêm Vương đòi mạng, tránh xa ta cả Vạn dặm.

" Chỉ có huynh , Nhìn ta còn chạm môi với ta liền nhiều ngày chưa có chết,có phải hay không số mệnh của Hàn Chi Huynh phải sống với Ta rồi?

Ngạo Hàn Chi tái mắt, hắn lại không biết nàng có số mạng lận đận như vậy, nhưngsuy cho cùng, nàng ta phải biết giữ gìn tiết tháo.

Huyên Huyên nhìn thấy hắn chưa hồi thần, cô liền tiến lại gần, đặt tay lênkhuôn ngực rắn chắc mà sờ xoạng.

Ngạo Hàn Chi, bị sờ tới tỉnh, sắc mặt đỏ sậm, miệng run rẩy lắp bắp.

" Cô Nư.. ơng... là nữ Nhân xin Hãy Tự trọng.

Huyên Huyên Mặc Kệ hắn có nói cái gì tự trong hay tiết Tháo.

Huyên Huyên liền áp cánh môi của mình lên bờ môi của Ngạo Hàn Chi, ban đầu làkhẽ ʍút̼ lên cánh môi của hắn, dần dần cô dùng chiếc lưỡi khéo léo tách bờ môira, điển đảo tìm tòi bên trong.

Nước bọt của Hắn Được cô nuốt hết vào trong, hôn sâu một lúc Huyên Huyên mớithỏa mãn buông Ngạo Hàn Chi ra.

Lúc này Ngạo Hàn Chi vẫn còn trêи mây, khắp người nóng bức tê ngứa, Vật DướiThân trướng lên đau đớn.

Hắn là lần đầu bị một nữ Nữ Nhân bức hôn, trêи người hắn cái gì nàng ta đềuthấy hết.

Ngạo Hàn Chi, cả mặt nổi mây hồng, tức giận giống như bị khinh nhục, nhìn thẳngHuyên Huyên, mà Gầm Lên.

" Ngươi...... Có còn là nữ nhân nữa hay không?

Huyên Huyên chớp cặp mắt ngây thơ vô tội , như hành động lúc đó không phải docô làm.

" Ta có phải là Nữ Nhân hay không? Hàn Chi huynh thử liền biết..

" Nhưng mà, Huynh phải cố gắng đợi cho vết thương của huynh lành lại nha.

" Tới khi đó Ta sẽ cho huynh kiểm tra xem ta có phải nữ nhân hay không!

Ngạo Hàn Chi sinh khí , ngang nhiên bị nữ nhân giở trò Lưu manh đùa giỡn. Hắncố gắng chống thân mình với ý định rời đi khỏi nơi này.

Huyên Huyên mắt thấy hắn muốn rời đi, cô câu miệng cười giảo hoạt ngăn cản.

" Hàn Chi huynh định đi đâu? Trời đã tối rồi.

" Ta không làm phiền Tạ Cô Nương nữa, ta đi lấy bạc trả lại cho cô nương.

Huyên Huyên nhìn hắn, tới mức chân thành. " Ồ, bạc bất quá ta không cầnnữa?

Ngạo Hàn Chi bộp chộp trong lòng, hắn nghĩ rằng Huyên Huyên không cần bạc, màvẫn cho Hắn rời đi.

" Vậy, Tạ cô nương chịu để ta rời đi?

Huyên Huyên, đứng ngay ở cửa lớn, với dáng lão đại. Trịnh trọng Tuyên bố.

" Hàn Chi huynh đã là người của ta, huynh còn định đi đâu? . Nói xong côdơ giấy gắn nợ mà hắn vừa kí xong, cho hắn xem.

Ngạo Hàn Chi, hai mắt mở lớn nhìn kĩ tờ giấy, hắn giật mình đúng là chữ hắn kí.

Nhưng không phải giấy gán nợ, mà là giấy bán thân, mà bán chỉ với năm lượng bạc.

Bước chân Hắn chao đảo, mặt tức giận nổi gân xanh lên..

" Nữ nhân... Ngươi lừa gạt ta. "

Huyên Huyên khoanh tay. Nhìn chằm chằm Ngạo Hàn Chi.

" Hàn Chi huynh sai rồi. Giấy ta viết, người ký tên là huynh, ta không cóép buộc huynh.

Ngạo Hàn Chi muốn thổ huyết, hắn giết người không ghê tay. Nay lại gặp phải nữNhân không có liêm sĩ này.Huyên Huyên tiếnlên đỡ Ngạo Hàn Chi, lập tức bị hắn đẩy ra. Hắn xoay người trở lại vào phòng.

Hắn tuy bị Nàng lừa gạt, nhưng một phần là do hắn không đọc kỹ trêи giấy viếtcái gì? Cũng chính tay hắn ký tên, dù sao mạng của hắn là do nàng nhặt về.

Ngạo Hàn Chi lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nam. Ở lại không được, mà rờiđi cũng không xong. Đành phải ở tạm chờ vết thương bình phục rồi tính sau.

Huyên Huyên lên tiếng nhắc nhỡ.

" Hàn Chi huynh phải chịu trách nhiệm, như huynh đã kí trêи giấy .

" Còn Ta không lợi dụng người bị thương đâu, huynh cứ yên tâm mà dưỡngthương đi.

Ngạo Hàn Chi, hồi thần ngồi xuống giường, không thèm để ý Huyên Huyên đang nóicái gì.

Huyên Huyên tiến lại gần, bàn tay nhỏ xinh vuốt từ khuôn ngực xuống tới bụngnhỏ của hắn, hơi thở ấm nóng phả vào Tai Ngạo Hàn Chi.

" Hàn Chi, huynh vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây dưỡng thương, là quân tửnên giữ lời hứa.

Nói xong, bước chân của Huyên Huyên rời đi.

Lúc này Hắn mới thở phào ra một hơi, trêи người hắn vẫn cảm giác được tê Dạikhắp người, âm thanh ngọt ngào đùa cợt vẫn văng vẳng trong đầu hắn .

Vẫn nên nhanh chóng hồi phục thân Thể, nhân lúc đó mà trốn đi. Nếu hắn còn ởđây sẽ bị nàng lột sạch mà ăn sạch.

•••••••••••••••••

Ngạo Hàn Chi, dưỡng thương đã là ngày thứ mười. Vết thương cũng kết vẩy, hoạtđộng không còn đau nhức Nữa.

Lúc này Huyên Huyên bưng đồ ăn vào, trêи mặt nhiễm sắc hồng, do ở trong bếp khálâu.

Hắn liếc nhìn nàng, từ trêи xuống dưới, không một trang sức đáng tiền nào.Trang phục bằng Vãi thô, tóc chỉ dài quá eo, được cột Lại bằng Sợi vải trắng.

Tuy đơn giản, nhưng không che hết được vẻ xinh đẹp động lòng người của nàng.

Huyên Huyên cử chỉ ôn nhu. " Hàn Chi Huynh lại đây , cơm hôm nay ta có nấusườn kho đây.

Ngạo Hàn Chi động thân, ngồi vào bàn ăn. Hắn nhìn trêи bàn chỉ có hai món, rauluộc và Sườn kho. Còn có hai chén cơm trắng.

Huyên Huyên gắp sườn vào trong bát cho hắn, cười cười mở miệng.

" Huynh đang bị thương, ăn nhiều vào.

Ngạo Hàn Chi nhíu mày, Nàng lúc này so mới nữ nhăn háo sắc giống như hai ngườikhác nhau.

" Tạ Cô nương, cứ để tự ta Gắp là được rồi, không phiền cô nương.

" Được rồi, ăn đi, Huynh thử xem có ngon hay không!

Ngạo Hàn Chi, nhìn dáng vẻ ôn nhu của nàng, trong lòng không khỏi nhộn nhào.Trầm giọng nói.

" Cũng được, rất vừa miệng " .

Ăn cơm xong, hắn thấy Nàng chuẩn bị thay dược cho hắn, liền xua tay.

" Tạ Cô nương, ta đã khỏe vết thương đã kết vảy rồi, không cần thoa dượcnữa...

" Tạ Cô Nương có thể ra ngoài một chút hay không ? Đã nhiều ngày ta khôngcó tắm, ta muốn đi tắm.

Huyên Huyên nhếch môi cười giảo hoạt. Nhìn Ngạo Hàn Chi.

" Được, Ta ra ngoài Cho dù huynh không có tắm ta cũng không ghét bỏ huynhđâu.

Ngạo Hàn Chi mặt đỏ như máu, lẩm bẩm. " Không có tiết tháo "

Hắn thấy Huyên Huyên đã đi ra ngoài, lúc này mới yên tâm mà cởi bỏ y phục ngâmmình trong bồn tắm.

Huyên Huyên nhìn qua cửa xổ, thấy từng đường nét rắn chắc trêи cơ thể của hắn ,cả gương mặt xinh đẹp tới yêu nghiệt kia, nước miếng không hẹn mà chảy ròngròng.

[...] Ký chủ nhân lúc này nên vắt khô hắn. Cô còn đợi tới khi nào.

Huyên Huyên bị Hệ Thống thúc ɖu͙ƈ hít vào một hơi, tiến vào bên trong.

Huyên Huyên bước chân nhẹ nhàng, tới gần bồn tắm của Ngạo Hàn Chi , hắn Bây giờđang hưởng thụ đâu có để ý có người tới Hay không?

Huyên Huyên cầm khăn lông, từ từ lau ở bãi vai lướt qua khuôn ngực rồi vòng tớieo của hắn.

Ngạo Hàn Chi, bị động tác của Huyên Huyên dọa cho sợ, nơi Hạ Bộ không ngoãn màdựng thẳng Lên.

Hắn giật mình , xoay người đứng lên đối diện với Huyên Huyên , quên mất bảnthân mình không mảnh vãi che thân.

Huyên Huyên híp mắt nhìn vật căng trướng dưới thân của hắn đang hướng Cô mà vẫychào, cô cũng bị dọa cho giật mình.

Đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô , vươn ra ɭϊếʍ vào cánh môi khô của mình, cất tiếng.

" Ách" Của Hàn Chi Huynh thật lớn a~~~

Ngạo Hàn Chi lúc này nhớ ra, hắn còn chưa có mặc gì, lúng túng ngồi xuống Bồntắm, Gầm lên

" Nữ Nhân này... Nàng còn có Liêm Sĩ nữa hay không? ..... Nhanh nhìn rachỗ khác.

" Đồ Sắc Nữ " .Huyên Huyên thấyhắn ngồi lại xuống nước, cô tiến lại gần cúi đầu khẽ nghiêng người xuống. Hàmrăng hơi cà cà vài vành tai đỏ rực như máu của Ngạo Hàn Chi, tay kia xoa vàoKhuôn ngực rắn chắc.

" Thế nào? Đây là Hàn Chi huynh muốn ta tiếp tục kỳ cọ sao?

Ngạo Hàn Chi bị câu dẫn tới ngốc lăng, Toàn thân hắn nóng như bốc hỏa. Mặc Dùlà hắn đang ngâm nước lạnh , Hắn cố gắng nghiêng đâu hướng khác, tránh né HuyênHuyên như rắn rết.

Huyên Huyên nhìn động tác đáng yêu của hắn, giống như thỏ con sợ bị làm thịt.Cô cười tới xinh đẹp.

Ngạo Hàn Chi, chịu không được vẻ xinh đẹp của nàng càng xẩu hổ hơn. Nơi tráitim hắn nhảy tới loạn .

" Khụ~~ Huynh tiếp tục tắm đi, Ta về phòng, huynh tắm cho sạch sẽ vào .

" Không sạch ta sẽ giúp huynh tắm lại, ta không ngại đâu.

Ngạo Hàn Chi, chịu không được kϊƈɦ thích của nàng, hắn phải cố gắng áp chế ɖu͙ƈvọng lẫn xấu hổ, mà gằn lên từng chữ.

" Ta Sẽ tắm Sạch sẽ Tạ cô nương không cần quan tâm " Hừ " ...

Huyên Huyên nhìn hắn hoang mang, quẩn bách tới đường cùng , cô không thẹn màcưới phá lên. Còn tốt bụng đóng cửa lại giúp hắn.

Ngạo Hàn Chi, vội vàng chà sạch thân thể, mặc lại y phục, cánh tay đè chặt lồngngực mà thở hổn hển không ra hơi.

" Cuộc đời hắn xong rồi, rơi vào tay yêu tinh dụ người, còn không biếtliêm sĩ được viết như thế nào.

" Không được, phải trốn đi. Vì bảo vệ tiểu đệ thật tốt, quyết không để chonàng ăn sạch.

Trong tâm hắn thì nghĩ vậy, nhưng tiểu đệ lại thật thà hơn, ngâm mình nước lạnhmà vẫn trướng lên, ngóc đầu chào hỏi. Hắn luôn nhớ tới từng cử chỉ động tác dẫndụ kia.

Bàn tay thô ráp tự nhiên cầm chắc lấy Tiểu đệ đang bành trướng. Xoa dọc từ quyđầu tới dọc thân, ngón tay thô nắm chặt liên tục đẩy lên xuống an ủi.

Đầu hắn luôn nghĩ tới Thân thể quên rũ kia của Huyên Huyên, cánh môi ướt át. Âmthanh ngọt ngào dụ hoặc... Bàn tay mềm mại chạy dọc thân thể hắn.

Cỗ cảm giác kɧօáϊ cảm xông tới, Tiểu Đệ căng cứng bất giác Giật giật vài cái,rồi phòng thích tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra ngoài.

Lúc này Ngạo Hàn Chi mới thở ra nhẹ nhõm.

" Đáng chết, hắn cư nhiên lại nghĩ tới nữ Nhân không tiết Tháo kia ,mà tựan ủi chính mình.

" Phù~~ Nàng ta còn nguy hiểm hơn việc hắn đi giết người.

Hắn cười khổ một tiếng. Chính mình lại bị nàng mê hoặc.

••••••••••••••••••••••••

Ngạo Hàn Chi ở nhà của Huyên Huyên đã một tháng, trong thời Gian này hắn bịnàng giở trò lưu manh không ít lần.

Kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng hắn lên, thì nàng lại rút lui. Khiến hắn vừa hưởng thụ lạivừa giày vò tới thảm. Hắn phải cắn răng chịu đựng mới không lamg điều đồi bạivới Huyên Huyên.

Hôm nay, nhân lúc Huyên Huyên đi lên trấn Bán Khăn thêu. Hắn quyết định đikhông từ biệt, chỉ để lại một tờ giấy . Rồi xoay người rời đi mất dạng.

Huyên Huyên trở về, liền không thấy người đâu, chỉ vỏn vẹn để Lại tờ giấy.

" Đa tạ cô nương đã cứu giúp ta, thân ta không thể bán, năm ngày sau ta sẽmang vạn lượng hoàng kim tới bồi cô nương.

Huyên Huyên vò nát tờ giấy, cả mặt sinh khí.

" Hắn dám bỏ trốn , ngay dưới mí mắt của bổn cô nương .

" Không được! Bổn cô nương phải đi tìm hắn, trói lại vắt kiệt hắn thìthôi.

[...] Ký Chủ thỉnh cô ôn nhu, nam chủ rồi sẽ quay lại cô gấp gáp cái gìHuyên Huyên đợi mỏimòn hơn năm ngày, vẫn không thấy tên Ngạo Hàn Chi kia mang vạn lượng hoàng kimtới bồi cho cô.

" Chậc~~ Bổn cô nương bị hắn lừa rồi. Không thấy người tới a~~

[...] Nghiệm vụ phụ tuyến, xin mời ký chủ cứu Ngạo Hàn Chi. Đi thẳng 20 dặm Rẽtrái.

" Ách" Tên nam chủ này lại bị người đuổi giết hay sao?

Huyên Huyên lười suy nghĩ, lần này cô chuẩn bị đủ dược, cẩn thận hơn mang luônkim chỉ, tiện hắn có rách chỗ nào thì vá luôn.

Huyên Huyên đi Theo chỉ dẫn của Hệ thống, liền vào sâu trong rừng. Có vài vếtmáu nhỏ giọt xuống, cô lần theo vết máu mà tới.

Đập vào mắt cô là toàn thân hắc y máu nhiễm cả một khoảng đất, Huyên Huyên Tiếnlại kiểm tra Ngạo Hàn Chi. Thấy hắn vẫn thoi thóp thở

Trêи người trêи dưới không quá mười nhát kiếm đâm vào, máu không ngừng chảy.

" Ài, bổn cô nương đâu phải. Thần y càng không phải Đại phu, nên cứu hắnthế nào đây? Vẫn nên để hắn chết đi cho xong.

[...] Hồi Hoàn Đan đã được truyển tới, ký Chủ nhanh cho nam chủ uống.

Huyên Huyên cạy miệng Ngạo Hàn Chi ra, đút viên Đan dược xuống. Đan Dược vừavào miệng liền tan.

Cô loay hoay cả ngày mới cõng được hắn trở về.

Trở về Huyên Huyên làm theo chỉ dẫn của Hệ thống, cởi toàn bộ y phục của NgạoHàn Chi ra khám nghiệm.

Trêи người hắn toàn bộ vết thương đều thấu xương, vài chỗ còn bị đứt gân mạch.

Huyên Huyên bận rộn nới lại gân mạch đứt đoạn, khâu vá vết thương cẩn thận, đắpdược rồi băng bó toàn thân lại.

Lật sấp lại, cho hắn nằm ngủ. Vết thương quá nặng không thể nằm ngửa. Coi nhưlần này cô cướp hắn từ tay diêm vương trở lại.

••••••••••••••••

Ngạo Hàn Chi tỉnh lại đã là ngày thứ Ba. Hắn vì đau nhức mà tỉnh. Lúc này hắnnằm với tư thế úp người lại, toàn thân được băng bó kín như một con rùa.

Đúng lúc ngước lên thì Thấy Huyên Huyên, cả người hắn sợ hãi không thôi.

Hắn nhìn sắc mặt của Huyên Huyên Tái nhợt , chắc chắn là cả đêm không ngủ. Địnhbụng cố gồng mình ngồi dậy, nhưng không được.

Huyên Huyên mắt thấy hắn muốn ngồi dậy, tức giận mắng.

" Huynh còn ngồi cái Gì, ngoan ngoãn ở đó nằm úp lại đi. Ngàn lượng hoàngkim không thấy đâu, ta lại phải cõng huynh trở về.

Ngạo Hàn Chi định giải thích, thì bị Huyên Huyên đánh gãy lời nói.

" Hàn chi Huynh~~ vạn lượng hoàng kim mà huynh hứa đâu?

" Ta.. Ta thật sự cầm trả cho Tạ Cô Nương, nhưng Giữa đường gặp chuyệnkhông may.. Khụ.. Khụ... Ta.

Huyên Huyên lại gần không ngại mà đập tay vào ʍôиɠ căng tròn của hắn, gằngiọng.

" Giấy bán thân của huynh vẫn còn, ta cũng nhặt cái mạng của huynh hailần, huynh tính lấy gì trả ta ?

Hắn bị vỗ vào ʍôиɠ, thẹn tới đỏ mặt, miệng lắp bắp...

" Ta biết Tạ cô nương có ân với ta... Nhưng... Nhưng.... " Hắn vừanói vừA nhìn động tác của Huyên Huyên sát lại, hơi thở nồng đậm kϊƈɦ thích hắn.

Cảm giác vừa ngứa vừa nóng, cộng thêm đau nhức của vết thương, khiến hắn khôngbiết đây là cái tư vị gì. Thật khốn khổ.

" Tạ... Cô nương...nàng có hay không. Hãy đợi ta khỏe lại.... Nàng...Nàng.. Muốn làm gì ta đều đồng ý.

Mặt hắn đỏ ngầu, thiếu chút nữa là đầu bốc khói thôi. Hiện giờ hắn đang trọngthương đâu còn sức mà lăn lộn với nàng..

Hắn xưa giờ chưa có động qua nữ nhân. Mà nàng còn cứu mạng hắn tới hai lần. Coinhư là hắn lấy thân báo đáp.

Huyên Huyên nhìn hắn thẹn thùng, chịu Trận trước cô. Âm thanh ngọt ngào vanglên.

" Hàn Chi, ta hỏi huynh một vấn đề ? Huynh có nguyện vọng gì không ?

Ngạo Hàn Chi ngạc nhiên nhìn Huyên Huyên , hắn xưa nay là sát thủ, chỉ biếtgiết người , nào có suy nghĩ tới nguyện vọng gì nha?

" Ta.. Ta.. Chuyện này ta chưa nghĩ tới.!!

Huyên Huyên thở ra một hơi mệt mõi..... Lười biếng trả lời.

" Huynh nghĩ ngơi đi. Ta sẽ không ép buộc khi huynh không muốn, chỉ cầnHuynh nhớ rõ.

" Huynh đã là người của Tạ Huyên Huyên này. Huynh cũng yên tâm đi, vậtdưới còn dùng được.

Nói xong Huyên Huyên đi ra ngoài sắc thuốc cho hắn uống. Còn Ngạo Hàn Chi vẫncòn ngây người.

" Nàng đừng Bá đạo như vậy có được không? Ta còn chưa có đồng ý.Lần bị thương nàyNgạo Hàn Chi phải mất Hai tháng, từ gân Cốt tới vết thương bên ngoài mới bìnhphục hẳn.

Rất nhiều lần hắn muốn chạy trốn, nhưng đều không thành, mỗi khi muốn leo nócnhà trốn, thì lại thấy Nàng khỏa thân tắm sau sân. Đợi khi đêm khuya, lại thấynàng đứng ngay cửa, xuất quỷ tới nhập thần .

Mà hắn thấy Huyên Huyên chân tay đã cứng ngắc, cái chân thứ Ba không thẹn màtrướng lên, sức đâu nữa mà trốn đây.

Ngạo Hàn Chi, nhìn vào thấy Huyên Huyên đang ngồi trước gương trang điểm. Cònphá lệ trang điểm xinh đẹp, bình thường tóc nàng thả lỏng, hôm nay lại búi caolên, thật không giống như bình thường.

Ngắm nhìn Huyên Huyên lúc lâu, hắn bước chân ra ngoài. Hắn định hôm nay sẽ từbiệt Nàng, bản thân hắn là sát thủ không có tư cách yêu thương. Càng không đủtư cách bên cạnh nàng.

Huyên Huyên, trãi nhẹ lên làn tóc tới xuất thần, bàn tay nhỏ nắm chặt lọn tócrơi xuống, càng trãi càng dụng nhiều.

Cô mệt tới quên thở, hỏi dò Hệ Thống.

Huyên Huyên : " Nói đi với thân thể này, bổn cô nương còn sống bao lâunữa.

[...] Không quá ba ngày, với tình trạng này ký chủ không thể vắt cạn nam chủđược...

Huyên Huyên": Vậy ý ngươi là ta sẽ chết? Chết rồi làm sao mà hoàn thànhnhiệm vụ.

[...] Cái này ký chủ yên tâm, khi chết ký chủ có 49 ngày tại dương thế đủ thờigian vắt cạn nam chủ.

Huyên Huyên trợn tròn đôi mắt, ngạc nhiên tới mức há miệng to.

" Uy' Cư nhiên như vậy cũng được? Vậy thì quá tốt rồi . Bổn cô nương đành diễnkhổ nhục kế vậy.

[...] Miễn ký chủ đừng giết nam chủ , thì mọi việc đều tốt.

Huyên Huyên : "..."

—————————–

Huyên Huyên dọn một bàn đồ ăn thịnh soạn. Cô ôn nhu gọi Ngạo Hàn Chi.

" Hàn Chi huynh vào dùng cơm, ta có chuyện muốn nói với Huynh.

Hắn nhìn cô, rồi cũng đồng thời lên tiếng . " Ta cũng có việc muốn nói vớiTạ Cô nương

Huyên Huyên cười sáng lạn, tay gắp đồ ăn vào trong bát cho hắn

. " Huynh cứ ăn xong đi, ta biết huynh muốn nói cái gì!

" Ăn xong bữa cơm này, ta sẽ không giữ huynh nữa. Cũng không cần bạc hayvạn lượng hoàng kim. Huynh muốn đi đi thì đi đi.

Ngạo Hàn Chi, mặt mũi tối sầm nhíu chặt mi tâm, nàng sao lại dễ dàng buông thahắn ? Bình thường nàng ấy hay dùng đủ mọi cách chêu chọc, lưu manh đùa giỡn vớihắn kia mà?

Ngạo Hàn Chi, khẽ lắc đầu.

" Nếu Tạ cô nương đã nói như vậy, ta xin phép rời đi ngay. Còn vạn lượnghoàng kim ta vẫn gửi cho cô nương. Sau này sẽ không làm phiền tới Tạ cô nươngnữa.

Hắn nói ra những lời này, nơi trái tim cảm giác ẩn ẩn đau đớn. Lại liếc nhìnHuyên Huyên, vẫn mĩm cười xinh đẹp , nhìn khổng ra cảm xúc gì?

" Huynh đã nói như vậy! Thì ăn xong bữa hãy rời đi. Ta sẽ không ép buộchuynh.

Hai người trầm lặng , Ăn xong bữa cơm cuối cùng. Ngạo Hàn Chi không có một tialưu luyến nào , mà xoay người rời đi.

Huyên Huyên thấy hắn đã đi xa, cô cũng bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho chính mình.Đầu tiên đặt trước cỗ quan tài, còn mua rất nhiều hoa tường vi bỏ vào bên trongquan tài.

Tới đêm ngày thứ Ba, cô mặc một bộ màu Trắng thuần, trang điểm nhàn nhạt, giữatrán có điểm nốt chu sa. Yên ổn nằm vào quan tài ngủ.

Ngày thứ năm, Ngạo Hàn Chi trở lại mang theo mười rương vàng tới, ý định trả âncứu mạng của Huyên Huyên.

Khi hắn đạp cửa vào, toàn căn nhà trống vắng tới lạnh ngắt, như không có ngườiở.

Hắn đi sâu vào bên trong, đập vào mắt hắn là cỗ quan tài đặt giữa phòng, hoatường vi được dãi khắp nơi, trêи bàn có để lại bức di thư.

Đôi bàn Tay hắn run run, mở bức thư ra đọc, từng chữ trêи bức thư như từng consao sắc nhọn đâm vào lòng hắn.... Ngạo Hàn Chi, đọc xong bức thư hắn đã khôngcòn rõ tâm Trí nữa rồi.

Hắn bước chân mệt mỏi, viền mắt đỏ hồng... Tiến lại gần Quan tài... Đôi taydùng sức lật nắp quan tài lên.

Gương mặt nàng xinh đẹp, an ổn ngủ trong đó, tuy sắc mặt có nhợt nhạt nhìnkhổng ra đau đớn nào.

Ngạo Hàn Chi rũ mắt, Gục đầu vào trong Quan Tài, đôi bàn tay niết lên gương mặtphác họa..

" Nàng.. Là nàng.. Nữ nhân không tiết tháo này, sao lại dấu ta!

Khóe mắt hắn ẩn cay cay. Nước mắt lăn trêи gò má.

" Nàng đừng ngủ nữa, ta đã mang đủ vạn lượng hoàng kim tới trả cho nàngđây...

" Không phải Nàng rất thích Vỗ ʍôиɠ ta sao? Nàng dậy đi, ta cho nàng vỗ cảđời này cũng được..

" Nữ Nhân không có tiết tháo này, nàng nhanh tỉnh dậy cho ta.... Ta xinlỗi đã không đáp lại tình cảm của nàng sớm hơn.....

" Tạ Huyên Huyên ta xin lỗi nàng~~ ta không nên rời xa nàng..... Nàng tỉnhlại..... Ta xin nàng hãy tỉnh lại đi.Huyên Huyên phảimất bảy ngày, mới xuất ra được Nguyên thần, lúc này cô nhìn Ngạo Hàn Chi đangtrôn cất cô, không khỏi cảm thán.

" Lúc bổn cô nương khỏe mạnh, thì không cho vắt cạn, tới khi chết rồi mớibiết hối tiếc a~~

Cũng không thể trách được, tại số phận của Nguyên chủ này quá lâm ly bi đátrồi. Có mệnh sát phu cũng thôi đi, còn chết do Bệnh hiểm nghèo nữa.

Ngạo Hàn Chi trôn cất ổn thỏa Huyên Huyên xong. Hắn liền rút thân ra khỏi giớigiang hồ, định sẽ sống ở ẩn xuốt cuộc đời này.

Hắn là thiếu Nợ nàng rất nhiều, kiếp này hắn chỉ có nàng cất giữ sâu nơi contim.

Ngạo Hàn Chi tới một vùng ngoại ô, thuộc Thành Giang Châu. Nơi này phong cảnhxinh đẹp, còn có loài hoa tường vi mà nàng yêu thích. Hắn quyết định sống nơiđây, không phân tranh với đời.

Ngạo Hàn Chi, xây một căn nhà tranh nhỏ , xung quanh trồng tường vi đỏ thẳm,khi rảnh rỗi hắn sẽ luyện kiếm trước bài vị của Huyên Huyên, sẽ kể chuyện thườngngày cho nàng nghe.

Cho tối buổi đêm ngày kia, Ngạo Hàn Chi mới cúng một con gà cho Huyên Huyên,liền biến mất không cánh mà bay.

Huyên Huyên hiện nguyên hồn , cầm con gà vừa gặm vừa ngồi trêи xà nhà nhìnxuống dưới, thấy Ngạo Hàn Chi đang gấp gáp tìm con gà. Hắn sợ có mèo hoang tớiăn mất gà của nàng.

Lúc này, cô muốn cười thật to, nhưng phải nhịn tới khổ sở.

Ngạo Hàn Chi đảo mắt nhìn xung quanh. Vẫn nên động thân tìm cho kĩ. Hắn lạinhìn lên bàn thờ, xuất hiện ra bộ xuống gà, thịt thì đã bị ăn mất.

Làm gìcó con mèo nào, ăn thịt gà xong quay lại trả xương? Ngạo Hàn Chi nhìnđống xương gà tới ngẩn người. ...hắn đang suy nghĩ có phải nàng tới thăm hắnphải không?

Lúc này, bầu trời đã về khuya, Ngạo Hàn Chi bị khí lạnh đánh úp tới, hắn giậtmình xoay người trở lại liền thấy bóng trắng bay lướt qua.

Ngạo Hàn Chi vốn là sát thủ.Nên ma quỷ đối với hắn là không sợ hãi, hắn trấnđịnh la lớn.

" Là ai? Huyên Huyên có phải là nàng phải không? Nếu là nàng xin nàng hãyra gặp mặt ta.

Hắn cẩn thận, quan sát khắp phòng. Trong lòng hắn nghĩ, có thể là Huyên Huyênvề gặp hắn, cũng có thể là kẻ thù tới đòi mạng hắn.

Nên lúc này hắn cảnh giác bốn phía , cho tới khi hắn trừng mắt nhìn lên xà nhà,liền thấy hình bóng trắng toát quen thuộc đang ngồi ɭϊếʍ ɭϊếʍ ngón tay.

Chưa đợi để cho hắn hồi thần, Huyên Huyên liền bay xuống.Đè ngã Ngạo Hàn Chixuống đất.

Bàn tay lạnh ngắt của cô tách từng lớp áo của hắn ra, cho tay vào mà xoa lên cơngực, nhẹ nhàng vuốt ve từ ngực cho tới vùng eo rắn chắc.

Huyên Huyên ngước mắt lên, nhìn thấy hắn nhắm chặt mắt, đôi môi mím lại cơ hồmuốn bật máu.Cô liền áp cánh môi mình lên, chậm dãi ɭϊếʍ ʍút̼ trêи đôi môi khônóng của hắn.

Chiếc lưỡi như con rắn nhỏ, nhanh nhẹ cạy khớp hàm của hắn ra, luồn vào bêntrong nút ɭϊếʍ khuấy đảo, đầu óc Ngạo Hàn Chi bắt đầu trở nên mơ hồ. Cả ngươinóng ran như ăn phải hỏa dược.

Hởi thở của hắn nặng nề... Cho tới khó khăn.... Bắt đầu thở gấp, nước bọt củahắn hầu như bị nàng uống cạn..

Khó khắn lắm, hắn mới tách môi nàng ra mà nói. " Huyên Huyên... X..i.. N..Xin.. Nàng hãy nhẹ nhàng ....ta còn chưa chuẩn bị xong.Huyên Huyên nhịnkhông được, cười tới xinh đẹp, hơi thở tê lạ

nh thì thầm áp vào vành tai Ngạo Hàn Chi.

" Hàn Chi, huynh có thoải mái không? Không cần chuẩn bị gì hết nằm yên làđược.

Hắn vui mừng ôm lấy Huyên Huyên, cơ hồ hắn cảm thấy lạnh toát, nhưng lại mangcho hắn cảm giác tê ngứa khó tả, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy nàng, sợ nàng sẽ đimất.

Huyên Huyên ngạc nhiên với động tác của hắn, ngón tay thon đẹp vuốt ve cho tớimún иɦũ ɦσα, nhẹ nhàng se tròn rồi ngắt mạnh, khiến Núm иɦũ ɦσα của Hắn đã cứngngắc lên.

" Huynh còn thiếu nợ ta chưa trả, đêm nay huynh có đồng ý hay không? Tavẫn sẽ ăn sạch huynh.

Ngạo Hàn Chi gương mặt đỏ như máu, viền mắt hồng hồng như khóc vì vui mừng, âmthanh khàn khàn vang lên.

" T... A.. Ta biết... Ta nợ nàng rất nhiều, nàng muốn ăn hay lột sạch tacũng được, x..... Inn. Xin.. Nàng hãy nhẹ nhàng với ta.

Hắn ngước lên nhìn Huyên Huyên, nước mắt trào ra, cánh mũi khẽ run run.

" Ta xin lỗi vì đã đi. Xin lỗi vì để tuột mất nàng, là ta đáng chết , nàngmuốn làm gì ta đều đồng ý, kể cả cái mạng này của ta...

Hắn vừa nói vừa ôm chặt lấy thân thể lạnh ngắt của Huyên Huyên, cái lạnh nàynhư nhắc nhở hắn, tất cả là lỗi do hắn.. Hắn thật sự đã động tình vì nàng....

Huyên Huyên vuốt nhẹ lên má, lau đi nước mắt cửa hắn, ngọt ngào mở miệng.

" Ta suy nghĩ lại rồi, ta muốn huynh ăn ta, lột sạch ta, sẽ thú vị hơn làta động.

" Hàn Chi, nhanh tới đây... ". lời nói của Huyên Huyên như yêu hồ dẫndụ.

Ngạo Hàn Chi, mặt đỏ bừng toàn thân khó chịu, đôi tay hơi run rẩy, cởi bỏ từnglớp y phục nàng ra. Cho tới lớp cuối cùng, cư nhiên nàng lại không thèm mặc nộiy.

" Nàng..... yếm của nàng đi đâu rồi ? ." Hắn ngây ngốc mà hỏi.

" Phụ... Ttt, Lúc ta sắp chết, sợ mặc Yếm chết sẽ không thoải mái. Nênkhông có mặc. " Huyên Huyên mặt Dày giải thích .....

Ngạo Hàn Chi, nghe nàng giải thích xong, thì xoay đầu lại nhìn y phục đã đượccởi bỏ hết, lộ ra hai иɦũ ɦσα trắng như tuyết, căng tròn đang vểnh lên, hắnkhông tự Giác mà miệng trở nên khô đắng...

Bộ dáng ngây ngô, không biết phải nên làm gì ? Huyên Huyên đành chỉ bảo hắn .

" Ngực Ta rất trướng, Huynh xoa bóp chúng đi, dùng miệng của huynh hút hútsữa ra đi... Ngạo Hàn Chi.. Nhanh lên~~"

Hắn giường như tỉnh lại trong cơn mê, hai tay bắt đầu nhào nặn vân vê mún иɦũɦσα. Hai иɦũ ɦσα còn căng trướng hơn ban đầu.

Hắn cúi đầu xuống, cánh môi nóng ấm áp lên иɦũ ɦσα đang trướng. Chiếc lưỡi nhámɭϊếʍ xung quang, bất giác một dòng dịch trắng tiết ra, mang hương vị tanh ngọt.Khiến hắn càng ngạc nhiên, hạ thân bị chọc cho bành trướng đau tới bụng nhỏ.

Tay bên kia vân vê, se se núm иɦũ ɦσα, miệng bên này, tham lam hút sạch sữa ra.

"A a.. Ân~~ Huỳnh từ Từ sẽ hư mất." Huyên Huyên bị hút tới khẩnTrương.... Cảm giác nhột nhạt, miệng không tự giác mà bật ra tiếng rêи Rĩ~~~

Ngạo Hàn Chi lẩm bẩm. " Ta sẽ thỏa mãn nàng. Nữ nhân không có liêm sĩ này,chỉ cần nàng đừng rời bỏ ta mà đi~~~

Nói xong, hắn tự giác cởi bỏ y phục, lấy ra Côn thịt đang nóng như sắt nung, càcà lên tiểu huyệt nóng ấm ẩm ướt, ngón tay to di rời xuống miệng Tiểu huyệtthọc vào.

Huyên Huyên đột nhiên bị vật lạ thọc vào, cảm giác ngứa ngáy chiếm hữu lấy côcàng gay gắt hơn..hơi thở trở nên nặng nề.

" Ưm...Huynh... Huynh xoa xoa đi ~Ta ngứa....quá..Ngạo Hàn Chi, mộttay xoa иɦũ ɦσα đang tiết sữa, tay kia Thọc ra thọc vào nơi cửa Tiểu huyệt đãướt nhiễm một khoảng đùi.

"A... Ân ân...Hàn Chi... A... Ưm.." Huyên Huyên bị hắn Xoa trêи LẫnDưới , hơi thở trở nên hổn hển đứt quảng, cô dướn ngực vặn ʍôиɠ cao lên, để chohắn thuận lợi vò nắn thân Thể cô hơn.

Ngạo Hàn Chi, càng nhào nặn tới lợi hại. Sữa của cô phun ra, nhiễm khắp người.Huyên Huyên bị kɧօáϊ cảm kϊƈɦ thích tới khó chịu, nơi tiểu huyệt bị hắn đùabỡn, nóng ngứa như có hàng vạn con kiến gặm nhắm.

Huyên Huyên dùng hai tay mày mò trêи bắp vai, sau lưng rắn chắc của hắn, chiếclưỡi Vươn ra gặm nhẹ lên vành tai, ɭϊếʍ ʍút̼ xung quanh, khiến hắn càng dùngmình, Hạ Thân phía dưới càng bành trướng muốn nổ tung.

" Ngô~............ Hàn Chi phía dưới ngứa quá.... Chàng mau ɭϊếʍ..ɭϊếʍphía dưới... Ân~~~~

Ngạo Hàn Chi nghe nàng nói, hắn bất giác mặt phi thường đỏ hơn, tim đập gia tốcnhanh như tàu lửa. Bế nàng lên giường.

Để hai chân nàng gác lên vai hắn, còn hắn quỳ gối xuống. Cúi đầu xuống đánh giátiểu huyệt. Trắng hồng xinh đẹp như hoa đào, còn có hương thơm đặc trưng của nữnhân phảng phất, kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng hơn.

Hắn bắt đầu vươn đầu lưỡi ra, quét từ bắp đùi non, cho tới Miệng Tiểu huyệt,đưa lưỡi vân vê bên ngoài miệng tiểu huyệt, rồi thẳng đầu lưỡi thọc vào sâu bêntrong.

Huyên Huyên bị làm cho tới sung sướиɠ ~~ Nơi tiểu Huyệt tiết ra mật Dịch ướtluôn cả gương mặt của Ngạo Hàn Chi.

Hắn Hăng say ɭϊếʍ ʍút̼. Tới khi thần trí Huyên Huyên không còn rõ ràng, chỉbiết nằm rêи rĩ kϊƈɦ tình.

Cứ như vậy vài phút trôi qua, cô bị ɭϊếʍ cho tới cao trào. Đòi hỏi thứ to hơncho vào.

" Ân~~ Hừ.... Chàng nhanh cho vào... Ta không nhịn nổi nữa... Nhanh chota~~~

Hắn giật mình, đây là lần đầu của hắn còn không biết phải làm sao. Hắn vụng vềcầm lấy côn thịt đã trướng lên từ lâu nương theo miệng Tiểu mà đâm tới.

Có phải vì cô là hồn ma hay không, khi côn thịt thô dài đâm tới, chỉ nghe đượctiếng ọp ẹp một phát lút cán. Mà không cảm thấy đau đớn khi bị phá thân, hoặclà thân thể này không còn xử nữ.

Tiểu Huyệt bị côn thịt lấp đầy, tới bụng nhỏ của cô cũng bị căng trướng. Hắncảm giác được côn thịt bị Tiểu Huyệt ʍút̼ chặt.

Tiểu Huyệt tham lam quấn ʍút̼, như hàng trăm cái miệng nhỏ ngậm lấy Côn thịtCủa hắn, quy đầu bị kẹp chặt, cỗ dịch mật bao bọc xung quanh , kɧօáϊ cảm làmhắn nổi điên, thức tỉnh con thú trong người của hắn.

Hai người tự giác mà kẹp chặt lẫn nhau, Huyên Huyên dùng hai chân kẹp chặt phíaeo của hắn, còn Hắn điên cuồng thúc Hông, côn thịt To trướng thọc ra thọc vào...khắp phòng một mãnh tiếng rêи Rĩ phong xuân.

Ngạo Hàn Chi cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi lạnh ngắt của Huyên Huyên, lúc nàycả hai đều như con thú giao hoan gầm gừ..

" A... A.. ân.. Nàng... Thật ɖâʍ đãng, ngậm chặt muốn cắn đứt Của ta...hômnay ta phải thao chết nàng.... Phạt.. Ư... Mm.. Cái miệng nhỏ không tiết tháonày...

Huyên Huyên nâng cao ʍôиɠ lên, đẻ cho côn thịt tiến vao nơi sâu hơn, miệngkhông ngừng rêи Rĩ...

" A a... A... Ân... Ưm.. ta cho Chàng... Chàng.. Nhanh phạt ta đi... Nhanhmạnh hơn nữa. Ưmm....

Hắn thấy nàng khẩn trương, nỉ non cầu xin rêи rĩ, bắt đầu đổi tư thế, xoaynghiêng người nàng lại, hông đảo sát vào động tác Dập thật mạnh.

Côn Thịt nóng thô, thọc tới tận sâu Hoa tâm, sát tới cổ t.ử ƈυиɠ đang điêncuồng hút lấy quy đầu.

Ngạo Hàn Chi, hai tay nắm chặt lấy eo nàng, thuận thế đẩy lên đẩy xuống, cônthịt ra vào trơn tru ở trong tiểu huyệt ẩm ướt.

Huyên Huyên bị động tác lạ, cắm sâu tiểu huyệt vào phía bên trong, khiến nàoCao trào như muốn ra, đỉnh hoa tâm run rẩy tiết ra càng nhiều Mật dịch. Cảngười bị kɧօáϊ cảm vây lấy.

Hắn kiên trì Thọc ra đút vào nữa canh giờ. Tới khi Vách t.ử ƈυиɠ điên cuồng hútlấy quy đầu của hắn. Hông hắn dập càng nhanh càng mạnh bạo.

Kɧօáϊ cảm đánh úp lấy hắn, côn thịt bành trướng bên trong tiểu huyệt bất giácgiật giật mấy cái. Phun hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào sâu bên trong tiểu huyệt đang vắtlấy hắn.

Ngạo Hàn Chi sung sướиɠ phóng xuất, hai tay bóp lấy иɦũ ɦσα , sữa phun ra tungtóe. Hàm răng hắn cắn niết lên núm иɦũ ɦσα như thể muốn cắn đứt.

" A.. Chàng... Nhẹ ...đau.. Ta.. Sẽ đứt mất. " Huyên Bị cảm giác vừa đauvừa sướиɠ tra tấn, miệng không ngừng van xin rêи Rĩ.

Ngạo Hàn Chi, ôn nhu hôn lên cánh môi nàng, Không dút côn thịt ra, mà vẫn đểbên trong tiểu huyệt nhiễm Đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn.

Hắn nhẹ nhàng Thì thào vào tai nàng. " Nàng hứa, đừng rời xa ta có đượchay không? Nàng ăn Sạch ta rồi phải phụ trách ta.

Huyên Huyên ngước lên nhìn Ngạo Hàn Chi. " Vậy đó là Nguyện vọng củachàng?

Ngạo Hàn Chi ngẫn người, sau đó thành thật gật đầu với Huyên Huyên.

Huyên Huyên mĩm cười sáng lạn, ôm lấy Hắn. " Được Ta đồng ý với chàng." Nữa đêm Ngạo HànChi mơ hồ tỉnh dậy , côn thịt trong tiểu Huyệt có dấu hiệu tỉnh lại, bànhtrướng tới đau bụng nhỏ của hắn.

Hắn dùng sức xoay người Huyên Huyên trở lại, bàn tay hắn nắm chặt côn thịttrướng to. Tay kia nâng ʍôиɠ Huyên Huyên Cao lên.

Côn thịt mạnh mẽ thâm nhập tiểu huyệt của cô.

"Ânnn...ưmm...." Huyên Huyên nức nở rêи rĩ thành tiếng.

Huyên Huyên trừng mắt nhìn Ngạo Hàn chi, bàn thay thô ráp do cầm kiếm nhiều nămtạo thành, đang xoa nắn hai иɦũ ɦσα chảy sữa của cô.

Bên dưới côn thịt cũng chậm rãi thọc vào rút ra tiếng dịch thủy rớt tí tíchchảy xuống đất .

.Hắn dùng âm thanh khàn khàn, ở bên tai ." Nàng tiểu ɖâʍ đãng, vừa rồi làta chưa đủ thỏa mãn nàng hay sao?

Huyên Huyên cả người bủn rủn, vô lực ,phía dưới tiểu huyệt thị động tới đỉnhhoa tâm, khiến cô cangd điên dại hơn. " Chàng~~ Nhanh cho ta, ta còn chưaNo... Ân...

Ngạo Hàn Chi đỏ mặt, tay ôm lấy eo Huyên Huyên , Côn thịt mãnh liệt dập vào tớitận sâu bên trong vách t.ử ƈυиɠ.

"Ô..ô..Aaaa. ưmmm." Huyên Huyên không còn sức , chỉ còn tiếng khócnức nở, rêи rỉ, cả người uốn éo bám chặt lấy hông Ngạo Hàn Chi . Khiến hắn càngthêm hưng phấn.

Ngạo Hàn Chi, tham lam ngắt véo núm иɦũ ɦσα của nàng, vắt cao hai chân nàng lênvai, hăng say cày cấy. Miệng không ngừng hút sữa từ ngực Huyên Huyên ra.

A....Thật To... Thật Sâu..chàng mạnh ..mạnh lên.. ..." Huyên Huyên vươntay xuống, xoa nắm hai Viên bi lớn.

không ngừng bóp chặt rồi lại thả ra. Côn thịt bị kϊƈɦ thích, ở bên trong tiểuhuyệt lại phi thường trướng hơn.

Nàng..đồ ɖâʍ đãng ...miệng nhỏ đang tham lam ..muốn ăn Ta ...hút đến không thểđộng đây..." . Ngạo Hàn Chi bị kɧօáϊ cảm khống Chế, bắt đầu rêи rỉ , cônthịt càng mãnh liệt thao Mạnh bạo hơn.

Ngạo Hàn Chi nhịn không được cỗ kɧօáϊ cảm đang cao tròa , hắn đem nàng hai chânlên cao.

Côn thịt thô to ra vào càng lúc càng nhanh , càng mạnh bạo . Sau đó côn thịtthúc tới tận ở nơi sâu thẩm nhất tiểu huyệt , bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ đầy thỏa mãn.

Ngạo Hàn Chi gắt gao ôm chặt Huyên Huyên, môi lưỡi hai người điên cuồng ɭϊếʍʍút̼ lẫn nhau.

Ngạo Hàn Chi. " Huyên Huyên, Ta yêu nàng. Rất yêu nàng, kiếp này chỉ muốncùng nàng Một đời một đôi.

Huyên Huyên nhìn hắn tới thâm tình ." Ta cũng yêu chàng. "

( Đã hoàn thành tâm nguyện nam chủ. Dương khí thu thập 10/10 chúc ký chủ ở lạichơi vui vẻ, cho tới tận tuổi thọ)

Ba mươi ngày sau, Ngạo Hàn Chi tìm được xác một nữ Nhân mới chết. Dùng máu củamình để dẫn hồn Huyên Huyên nhập vào.

Từ đó về sau hai người sống Chết không phân ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro