Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sa Ngã Thiên Sứ

Nghe nói thế giới này mỗi người đều có một thiên sứ bên cạnh, ai cũng có thể nhìn thấy họ, thiên sứ là người sẽ phù hộ, ban phước cho nhân loại mà họ đi theo.

Tuy nhiên thực tế thì, không phải ai cũng có một thiên sứ.

Mạc Thanh nhàm chán cắn bánh quy, nằm chống tay chằm chằm nhìn trên ti vi màn hình tiết mục. Ở đây đã 1 tháng, hết ăn lại ngủ, chán chết hắn.

"Này, ta đã nói ngươi đừng có bày bừa ra phòng của ta rồi, đồ ác linh"

Không sai, Mạc Thanh lần này đóng vai không phải là thiên sứ, mà là ở địa ngục đi lạc một cái tiểu ác linh

"Nói nhiều như vậy làm gì? Ngươi rảnh thì tự đi mà dọn"

Nam sinh : ....

Mạc Thanh gãi gãi cổ, hắn lúc này chỉ mặc một cái áo ba lỗ, cùng quần đùi, lại nhìn kiểu gì cũng không ra lôi thôi lếch thếch bộ dáng. Hắn ưu nhã ngáp một cái

"Ta khát nước, đem nước lại đây cho ta"

Nam sinh : ....

Này tiểu côn đồ ác linh tối hôm đó liền từ trên trời rơi xuống hắn nóc nhà. Sắp 20 tuổi cũng sắp được nhận một cái đáng yêu tiểu thiên sứ Lãnh Hiên liền gặp lớn nhất trở ngại.

"Ngươi rốt cuộc định ở đây tới khi nào?" Lãnh Hiên dù tức giận vẫn thành thật đập xuống bàn ly nước, đối với Mạc Thanh lớn tiếng nói.

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Cánh của ta bị dính thiên sứ thuật, nếu không có con người tốt đẹp cảm xúc liền không thể hóa giải, ngươi nếu muốn ta đi thì liền cần yêu đời, lạc quan, sống thiện.. gì gì đó là được"

"Tại sao lại là ta?" Lãnh Hiên đều muốn phát điên, hắn chỉ là cái lưu manh, thường xuyên trốn tiết, tiền thì không có, nay lại còn nuôi thêm một cái hỗn láo ác linh, còn không thể cho đối phương vài đòn Lãnh Hiên đều phát hỏa.

Mạc Thanh đem Lãnh Hiên khinh bỉ nhìn một cái "Nếu không phải ta rơi vào nhà ngươi, ngươi nghĩ ngươi có đủ tư cách làm ta thể chủ?"

Lãnh Hiên buồn bực, hắn tay đều ngứa muốn vung cho Mạc Thanh cái mặt nhỏ ăn một đòn.

"Vô ích thôi" Mạc Thanh giống như đọc được Lãnh Hiên ý đồ, hắn cúi người cầm lên rỏ bánh quy "Đến khi nào ngươi cho ta năng lượng rồi hãy tính tới việc đó, ta mệt rồi, đi ngủ"

Lãnh Hiên trơ mắt nhìn Mạc Thanh xuyên qua vách tường đi tới phòng ngủ, lại nhìn mình phòng khách đầy rác, gân xanh nhảy lên, tính, đợi cho Mạc Thanh có nhân loại cơ thể, hắn chắc chắn sẽ nợ cũ tính nợ mới, tấu cho đối phương phải khóc lóc xin tha.

Mạc Thanh đem hư linh cơ thể chui vào chăn, này nhẹ lơ lửng như bóng bay đều làm hắn có chút chưa thích ứng.

Cốt truyện lúc này xoay quanh nhân vật chính Lãnh Hiên một tên lưu manh chợ búa, bắt nạt tống tiền, mặc dù kiếp trước là tối cao thiên sứ, nhưng lại thích làm nhân loại, dùng một hồn của mình để đem xuống phàm trần đầu thai làm con người.

Kiếp này ăn chơi là thế, cơ mà hắn từ lúc gặp hắn tiểu thiên sứ liền thay đổi.

Hắn tiểu thiên sứ gọi là Ngọc Dạ Nguyệt, là tập sự một cái tiểu thiên sứ, bởi vì mới chết, hắn vẫn giữ chút gì đó ký ức của kiếp người. Hắn chỉ nhớ rằng mình bị giết, còn lại đều không nhớ được gì.

Thiên sứ cần cảm xúc tích cực của con người, mà loài người thì cần được thiên sứ ban phước lành, nếu không là thiên sứ, nhân loại sẽ tuổi thọ rút ngắn, bị ác linh ám, rơi vào địa ngục.

Lần đầu kết giao kèo, thiên sứ và nhân loại phải l.à.m chuyện đó, bởi vì khi nhân loại lên đỉnh, đó là cảm giác thỏa mãn sung sướng, là năng lượng phi thuờng tốt đối với nhau.

Ngọc Dạ Nguyệt cùng Lãnh Hiên l.à.m đến tận trời sáng. L.à.m mỗi ngày. L.à.m từ ban công đến nhà tắm. L.à.m từ trong ngõ tới công viên. L.à.m lén lút trước công chúng tới lộ thiên nhà cầu.

Nếu không phải đọc hết cốt truyện Mạc Thanh còn nghĩ mình xuyên phải một cuốn thịt văn tiểu thuyết. Ha hả.

Mà tính ra thì hắn cái này pháo hôi số phận thật là quá bi ai. Ngày đó lúc còn là 1 cao cao tại thượng ác linh, vì nhìn trúng nam chủ thụ mà ám phải hắn, kết quả bị 2 nam chính công hành cho tan biến.

Mạc Thanh lăn lộn trong chăn cũng không có ngủ được, hắn là đang rất đói, không phải nhân loại đói, hắn thèm khát được ăn cái kia cảm xúc, mùi vị của cảm xúc.. là như thế nào đâu?

1 tháng bị bỏ đói Mạc Thanh đều tâm tình không tốt, hắn nhìn Lãnh Hiên nằm, khó chịu hỏi

"Sao ngươi không có con ngươi kia cảm xúc thế? Ít nhất cũng nên biết vui, không phải sao?"

Lãnh Hiên nằm trên giường cho Mạc Thanh một cái liếc mắt

"Không phải ngươi nói muốn ngủ sao? Liền chạy sang chỗ ta chỉ để hỏi như vậy?"

"Đồ keo kiệt" Mạc Thanh lải nhải, lại nói "Rõ ràng đã đồng ý làm ta thế chủ cơ mà"

Lãnh Hiên không nghe thấy Mạc Thanh câu thứ 2, hắn rốt cuộc chịu không nổi bật dậy "Rốt cuộc ngươi muốn làm sao?"

Mạc Thanh cũng không nhịn được cau mi "Ta muốn ngươi vui vẻ cực đại cảm xúc, ngươi nhìn, cánh của ta 1 tháng nay đều nhận toàn tức giận với tức giận, cánh đều đau sắp gãy.. uy?"

Lãnh Hiên hừ lạnh ôm gối tìm chỗ khác ngủ, này ác linh bám lấy hắn, còn chỉ biết cằn nhằn cằn nhằn, hắn rõ ràng đã cố gắng, tại sao còn chê hắn cảm xúc ít, hắn rất không vui được không?

"Ngủ ngoài trời với ngươi yếu ớt cơ thể có thể bị cảm mạo" Mạc Thanh mặt dày tiếp tục không buông tha "Ta nói thế chủ như ngươi rốt cuộc đang làm cái gì"

"Ta biết làm cái gì đều không liên quan ngươi"

"Nếu ngươi không phải ta năng lượng vật chứa, ta đây sẽ quan tâm ngươi?"

Lãnh Hiên không nói, cũng không thèm liếc Mạc Thanh.

Mạc Thanh sửng sốt cúi đầu nhìn mình lông vũ, hắc sắc lông vũ đột ngột rụng đầy, hắn lại ngẩng đầu, sắc mặt khó coi "Lãnh Hiên, ngươi lại làm ta cánh hư"

"Tại ta sao? Hừ, đợi khi cánh của ngươi mất hết lông, chắc chắn nhìn đều giống cánh gà"

Mạc Thanh trèo lên Lãnh Hiên cổ, uy hiếp trừng mắt  "Ngươi nói ai cánh gà? Có tin hay không ta hiện tại liền giết ngươi?"

"Ngươi làm thử xem, ta là ngươi thế chủ, giết ta, xem ai cứu ngươi cái cánh"

Mạc Thanh đều tức tới hổn hển, thô bạo khẩu "Mẹ nó"

Hiếm khi gặp ác linh tức giận mà không làm được gì bộ dáng, Lãnh Hiên liền sảng khoái.

"Nếu muốn ăn ta cảm xúc, lẽ ra ngươi nên làm ta vui vẻ mới là"

Lãnh Hiên nói đến đây lập tức nghẹn họng, hắn nhớ tới cái kia vui vẻ chính là đỏ mặt không nói nên lời vận động, nghĩ tới điều này Lãnh Hiên lập tức có ý muốn chỉnh sửa lời nói, chung quy kia vận động không phải ai cũng dễ tiếp thu, chính là hắn lại phát hiện kia ngu ngốc ác linh cái gì cũng không biết mà mắng

"Nằm mơ, ta, tôn quý ác linh lại đi làm con người hạnh phúc? Vốn dĩ cầu ngươi cho ta ăn đã là giới hạn"

Lãnh Hiên không thèm để tâm Mạc Thanh ảo tưởng, ác linh thì có gì mà cao quý? Chính là hắn vẫn là muốn đem mình kia mờ ám ý nghĩ vứt bỏ

"Uy, đi xuống, ta muốn đi ngủ"

Mạc Thanh tứ chi vẫn như bạch tuộc ôm Lãnh Hiên cổ, có điểm ngập ngừng

"Này"

"Sao?"

"Kia là cái gì?"

Lãnh Hiên theo Mạc Thanh tầm mắt, nhìn trên bầu trời sao băng, là mưa sao băng. Ác linh đều đã sống mấy trăm năm lại không biết? Nghĩ lại đối phương từ trên trời rơi xuống, nói chỉ nhớ cánh của mình bị dính nguyền, còn lại đều mờ mịt, chẳng lẽ... này ác ma sắp muốn phi thăng? Trở thành trên trời 1 cái thiên sứ?

Lãnh Hiên nhìn chằm chằm Mạc Thanh mặt, hắn cũng không ngạc nhiên lắm đâu, dù sao làm gì có ác linh nào như người này? Làm biếng hỗn láo, còn có vài điểm.. ngây thơ.

Hai người ngồi ngoài hiên một lúc lâu, đợi cho sao băng hết lúc sau, Mạc Thanh mới nghiêng đầu "Ngươi thích sao băng?"

"Không có, Đều nhìn nhiều muốn ngán" Lãnh Hiên cũng quay đầu cùng Mạc Thanh đối diện, thiếu niên như mặt hồ đen tròng mắt, như yên ả, tịch mịch, hắn đều nhìn không ra.

Ma xui quỷ khiến, Lãnh Hiên hỏi "Vậy ngươi thấy qua pháo hoa sao?"

"Pháo hoa? So với sao băng còn đẹp?"

"Đương nhiên"

Mạc Thanh tủm tỉm dựa gần Lãnh Hiên, chớp con mắt "Kia.. mai ngươi đưa ta ra ngoài, cùng xem?"

Lãnh Hiên nghiêng người, hơi mất tự nhiên cách xa Mạc Thanh gần gũi "Ngươi cái này ác ma đi ra ngoài, không sợ bị thiên sứ đánh chết?"

Mạc Thanh ôm mình cánh, nghĩ một chút "Kia dấu đi là được rồi? Ngươi sẽ bảo vệ ta mà, đúng hay không?"

Lãnh Hiên cho Mạc Thanh cánh đen liếc mắt một cái, không thể không nói, từ khi bất đắc dĩ nuôi con ác linh này trong nhà, mỗi lần bị cầu xin, hắn đều chỉ biết bất đắc dĩ

"Kia hảo, tối mai ta đưa ngươi đi"

Mạc Thanh thỏa mãn cười, hắn hai mắt đều cong "Ngươi nếu cứ tốt thế này, chắc chắn sẽ kết giao được bằng hữu"

"Ngươi nói nhiều quá"

---

Hôm sau, Mạc Thanh bị ép mặc dày cộp áo choàng, nhìn mình thê thảm bộ dáng, Mạc Thanh hắc tuyến

"Ngươi làm gì vậy?"

"Che dấu ngươi cánh" Lãnh Hiên nhướn mi, thành thật "Có đau không?"

"Một chút" Mạc Thanh cánh không thể động, thật sự có chút khó chịu "Ngươi xong chưa?"

"Ân" Lãnh Hiên lôi kéo Mạc Thanh tay, mặc nhân loại đồ, Lãnh Hiên có thể tùy tiện chạm vào Mạc Thanh linh thế, không cần Mạc Thanh cho phép.

Hai người cầm tay đi trên phố, không còn cách nào khác, Mạc Thanh là ác linh, cần phải dính con người để tránh thiên sứ đánh hơi tới.

Mạc Thanh nhìn phía xa trường học ,lại tiếp tục lải nhải "Ngươi trường học không tồi, rõ ràng ngươi có thể kết giao... uy, đừng kéo ta"

"Ngươi câm miệng, còn nói thêm câu nữa ta liền vứt bỏ ngươi ở đây"

"Ngươi dám?" Mạc Thanh tức giận "Ngươi sao như thế dễ phẫn nộ? Cánh của ta lại đau ngươi biết không?"

"Còn nói ta? Xem ai đang tức giận bộ dáng?"

"Đó là tại ngươi làm ta tức giận"

"Ta cũng là"

Mạc Thanh : ....

Được rồi, hắn cần bình tĩnh. Mạc Thanh nhìn Lãnh Hiên mặt, nói rằng "Ta nhận ra một sự thật"

"Cái gì?"

Lãnh Hiên nghi ngờ nhìn Mạc Thanh cúi thấp đầu, một lát thiếu niên liền giơ lên hai cái vợt bắt cá "Ngươi thử đi đến kia, cùng ta bắt cá đi"

"Không phải muốn xem pháo hoa sao..... " Lãnh Hiên âm càng ngày càng nhỏ, nhìn Mạc Thanh ảm đạm bộ dáng liền chậc lưỡi "Tính, đi một chút kia liền đi một chút, đến lúc đó thua ta đừng có khóc"

"Ác Linh nước mắt là vật chân quý nhất thế gian, ngươi sẽ không bao giờ thấy được đâu" Mạc Thanh cười nhạo "Ta đều chuẩn bị khăn giấy, nát nữa ngươi có muốn khóc, an tâm, ta sẽ đưa cho ngươi"

"Ngươi.." Lãnh Hiên gân xanh đều nhảy, hắn cố gắng ép xuống muốn đánh người xúc động, không được, chưa phải lúc này.

Hai người chơi thật nhiều trò chơi, và dĩ nhiên Mạc Thanh toàn bộ đều thắng.

Nhân loại hội chợ, đèn lồng sáng rực cả một bầu trời.

Mạc Thanh mặc kệ thất bại Lãnh Hiên, hắn lúc này tâm trí toàn bộ là trên bầu trời ánh sáng, ngơ ngác nhìn bầu trời, hắn đã bao nhiêu năm rồi không có thấy lúc này cảnh tượng?

Lãnh Hiên nhìn Mạc Thanh lơ lửng trên không trung, trong lòng không biết thế nào cảm giác, tựa hồ một chút nữa thôi, đối phương đều bay đi mất rồi.

"Này, xuống đi, mọi người đều nhìn"

Mạc Thanh ngồi trên một cái đèn lồng, đối với Lãnh Hiên nhe răng

"Không thích"

Lãnh Hiên trơ mắt nhìn càng nhỏ Mạc Thanh linh ảnh, có chút hoảng hốt, hắn nhớ tới năm đó phóng xe rời đi mụ mụ, nhớ tới bị trôn dưới lớp đất tỷ tỷ, trong lòng đều hoảng hốt hoảng hốt. Hắn đã luôn mong, lúc nhận được thiên sứ, hắn sẽ quên đi được lúc đó cảnh tượng. Chỉ là đối phương cho dù là sắp phi thăng ác linh, nhưng vẫn như cũ là ác linh.

Ác linh khơi dậy con người thống khổ nhất ký ức, đem đến con người tai họa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro