Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Tốt thứ 16

Cố Chức chấp nhận điều tốt lành này.

Cô đã hoàn thành nhiệm vụ theo từng giai đoạn của Cao Lăng Sương, hiểu rõ ràng cách có thể đạt được giá trị cảm ơn mà hệ thống yêu cầu, tiếp theo đi đâu dường như cũng được hết.

Cố Chức cũng không bởi vì chức vụ của Cung Linh mà đồng ý ngay lập tức.

Cô nói: "Em cần phải suy nghĩ một chút."

Cung Linh là một lãnh đạo rất hào phóng, không hề bởi vì Cố Chức không đồng ý ngay mà tức giận.

"Được chứ, đúng lúc ngày mai đến lượt em nghỉ, cẩn thận suy nghĩ một chút."

Lãnh đạo lớn nhất cũng đã nói như vậy rồi, những người khác dĩ nhiên không thể nào phản đối.

Cố Chức đón lấy ánh nhìn chăm chú của các lãnh đạo lớn nhỏ bước ra ngoài. Nếu như có nhạc nền, nhất định là "pick me pick me pick me up."

[Hệ thống: Tinh! Ký chủ, chúc mừng cô, giá trị cảm ơn đã vượt qua 10.000! Ước tính sẽ tiếp tục tăng lên!]

Hệ thống quá hưng phấn rồi!

Mấy hôm nay, toàn bộ quá trình hệ thống đều lướt internet, tận mắt chứng kiến giá trị cảm ơn của Cố Chức tăng vọt.

Ban đầu, Cố Chức giúp chị gái quay video trực tiếp, bị chế giễu không biết tự lượng sức mình

Kết quả thành phẩm vừa ra, bạo hồng thoát vòng.

(*)出圈 - xuất vòng: Hay thoát vòng, nghĩa là nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người đều biết tới.

Các fan thế mà lại thật sự đã tặng giá trị cảm ơn.

Hệ thống lần đầu nếm được tư vị phất nhanh, vừa sảng khoái vừa nghiện.

Cố Chức không hề bất ngờ với sự tăng vọt của giá trị cảm ơn.

Chỉ cần sức ảnh hưởng mở rộng rồi, thì đây chỉ là chuyện sớm muộn

Tuy rằng không phải mỗi fan của Cao Lăng Sương đều sẽ có giá trị cảm ơn, nhưng chỉ cần một bộ phận, cho dù là một phần mười, một phần trăm, đó cũng là một bắt đầu rất tốt rồi.

Cố Chức đương nhiên kích động, tốt xấu gì cũng là người có thể cứu mạng.

Ngoài kích động, cũng còn rất nhiều cảm giác khẩn trương. Hơn 10.000 giá trị cảm ơn này không tiêu được.

Cô vừa thu dọn đồ, vừa hỏi hệ thống có thể đổi giá trị sinh mệnh hay không.

Sớm đổi sớm yên tâm.

Có thể sống lâu hơn chút, ai mà không muốn sống chứ?

"Hệ thống, vậy ta đổi một chút giá trị sinh mệnh nhé."

Nghĩ đến 1000 giá trị cảm ơn chỉ có thể đổi được 1 ngày, giá trị cảm ơn rất cực khổ mới kiếm được này, ngay cả nửa tháng đều không được.

Thịt đau quá.

[Hệ thống: Hoan nghênh ký chủ đổi giá trị sinh mệnh.

Trước mắt giá trị cảm ơn của ký chủ đã đạt 10.000, thỏa mãn điều kiện để mở khóa phúc lợi mới.

Ngoài việc có thể đổi lấy giá trị cảm ơn, còn có thể trực tiếp đổi thành tiền mặt nha.

Tiền mặt đổi với bổn hệ thống sẽ không có giới hạn, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu.

1 giá trị cảm ơn có thể đổi 1 tệ, hoan nghênh ký chủ tới đổi.]

Cố Chức trợn mắt há hốc mồm: "Nói cách khác, ví dụ bây giờ ta còn lại bảy ngày giá trị sinh mệnh, trong hiện thực chỉ có thể dùng hóa đơn dưới bảy tệ, nhưng nếu như dùng tiền trao đổi trong hệ thống, thì muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu?"

[Hệ thống: Phải đấy, ký chủ, cô rất thông minh.]

Cố Chức: ......

"Ta từ từ đã."

Cần tiền hay cần mạng, đây là một vấn đề.

Cố Chức tràn đầy oán niệm: "1000 giá trị cảm ơn đổi lấy 1 ngày, nhưng có thể đổi 1000 tệ, cách biệt này có phải có chút lớn hay không?"

[Hệ thống: Ký chủ, cô nên tìm vấn đề từ trên người mình, nếu như cô có rất nhiều rất nhiều giá trị cảm ơn, tất cả những vấn đề này liền đều không phải là vấn đề.]

Cố Chức: "Rất tốt, mi cũng học được CPU(*) ta rồi."

(*)CPU: Cách viết sai của PUA, là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái"..... Ở Trung Quốc, PUA ý chỉ những kẻ sử dụng các chiến thuật thao túng, kiểm soát tâm lý để kiến ai đó nghi ngờ sự tỉnh táo của bản thân. Vì vậy, CPU có thể hiểu một cách đơn giản là "thao túng tâm lý"

[Hệ thống: Cái này sao có thể gọi là CPU, đây gọi là khích lệ.]

Vì thế, Cố Chức rất hào phóng mà đổi trước 10 ngày giá trị sinh mệnh.

[Hệ thống: Không đổi tiền sao?]

Cố Chức ngoảy mặt, hất tóc: "Đừng dùng viên đạn bọc đường làm hư hỏng ta, ta vẫn chưa hồ đồ."

"Tiền có thể từ từ kiếm, nhưng có tiền không có mạng tiêu, đó mới là hố nhất."

Nhưng trong lòng, Cố Chức cũng không khỏi bắt đầu CPU mình rồi, nếu như cô kiếm được nhiều giá trị cảm ơn một chút thì tốt rồi, có tiền có thể giải quyết 99% phiền muộn trong cuộc sống, cô có giá trị cảm ơn mới có thể giải quyết được 99% phiền muộn trong cuộc sống.

Trên đường ngồi xe bus về nhà, Cố Chức mở tính năng mới của hệ thống ra.

Nguồn gốc là hệ thống mỗi ngày âm thầm học tập ngôn luận tâng bốc của fans, không nhịn được khoe khoang với Cố Chức một chút, đọc những lời tâng bốc mà fan Cao Lăng Sương tặng Cố Chức.

[Hệ thống: Em gái tài hoa, quay chị gái tụi mình đẹp như vậy, mỗi một khung hình đều đang chọc tui huhuhuhuhu cảm ơn]

[Hệ thống: Em gái à, em chính là cha mẹ tái sinh của fan tụi tui, đại ân nhân nha, tụi tui bằng lòng để chị Lăng Sương lấy thân báo đáp cho em! (PS: Chị gái còn chưa biết)]

Cố Chức bị lạc trong những lời tâng bốc, ngủ thiếp đi rồi.

Nhìn ký chủ đang ngáy khò khò, hệ thống chìm vào mơ màng.

Nó đọc lời tâng bốc, cứ vậy mà thôi miên? Hay là nói, Cố Chức bành trướng rồi?

Hệ thống: Nhất định là vế sau.

Cố Chức ngáp một cái rồi xuống xe, còn chưa đủ đã nói với hệ thống: "Lần sau không ngủ được thì tìm mi."

[Hệ thống: Beep——]

Cố Chức giả vờ như chưa nghe thấy, vui vẻ hưng phấn mở cửa vườn hoa, đặt hành lý lên trên bãi cỏ, hét to một tiếng: "Về tổ rồi!"

Con chim bồ câu xám là cô đây cuối cùng cũng phành phạch về nhà rồi!

Gần như là trong khoảnh khắc cô vừa dứt lời, một dư ảnh từ trong biệt thự lao ra, đồng thời còn có một thanh âm vang dội sôi nổi xuất hiện.

"Ôi trời! Cô chủ! Cháu đã về rồi!"

Dì quản gia dùng thực lực thuyết minh mập mạp nhanh nhẹn không phải là lời nói suông.

Cố Chức thân mật ôm lấy dì ấy: "Dì ơi, cháu suy nghĩ rồi, dì đến thăm cháu chắc chắn sẽ cầm rất nhiều đồ, vậy tiền xăng cũng nhiều, cháu thì khác, cháu hành trang đơn giản là về được rồi."

"Nói bậy," Dì quản gia vỗ nhẹ Cố Chức một cái, "từ khi nào nhà chúng ta thiếu chút tiền này."

"Giống như trước kia ông bà chủ đã nói, cho cháu tiêu tiền, nhiều bao nhiêu cũng đáng."

Cố Chức cười tít mắt.

Thật tốt, vậy cô sẽ không khách sáo nữa.

Tuy rằng bây giờ chỉ có thể tiêu mười mấy tệ.

"Dì xem nào, cô chủ gầy rồi, phải ăn nhiều chút."

"Cháu không gầy, dì mới gầy rồi."

"Cô chủ đừng vì để dỗ dì vui mà trợn mắt nói dối nha."

"Dì thế mà lại không cho phép cháu nói như vậy? Uổng công cháu còn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra lời dỗ dành dì vui vẻ."

"Dì sai rồi dì sai rồi, cô chủ cháu muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó......"

Hai người tay khoác tay đi vào trong, cũng chưa nhìn thấy một chiếc Bentley khiêm tốn dừng ngoài cửa.

Mà người phụ nữ trung niên có năm phần tương tự với Cố Chức, lặng lẽ đứng trong bóng tối ở cửa.

Cô Vân mặt không cảm xúc nhìn hai người đang thân mật.

"Muốn làm cái gì thì làm cái đó......" Bà bỗng nhiên nhớ tới lúc điện thoại cho Cố Chức trước đây, câu nói đầu tiên chính là "Không cho phép."

Ánh trăng rất lạnh, kéo dài bóng của Cố Vân.

......

Hôm nay trong đài cho cô nghỉ, nhưng Cố Chức không định cho mình nghỉ.

Cố Chức: "Hệ thống, mi CPU thành công rồi, ta dự định ra ngoài đi dạo xem thử có đối tượng trợ giúp mới hay không."

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải có chút tiền tiết kiệm ở trên người mới tương đối an toàn. Hiện tại giá trị cảm ơn không chỉ liên quan đến mạng sống của cô, còn liên quan đến túi tiền của cô.

[Hệ thống: Trước tiên tiếp sức cho mình trước, cố gắng cố gắng cố gắng hơn nữa! Ký chủ, cô có thể!]

Cố Chức xoa xoa cánh tay: "Thôi đi, canh gà nguyên chất như vậy quá nhiều dầu rồi, không hợp với ta."

Cô chọn khu Dương Ký có nhiều công ty giải trí.

Trên mạng nói, ở khu Dương Ký, ven đường tùy tiện túm một người trẻ tuổi đeo khẩu trang có nhan sắc, không phải là thực tập sinh vừa ký hợp đồng, thì chính là thịt nấu hai lần(*) đã ký.

(*)回锅肉 - thịt nấu hai lần: từ ngữ mạng : chỉ 1 người từng tham gia hơn 1 lần trong các chương trình hoặc là nghệ sĩ nổi tiếng từ nhiều năm trước quay trở lại được dân mạng xưng " 回锅肉" với vẻ khinh bỉ

Cái này đủ để chứng minh nơi này thực sự có thể được tính là cái nôi thực tập sinh của giới giải trí.

Bản thân Cố Chức cũng đeo khẩu trang.

Có điều, không phải bởi vì khoe khoang về vẻ đẹp của mình, đây là sự thật, không thể tránh khỏi, mà là bởi vì trong khoảng thời gian này thời lượng xuất hiện của Cố Vân không thấp, cô và Cố Vân lại có mấy phần giống nhau, vì giảm bớt phiền toái, cô vẫn ít lộ mặt thì tốt hơn.

Hiện tại vẫn không phải là thời điểm để công bố thân phận của cô.

Cô không có loại ý tưởng giấu giếm thân phận xông pha giới giải trí, chỉ là muốn công bố vào một thời cơ thích hợp, ít nhất đến khi lấy được mười mấy hai mươi vạn giá trị cảm ơn?

Khụ khụ, hiện tại cũng mới kiếm được hơn một vạn.

Cố Chức đứng bên cạnh bảng chỉ dẫn ở trạm xe bus.

Một người đàn ông trung niên râu quai nón đầy mắt bỗng nhiên dừng lại, nhìn cô.

Cố Chức lặng lẽ lùi lại hai bước.

"Tôi không phải người xấu." Râu quai nón dường như là vì để tự chứng minh trong sạch, chủ động cởi kính râm.

Thực ra, Cố Chức muốn nói, cởi kính râm hay không cũng không ảnh hưởng đến hình tượng râu quai nón.

Cô đề phòng mà nhìn trái nhìn phải, giữa thanh thiên bạch nhật, người này chắc hẳn sẽ không làm cái gì với cô...... chứ?

Cố Chức rất tiếc mạng, đặc biệt là hiện tại trong tài khoản ngân hàng của cô còn có tiền.

"Vị tiểu thư này," Râu quai nón giơ tay lên, "tôi thật sự không phải người xấu."

Cố Chức: "Người xấu bình thường đều sẽ không nói mình là người xấu."

Râu quai nón: "Vậy cũng phải."

Cố Chức:......

"Tôi chỉ là muốn mạo muội hỏi một chút, cô là thực tập sinh của nhà nào?" Râu quai nón quyết định đi thẳng vào vấn đề.

Cố Chức lắc đầu: "Tôi không phải thực tập sinh."

"Tôi nói rồi mà," Râu quai nón vỗ đùi, "con phố này không có thực tập sinh nào mà tôi không biết."

"Vậy cô có hứng thú tới làm thực tập sinh hay không?" Râu quai nón móc một tấm danh thiếp từ trong túi ra, "Công ty chúng tôi rất có danh."

Cố Chức nhận lấy, "Giải trí Phi Chủ Lưu?"

Chưa bao giờ nghe đến, sẽ không phải là công ty chui đó chứ?

Cố Chức lập tức tra cứu trên di động, sau đó phát hiện, đúng thật là một công ty chính quy, còn từng đưa thực tập sinh đi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, bị loại từ vòng đầu tiên.

Râu quai nón thấy Cố Chức ngang nhiên tra Baidu, không tức giận chút nào, cười ha hả nói: "Tôi không hề nói dối phải không?"

Cố Chức nhìn sang, nghiêm túc nói: "Cho dù công ty này là thật, vậy ông cũng có thể giả mạo nhân viên của công ty này."

Râu quai nón tức đến mức vỗ đùi: "Sao tôi có thể là nhân viên chứ? Cô tốt xấu gì cũng phải nói là tôi giả mạo ông chủ!"

Cố Chức:...... Kẻ lừa đảo không muốn làm ông chủ thì không phải là nhân viên tốt?

"Cô đi cùng với tôi xem thử thì biết thôi." Râu quai nón nhiệt tình mời gọi.

Cố Chức: "Vì sao ông một hai phải bắt tôi đi cùng ông?"

Râu quai nón như lẽ đương nhiên: "Tôi biểu hiện còn chưa rõ ràng sao? Tôi muốn ký hợp đồng với cô làm thực tập sinh đấy."

"Nhưng mà tôi còn chưa lộ mặt, chỉ lộ một đôi mắt." Cố Chức sờ sờ khẩu trang, vẫn còn, chưa rơi.

"Tôi duyệt người vô số, công lực thâm hậu, đã nhìn không biết bao nhiêu thực tập sinh. Chỉ nhìn đôi mắt đã biết cô trông rất xinh đẹp." Râu quai nón cực kỳ khẳng định.

Cố Chức bán tín bán nghi, trong vớ vẩn lại có chút hợp lý.

Nơi này không hổ là cái nôi của thực tập sinh.

Người đàn ông này sẽ không phải là xuất hiện một gương mặt mới liền kéo người đi vào ký hợp đồng đó chứ?

Râu quai nón đắc ý tự mãn. Mỗi lần ông ta nói như vậy, người bình thường đều sẽ rất vui vẻ rất kích động đi cùng với ông ta.

Đáng tiếc, Cố Chức là một loại pháo hoa khác hẳn.

"Vậy ông nhìn nhầm rồi," Cố Chức mặt không đỏ tim không đập, "tôi không phải xinh đẹp, tôi là rất xinh đẹp, giữa cái này vẫn có khác biệt."

"Cho nên, vẫn là quên đi, tôi không ký với công ty không thừa nhận vẻ đẹp của tôi."

Râu quai nón:......

"Hahaha, thú vị thú vị," Râu quai nón nghe ra Cố Chức không có ý định ký hợp đồng, rất tò mò, vì thế hỏi, "vậy cô tới đây làm gì?"

Cố Chức nghĩ nghĩ: "Nếu như có sinh viên, thì có thể giúp thực tập sinh của các ông quay video miễn phí, sau đó các ông sẽ cảm ơn cô ấy là người tốt, đồng ý không?"

Cố Chức lộ ra một đôi mắt tràn ngập chân thành.

Râu quai nón: Xác nhận xong ánh mắt, là ánh mắt độc quyền của sinh viên đại học trong sáng mà ngốc nghếch.

"Được!" Râu quai nón mừng như điên, nắm tay, "Công ty chúng tôi vô cùng hoan nghênh!"

[Hệ thống: Giá trị cảm ơn +1]

Cố Chức lại nhìn râu quai nón trước mặt với con mắt khác.

Phải biết rằng, người cho lời cảm ơn một cách sảng khoái như vậy, ngoại trừ Nguyễn Dương Dương, ông ta là người thứ hai.

Hệ thống cũng có thể lấy dùng để làm đá thử vàng.

Cố Chức hiện tại ngược lại đã tin tưởng râu quai nón là ông chủ rồi. Dẫu sao thì chỉ có ông chủ mới thích chiếm loại hời sức lao động miễn phí này.

"Đến công ty chúng tôi xem thử nhé?" Râu quai nón lại lần nữa đưa ra lời mời, "Tôi bảo đảm thực tập sinh của công ty chúng tôi để mặc cho cô giày vò."

Cố Chức gật đầu.

Nếu đã quyết định muốn đi theo, Cố Chức liền thay đổi xưng hô mới, "Hồ tổng, thực tập sinh của công ty các ông sẽ cảm ơn tôi giống như ông sao? Sẽ không chê tôi phiền phức chứ?"

"Đó là chắc chắn rồi," Hồ Đại Vũ không ngờ hôm nay lại may mắn như vậy, nhặt được một sinh viên đại học, "Công ty chúng tôi tuy rằng không có tiền, nhưng có rất nhiều thành ý."

Cố Chức: Thẳng thắn ghê.

Có điều, vừa vặn hợp ý cô.

Cô tuyên bố trước: "Nếu như bọn họ không cảm ơn tôi, tôi sẽ rời đi ngay lập tức."

Hồ Đại Vũ: "Được, lão Hồ tôi để lại lời ở đây, ai không cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ bẻ gãy cánh của hắn, phá hủy thiên đường của hắn."

Cố Chức:...... Quả nhiên là Công ty giải trí Phi Chủ Lưu. (*phi chủ lưu = không chính thống)

Cô cường điệu: "Là thật lòng cảm ơn tôi."

Hồ Đại Vũ: "Chắc chắn thật lòng!"

Cố Chức: Sao cô lại không tin nhỉ?

Hồ Đại Vũ đẩy cửa ra, hướng về phía quầy lễ tân hét lớn: "Phỉ Phỉ, có người tới!"

Thực tập sinh Phỉ Phỉ đặt di động xuống, vừa nhìn trang phục của Cố Chức, đã biết đây không phải là sinh viên đại học thì chính là thực tập sinh.

Tới rồi, tới rồi, ông chủ lại dẫn thực tập sinh tới rồi.

Toàn bộ công ty, chỉ có ông chủ và thực tập sinh cùng với kế toán là nhân viên chính thức, còn lại đều là thực tập sinh, quán triệt tinh thần vặt lông dê khắp mọi nơi, nếu không phải vì chứng nhận thực tập, cô nàng đã sớm từ chức rồi.

Xem ra lại là một người đáng thương vì chứng nhận thực tập.

Cố Chức nhận được ánh mắt đồng bệnh tương liên từ quầy lễ tân, không rõ nguyên do.

Hồ Đại Vũ đích thân đi làm công tác tư tưởng cho thực tập sinh, nói là muốn để mọi người thật lòng cảm ơn cô.

Phỉ Phỉ đưa trà nóng lên, tự quen thuộc ngồi bên cạnh Cố Chức: "Cậu là sinh viên?"

Cố Chức gật đầu.

Phỉ Phỉ cũng chưa hỏi nhiều, trên mặt chợt vỡ lẽ.

"Nè, tớ nói với cậu nhé, ông chủ của công ty này vẫn khá tốt, lương thực tập tuy thấp, nhưng đóng dấu nhanh gọn, làm người cũng coi như có chút lương tâm, công việc không nặng nề, đều đã như vậy rồi, còn cần gì thiết mã."

Cũng không biết cô nàng là đang khuyên bảo Cố Chức, hay là đang thuyết phục mình.

Phỉ Phỉ tự mình bắt đầu giới thiệu công ty.

Cố Chức nắm bắt được trọng điểm: "Cậu cảm thấy nhóm nhạc nam từng tham gia show tìm kiếm tài năng kia không tồi? Nhưng không phải bọn họ bị loại ngay từ vòng đầu sao?"

Phỉ Phỉ tỏ vẻ "cái này cậu không hiểu": "Nghe ông chủ nói, lúc đó số phiếu của họ rất tốt, nhưng đáng tiếc, không may mắn."

Cô nàng đếm đầu ngón tay nói: "Một người khàn giọng, một người mắt cá chân xảy ra vấn đề, một người trật eo, một người chân bị chuột rút."

Cố Chức: "Vậy chẳng phải là không ai có thể chiến đấu sao?"

"Phải đó," Phỉ Phỉ cảm thán, "đó là lần mà thực tập sinh công ty bọn tớ gần vị trí debut nhất."

Cố Chức: Ấy, loại từ vòng một cũng có thể nói là gần nhất?

Phỉ Phỉ đáng tiếc: "Có điều, hôm nay bọn họ đúng lúc đi ra ngoài biểu diễn thương mại rồi, chậc, nửa năm mới có một lần biểu diễn thương mại, kết quả đúng lúc bị cậu đụng phải rồi."

Hồ Đại Vũ đúng lúc nghe được lời này, cũng vỗ đùi theo: "Nhóm nhạc nam Four chính là cây rụng tiền của công ty chúng tôi, không có cơ hội gặp mặt đúng là quá đáng tiếc."

Cố Chức:...... Cây rụng tiền này có phải có chút quá mức điêu tàn rồi hay không?

Hồ Đại Vũ không biết rằng Phỉ Phỉ đã sớm vạch trần ngọn nguồn công ty ra hết rồi, lúc đưa Cố Chức đến phòng tập lớn quay phim, còn đặc biệt thổi phồng.

Phỉ Phỉ chột dạ nhìn ngó xung quanh.

Đến cửa, Phỉ Phỉ vội vàng chặn lời nói đầu của Hồ Đại Vũ lại: "Ông chủ, để Tiểu Cố chụp xong càng sớm càng tốt đi."

Phỉ Phỉ bây giờ đã biết Cố Chức không phải là thực tập sinh, mà là một sinh viên đại học trong sáng đặc biệt đến đây làm người tốt việc tốt.

Hồ Đại Vũ vỗ vỗ trán: "Đúng đúng đúng, chúng ta vào đi."

"Chuẩn bị cho cô một bất ngờ nha."

Một ông già làm ra loại biểu cảm wink này, vẫn có chút lạc quẻ.

Cố Chức lễ phép quay đầu lại, cười nói: "Chờ mong."

Hồ Đại Vũ mở cửa.

Bên trong lẻ loi một loạt thực tập sinh, thưa thớt hô lên: "Cảm ơn nhiếp ảnh gia Cố!"

[Hệ thống: Tinh! Giá trị cảm ơn +10]

Cố Chức thấy hệ thống thế mà lại thật sự thừa nhận rồi, trợn mắt há hốc mồm.

Đừng nói, khẩu hiệu hô không hay lắm, nhưng giá trị cảm ơn người ta là thật sự cho đấy.

Cô lại lần nữa nhìn Hồ Đại Vũ với con mắt khác, cũng không biết Hồ Đại Vũ đã nói thế nào với mười nam thực tập sinh này.

Cố Chức cam tâm tình nguyện chụp ảnh chính thức cho mười nam thực tập sinh này.

Cô cậy già lên mặt nói một câu, biết cảm ơn, người trẻ tuổi có tiền đồ!

Chụp ảnh đối với Cố Chức mà nói, là một bữa ăn sáng.

Tạch tạch tạch chụp xong, lúc chỉnh sửa ảnh, mười thực tập sinh thanh xuân dạt dào vây xung quanh, xem cô chỉnh sửa ảnh.

Cố Chức cảm thấy không khí đều trở nên trong lành.

Mà sau khi ra thành phẩm, Cố Chức đã nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt nhất từ nhóm chó săn nhỏ.

"Cảm ơn nhiếp ảnh gia Cố!"

"Cảm ơn!"

Cố Chức xua tay trái phải, còn bận rộn hơn cả minh tinh chụp ảnh trên thảm đỏ.

"Thực ra không cần khoa trương như vậy đâu, chỉ là chụp đơn giản, chỉnh sửa chút thôi."

Ah, ánh mắt nhiệt tình của nhóm chó săn nhỏ, cô không cưỡng lại được.

Có một em trai trẻ tuổi nhất chân thành nói: "Chị, chị xứng đáng hưởng Thái Miếu."

Cố Chức:...... Không nhất thiết phải như vậy đâu.

Cô gãi gãi đầu: "Trước kia các cậu chưa chụp ảnh chính thức sao?"

Nhóm chó săn nhỏ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, maknae(*) không nhịn nổi xấu hổ, uỳnh uỳnh chạy vào góc, từ chỗ sâu nhất trong tủ, lấy một cuốn album ảnh bọc giấy báo ra.

(*)忙内, phiên âm của từ maknae. Maknae (막내) trong tiếng Hàn có nghĩa là em út, và đây cũng chính là từ để chỉ thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm. Maknae thường là người được các anh, chị trong nhóm cưng nhất.

"Chị gái, chị xem thử đi."

Cố Chức nghi ngờ mở ra, khi nhìn thấy ảnh chụp bên trong, hô hấp cứng lại.

"Bịch." Cô dứt khoát lưu loát đóng album lại.

Cố Chức bây giờ cảm thấy cô thật sự xứng đáng nhận lời cảm ơn của các thực tập sinh.

Má ơi, phong cách studio thập niên 90 từ đâu tới vậy, quá cay mắt rồi đó?

Em trai nhỏ rưng rưng lấy album về: "Chị, bây giờ chị đã hiểu chị đối với bọn em mà nói, có bao nhiêu quan trọng rồi phải không?"

"Vậy lúc đầu sao các cậu lại có thể chọn chụp ảnh như vậy hả?" Cố Chức tò mò.

"Không phải bọn em chọn," Thực tập sinh nói, "do ông chủ của studio này là bạn của ông chủ bọn em, ảnh này chụp không mất tiền."

Cố Chức: "...... Đó quả thực là phong cách của ông chủ các cậu, đoán chừng tôi cũng là bởi vì chụp ảnh miễn phí giúp các cậu, ông chủ các cậu mới đồng ý cho tôi vào."

Em trai nhỏ trợn to mắt: "Chị là chụp miễn phí cho bọn em?"

Cố Chức: "Phải đó!"

Các thực tập sinh: !

"Cùng là miễn phí, tại sao cách biệt lại lớn như vậy?"

Em trai nhỏ chắp tay trước ngực, nói với Cố Chức, "Người tốt cả đời bình an."

[Hệ thống: Tinh! Giá trị cảm ơn +1]

Rất tốt, em trai này thế mà lại cảm ơn hai lần, nhìn ra được cậu ấy thật sự rất muốn có bức ảnh chụp chính thức bình thường.

Những người khác cũng lục tục cảm ơn lần thứ hai.

Cố Chức rất hài lòng với thu hoạch hôm nay.

Với tinh thần đục nước béo cò, Cố Chức nhìn về phía Phỉ Phỉ ở bên cạnh mình: "Có cần chụp cho cậu một bức không?"

Ánh mắt Phỉ Phỉ sáng lên, ngoài miệng nói, "Sao lại không biết xấu hổ vậy chứ", nhưng mông thì đã ngồi lên ghế rồi.

Cố Chức: Nếu không phải hành động nhanh chóng như vậy, tôi suýt nữa đã tin rồi.

Có được giá trị cảm ơn của Phỉ Phỉ, dưới sự giữ lại nhiệt tình của Hồ Đại Vũ, Cố Chức rời khỏi công ty Phi Chủ Lưu, tiếp tục lắc lư ở các công ty khác, xem có cơ hội có thể làm người tốt việc tốt hay không.

Vào cuối ngày, ngược lại đã thu hoạch được sáu bảy chục giá trị cảm ơn, công ty Phi Chủ Lưu cống hiến rất nhiều.

......

Cố Chức đứng trước mặt Cung Linh.

"Nghỉ ngơi một ngày, nghĩ kỹ chưa?" Cung Linh cười nói.

Cố Chức gật đầu, không hề úp úp mở mở: "Em muốn đi theo bên cạnh chị."

Nghĩ tới nghĩ lui, khẳng định là đi theo bên cạnh lão đại tương đối tiện hơn.

Cung Linh có vẻ không bất ngờ đối với điều này.

Cô ấy hài lòng gật đầu, cầm notebook lên, "Đi nào, chúng ta đi họp."

Nhìn thấy Cố Chức đi theo bên cạnh Cung Linh, người phụ trách các tổ đã đại khái biết được Cố Chức có lẽ là rời xa bọn họ rồi.

Có điều, cũng khá tốt, đạo diễn Cung chính là của mọi người, công bằng!

Mọi người nhìn về phía Hứa Cương với vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Hứa Cương dùng ánh mắt "Đám phàm nhân mấy người không hiểu đâu" để đáp trả.

Haha, cũng không biết đám quê mùa này vui cái gì, ít nhất tổ nhỏ của mình đã từng đơn độc sở hữu Cố Chức, bọn họ thì sao, không có!

Cung Linh đối với mắt đưa mày lại của cấp dưới coi như không thấy, quen rồi sẽ ổn.

Cô ấy tuyên bố sự thay đổi chức vụ của Cố Chức.

Trong đầu suy nghĩ một chút, Cung Linh đột nhiên hỏi: "Tiểu Cố, em cảm thấy PK cực hạn có chỗ nào cần phải cải tiến không?"

Đây là lúc phô bày thực lực, Cố Chức dĩ nhiên sẽ không che giấu.

"Chưa bàn về cải tiến, chỉ là nếu như để em làm, sẽ thêm thắt một chút cách chơi."

Cung Linh: "Ồ?" Ý bảo tiếp tục nói đi.

"Nếu như là em, có lẽ em sẽ để bọn họ, vào giai đoạn đếm ngược 24 giờ, trao đổi sân khấu."

Mọi người quanh bàn đều hít hà một hơi.

"Thật tàn nhẫn."

"Nhưng tôi thích."

"Hahaha!"

Mọi người nhìn nhau, quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa, mọi người đều khá thích kiếm chuyện nha.

Đáp án này của Cố Chức rõ ràng đã chinh phục mọi người, trong lòng mọi người đều đang cảm thán, Cố Chức quả nhiên là có năng lực.

Khóe miệng Cung Linh cong lên, tỏ vẻ đồng thuận.

"Tiếp theo, chúng ta nói một chút về công diễn ba, ngoại trừ PK thông thường ra, lần này đến tiết mục bất ngờ, là tập hợp sân khấu bị loại của hai mùa trước, để các chị gái mùa này biểu diễn trở lại."

Cố Chức lại nhận được một câu hỏi khác từ Cung Linh.

"Tiểu Cố, có ý tưởng gì không?"

Đầu óc Cố Chức xoay chuyển rất nhanh, đôi mắt hơi sáng lên: "Ngoại trừ hai mùa trước, sân khấu bị thua mùa này cũng có thể tham gia đúng không ạ?"

"Cá nhân em cảm thấy, sân khấu của chị gái Trần Mi rất có không gian cải biên, nếu như người có duyên bốc được, chắc chắn có thể bạo."

Người có duyên này, hiểu được đều hiểu.

Cung Linh, những người khác: !

Là bọn họ hạn hẹp rồi, còn có thể kiếm chuyện như vậy.

Hứa Cương nhìn về phía Cố Chức.

Đây đâu phải là "cún con của chị gái" trong miệng fans Cao Lăng Sương chứ, đây là một con sói.

Nhưng nếu Cao Lăng Sương có thể nắm bắt được cơ hội, có thể nói là tập trung đả kích kẻ sa cơ, tuyệt chiêu bất ngờ.

Cố Chức đương nhiên sẽ không hại Cao Lăng Sương.

Cô còn đang trông chờ cùng Cao Lăng Sương xông pha giới giải trí.

Mà cái này, chính là một cơ hội.

Nếu như thật sự có thể bốc được sân khấu của Trần Mi, có độ đề tài rồi.

Nếu như biểu diễn tốt, vậy thì sẽ mang Cao Lăng Sương lên một tầm cao mới về mức độ nổi tiếng.

Người lập kế hoạch giơ ngón tay cái lên, tuy rằng không thân thiện lắm với chị gái Cao Lăng Sương, nhưng mà, rất muốn xem phá vỡ kiểu gì!

Ánh mắt của mọi người đã trở nên hưng phấn, ngo ngoe rục rịch, thật sự không cách nào tưởng tượng được Cao Lăng Sương sẽ biểu diễn loại gợi cảm của Trần Mi như thế nào.

Cung Linh không nói hai lời: "Thêm vào."

......

Hôm nay.

"Mị tỷ" hợp thể phát sóng trực tiếp, Cung Linh công bố tiết mục mới —— bình cũ đựng rượu mới, tạm thời che giấu quy tắc có thể cải biên.

Nghe thấy biểu diễn lại sân khấu bị thua trước kia, các chị gái đành rằng có lo lắng, nhưng không hề có bài xích rõ ràng.

Chu Bảo Chi chọc chọc Cao Lăng Sương: "Cậu muốn hát bài nào?"

Cao Lăng Sương đang vui vẻ nhìn Cố Chức ngồi bên cạnh Cung Linh, nghe thấy câu hỏi, hoàn hồn: "Không phải nói bốc thăm sao? Tớ muốn hát cũng vô dụng."

Chu Bảo Chi: "Chung quy phải có ý tưởng chứ, chẳng lẽ cậu muốn diễn sân khấu của Trần Mi?"

Cao Lăng Sương: "...... Cảm ơn vì lời mời, không được."

[Hahaha]

[Chị tôi chính là thẳng thắn như vậy.]

[Chị Bảo Chi chọc trúng chỗ đau]

Chu Bảo Chi phải bốc thăm sớm hơn Cao Lăng Sương.

Bốc rồi bốc rồi bốc trong cái hộp màu đỏ, Chu Bảo Chi vừa thấy tấm thẻ, sống không còn gì luyến tiếc.

[Hahaha thế mà lại là một ca khúc ngọt ngào chết người]

[Có tiền thì sao nào? Không phải cũng cần dùng giọng giả hát cho bà đây nghe sao haha]

[Phú bà rất ngang ngược của tôi thế mà lại cũng có việc không dàn xếp được]

Chu Bảo Chi chơi xấu: "Không thể đổi cái khác sao? Tôi chi tiền."

Cung Linh mỉm cười: "Không thể, hạ cờ rồi không rút lại được, nên là của cô, thì chính là của cô, cô không chạy được."

[Đạo diễn uy vũ]

[Chị gái Chu Bảo Chi: Đập tiền?

Tổ chương trình: Lần đầu tiên có nguyên tắc như vậy]

Chu Bảo Chi chỉ đành cô đơn xoay người.

Rất nhanh, đến lượt Cao Lăng Sương.

Cao Lăng Sương đi đến chính giữa sân khấu, luôn cảm thấy bị bầy sói bao vậy xung quanh.

Cô luyện võ đã lâu, có thể nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm ập đến.

Nhưng mà xung quanh đều là người quen, rất an toàn đó.

À ờ thì, ánh mắt của các staff, đặc biệt hưng phấn, hưng phấn đến mức có chút đáng sợ?

Các staff chỉ thiếu điều viết "kiếm chuyện" ở trên mặt, nội tâm của mỗi người đều có OS như này:

Chỉ cần có thể khiến chị gái Cao Lăng Sương bốc trúng sân khấu của Trần Mi, tín nữ/ tín nam nguyệt rớt mười cân thịt.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt...... Bánh răng của số phận bắt đầu từ từ chuyển động.

Trong ánh mắt mơ hồ chờ mong của mọi người, Cao Lăng Sương chậm rãi cầm tấm thẻ ra.

Biểu diễn của Cao Lăng Sương được đưa lên màn hình với độ phân giải cao gấp tám lần.

Các starr có người nắm tay siết chặt, có người ôm chặt lấy nhau, có người không hề chớp mắt.

—— Bốc rồi, chị ấy bốc rồi, chị ấy cầm lên rồi!

—— Chị gái Cao Lăng Sương là một người bình tĩnh như vậy, thế mà đồng tử lại run lên!

—— Khóe miệng chị Lăng Sương run rẩy rồi, là như tôi nghĩ sao?

—— Chị ấy lại có thể xem lâu như vậy, ổn rồi ổn rồi!

Hoạt động tâm lý của mọi người đều sôi động hơn bao giờ hết, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào có thể phỏng đoán được kết quả.

Cao Lăng Sương chậm rãi nhắm mắt lại, hy vọng mình nhìn nhầm rồi, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, kết quả vẫn như cũ.

Trời cao ơi, nếu như cô ấy có lỗi, có thể để pháp luật trừng trị cô ấy, có thể để ông trời trừng phạt cô ấy, mà không phải dùng sân khấu của Trần Mi lạnh lùng đập lên mặt cô ấy......

Phản ứng của cô ấy quá mức bất thường, thậm chí đã thu hút các chị gái khác đến phía trước rồi.

Chu Bảo Chi không rõ nguyên do, sốt ruột nói: "Cậu mau cho bọn tớ xem thử đi."

Cao Lăng Sương đơ mặt, bày ra trước ống kính.

Các staff: "Ahhhhh!"

Các chị gái: "Ahhhhh!'

Khán giả trước màn hình: "Ahhhhh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro