Chương 1: Hệ Thống Học Tập
~Edit: Minh Minh~
_
_______
Trên tầng 6 của viện điều dưỡng, Diệp Thiên Doanh ngồi bên cửa sổ, ánh sáng kim sắc xuyên thấu qua cửa kính trơn nhẵn như gương pha lê, từng tia chiếu vào trên khuôn mặt cô đang bị băng gạc quấn quanh.
Qua thật lâu sau, cô mới chậm rãi nâng tay, che đi ánh mặt trời chót mắt.
Cảnh sắc trước mắt, nhiệt độ ấm áp chiếu vào trong lòng bàn tay, cùng với cảm xúc ngón tay chạm vào..... thậm chí cả khuôn mặt hủy dung và đôi chân tàn phế, hết thảy đều rất chân thật.
Đã ba ngày, Diệp Thiên Doanh vẫn khó mà tin được, cô thật sự trở lại năm mười lăm tuổi.
Đến nỗi nguyên nhân cô sống lại......
Diệp Thiên Doanh trong lòng thầm nói: "Ngươi cuối cùng là thứ gì?"
Từ lúc Diệp Thiên Doanh sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với giọng nói này.
Một âm thanh máy móc ở trong đầu Diệp Thiên Doanh vang lên: "Xin chào ký chủ, hệ thống học tập đã cùng cô hoàn thành ký ước, tận tâm hết sức phục vụ ký chủ."
"Hệ thống học tập?" trong mắt Diệp Thiên Doanh hiện ra một tia nghi hoặc: "Các ngươi như thế ngay cả trọng sinh sống lại cũng có? Khi nào mà phạm vi của máy đọc(*) rộng như vây, thị trường khó khăn như hiện nay?"
Hệ thống học tập: "....Không phải máy đọc(*), cảm ơn."
(Nguyên văn 讀機: là một dạng máy mà khi chỉnh sửa phạm vi hoạt động có thể đọc lại các chữ từ có trong phạm vi đó. Ở Việt Nam có dạng bút đọc cho trẻ em học tiếng anh đó mn. Mn có thể lên google xem)
Diệp Thiên Doanh nếu không đề cập tới còn tốt, vừa nghe cô nhắc tới "trọng sinh sống lại", hệ thống học tâp không thể không muốn hỏi.
"Ký chủ, trước đây cô vì sao lại lựa chọn kết thúc sinh mệnh?"
Nghe thấy câu hỏi này, Diệp Thiên Doanh nhíu mày, theo tiềm thức nhớ tới cảnh cô đẩy xe lăn, từng bước trượt xuống biển.
Cô nhớ rõ nhiệt độ lạnh lẽo của nước biển ở ngực, nhớ rõ vị đắng mặn của nước muối. Cũng nhớ rõ lúc cô vô thanh vô tức chìm xuống biển, mở mắt liếc nhìn thế giới qua mặt biển lần cuối.
Mặt trời mọc ra từ phía đông, bình minh, ánh đỏ chu sa dải đầy trên mặt biển, xuyên thấu qua gợn nước trong vắt, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng hải âu trắng xẹt qua trên bầu trời lam hồng.
Cô lúc ấy cho rằng đó là một hồi chia ly.
Ai biết......
Hệ thống học tập tựa hồ cũng ý thức được nó đã hỏi một câu không nên hỏi, nhanh chóng sửa lời: "Tuy nhiên, may mắn hệ thống học tập đã sớm ký ước với ký chủ, sử dụng kỹ năng, khiến ký chủ trở về mười năm trước."
Nói tới đây, hệ thống âm thanh máy móc tựa hồ nhiễm một tia ý cười: "Từ khi ký khế ước với hệ thống học tập, mẹ ký chủ sẽ không phải lo lắng cô không cẩn thận liền tìm đường chết."
Diệp Thiên Doanh "......" làm sao vậy, không nói không rằng đã mặc cho cô "bộ giáp" sống lại, hệ thống này còn rất kiêu ngạo.
Hệ thống thiện ý nói: "Ta biết, ký chủ cô làm ra quyết định như vậy, chắc là có khúc mắc nào đó. Nhưng không cần quá lo lắng, cô ký ước với hệ thống học tập, chỉ cần ký chủ nguyện ý khắc khổ học tập, nhất định có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh."
Tuy là thanh âm máy móc, nhưng cũng không làm người cảm thấy cổ quái, chỉ cảm thấy như là một chuỗi chuông giòn tan, rất êm tai.
Diệp Thiên Doanh theo bản năng mà cười nhạo chính mình, cô cúi đầu nhìn về đôi chân tàn phế không thể nhúc nhích, trong thanh âm có gì đó kỳ quái không thể nói ra được.
"Ngươi cảm thấy, ta còn có thể "đi" đến đỉnh cao của cuộc sống!?"
Hệ thống học tập ở nhân tính hóa vẫn kém một bậc. Đối với vấn đề này, nó thành thật trả lời theo khuôn mẫu.
"Hệ thống học tập có thể giúp ký chủ công danh thành đạt, nổi tiếng toàn thế giới."
"Ngươi có thể không hiểu tình huống của ta." Diệp Thiên Doanh lười biếng nói.
"Phóng viên tòa soạn báo từ lúc mẹ ta mang thai đã bắt đầu săn tin, tin tức ta sinh ra trở thành tiêu đề của các mặt báo lớn. Tiệc rượu đầy tháng là cuộc tụ họp giới doanh nghiệp lớn nhất trong năm. Nói cách khác ta từ lúc sinh ra đã bắt đầu, thu hút sự chú ý của thế giới."
Hệ thống học tập nghe vậy an tĩnh ba giây, hiển nhiên cũng không đoán được Diệp Thiên Doanh còn có thể không ấn theo lẽ thường an bài.
"Cái này..." hệ thống học tập lắp bắp, mới tiếp tục rập khuôn nói: "Hệ thống học tập có thể giúp ký chủ thăng chức, vinh hoa phú quý."
"Thật không dám dấu, từ lúc ta 3 tháng tuổi, cha mẹ đã giúp ta xử lý tài chính, mua bất động sản sản, trang sức quý báu. Tính đến nay thôi, ta cũng đã có gia tài bạc triệu."
Nói tới đây, Diệp Thiên Doanh chống cằm, chân thành nói với hệ thống: "Tỷ như viện điều dưỡng này, cũng là sản nghiệp nhà ta, năm ta mười tám tuổi trực tiếp chuyển dưới tên ta."
Hệ thống "........"
Không thể trách nó vô năng, là do ký chủ quá cường đại, điều kiện bẩm sinh không khỏi cũng tốt quá đi.
Âm thanh máy móc của hệ thống từ từ trở nên nghiêm túc, như muốn trịnh trọng cùng Diệp Thiên Doanh đàm phán.
"Một khi đã như vậy, ta cũng thẳng thắn nói với ký chủ cô. Bởi vì thời điểm hệ thống ký khế ước, cô đã không còn dấu hiệu sinh mệnh, ta đành phải vận dụng công năng, đưa cô về tới thời điểm hiện tại."
"Nói cách khác, cô vốn dĩ đã không còn là người của thời đại này."
Hệ thống học tập nặng nề nói: "Cho nên, cô cần thiết đúng hạn nộp cho hệ thống số lượng tích phân nhất định như là tiền phí sinh tồn, nếu cô không trả phí..."
"Không giao nộp thì thế nào?"
Diệp Thiên Doanh trầm ngâm hỏi: "Giết ta?"
Hệ thống không nói gì, hiển nhiên là nó cảm thấy câu trả lời này khó mở miệng, vì vậy dùng sự im lặng thay câu trả lời.
Đúng vậy, nếu ký chủ nó không thể giao nộp tích phân, thì cô ấy sẽ....
Nó vốn tưởng rằng, nghe đến tin tức này, ký chủ vẫn luôn bất động như núi sẽ có chút phản ứng. Không nghĩ tới, Diệp Thiên Doanh vẫn như cũ ngoài dự kiến của nó.
"Huh---" Diệp Thiên Doanh thở ra một hơi dài, nhàn nhã dựa vào xe lăn.
Hệ thống học tập không theo kịp suy nghĩ của cô: "Ký chủ, cô...."
Lại thấy Diệp Thiên Doanh vui vẻ đưa ra quyết định: "Không sao, không cần thu phí, mau mang ta đi, ngay bây giờ, nhanh lên."
Một bộ biểu cảm của cô, sớm đem hệ thông học tập đáng thương kích thích đến hoang mang, chỉ có thể ngơ ngác mà "Hả" một tiếng.
Diệp Thiên Doanh thở dài: "Ta thật sự không phải xúc động nhất thời mà tự sát, ta là trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định này."
"Kết quả chết một nửa, ngươi lại một hai phải đem ta sống lại."
"Được rồi, hiện tại ta và ngươi đã nói xong, mau để cho ta chết."
Hệ thống học tập cuối cùng cũng không thay đổi được được Diệp Thiên Doanh cứng rắn, thanh âm máy móc dễ nghe cũng thay đổi.
"Ký chủ, yêu cầu loại này, ta chưa từng nghe nói qua."
Thiếu nữ tự bế(* tự kỷ), tự tìm đường chết. Nói như vậy nó như thế nào tiếp tục!!!!
Hệ thống cảm thấy, nó bây giờ hoàn toàn có thể lý giải tâm tình Diệp Thiên Doanh lúc nhảy xuống biển.
Con người bình thường chỉ cần tin chúng nó tồn tại, thì sẽ nguyện ý nghe theo hệ thống chỉ đạo, ít nhất cũng sẽ cùng hệ thống kết ký kết.
Ai biết nhân loại còn có kỳ tài Diệp Thiên Doanh.
"Từ từ, ký chủ từ từ, trước không nên gấp gáp từ bỏ sinh mệnh." Hệ thống học tập lẩm bẩm nói: "Ta có chút không tiếp thu được, cô để ta bình tĩnh."
Diệp Thiên Doanh rất có kiên nhẫn: "Có thể, ngươi chậm rãi load, ta chờ ngươi."
Hệ thống không lên, lui về sau, trước kiểm tra tình huống của ký chủ.
Bình thường vì không xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của ký chủ, nó chỉ mở ra 2 công năng giao lưu và khen thưởng.
Đối với sức khoẻ ký chủ, trạng thái tâm lý, hoạt động của não bộ vv, nếu như không cần thiết hệ thống sẽ không vượt quá giới hạn.
Suy cho cùng, nó tồn tại là vì để ký chủ hướng về phía trước, làm con người trở lên tốt đẹp, thắp sáng nền công nghệ khoa học kỹ thuật, chứ không phải làm một kẻ rình coi.
Sở dĩ nó dùng thanh danh, tiền tài và quyền thế để thuyết phục ký chủ cũng là vì con người quan tâm đến 3 điều này nhất.
Nhưng nếu Diệp Thiên Doanh không để bụng những cái đó.
Hệ thống học tập đọc báo cáo kiểm tra sức khoẻ mới nhất của Diệp Thiên Doanh, tìm được điểm đột phá mới.
Nó nghĩ... Có lẽ nó biết tại sao ký chủ không muốn sống lại.
Nếu sống lại không thể thoát khỏi nỗi đau thể xác của kiếp trước... thì đối với bản thân ký chủ, e rằng sẽ là một cực hình dài.
"Ký chủ, hệ thống học tập có công nghệ đen của vũ trụ, vừa có chức năng chữa khỏi vừa có chức năng làm đẹp... Cô có muốn thử không?"
Lời vừa nói ra, Diệp Thiên Doanh liền ngây ngẩn cả người.
Cô theo bản năng bóp đùi mình, da thịt bị tầng tầng lớp lớp băng gạc bao quanh lại không có một chút cảm giác nào.
Từ lúc sinh ra tới nay, Diệp Thiên Doanh lần đầu tiên cảm thấy thanh âm bản thân xa lạ như thế, như thể đến từ nhiều tầng không gian khác nhau truyền đến.
"Chữa khỏi..... và..... làm đẹp..."
"Đúng vậy" âm điệu của hệ thống học tập lập tức cao lên, "Có gói dùng thử 60 giây, cô có muốn dùng thử không?"
"Đương nhiên."
Hệ thống vui sướng đồng ý "Tốt. Bên dưới sẽ ngẫu nhiên chọn cho ký chủ 3 bài tập. Chỉ cần ký chủ có thể hoàn thành 3 bài tập, cô sẽ nhận được gói dùng thử."
Diệp Thiên Doanh "...."
Nghe được còn phải làm đề, Diệp Thiên Doanh nháy mắt từ hoảng hốt trở lại hiện thực.
Nên nói như thế nào, từ khi biết được hệ thống tồn tại tới nay, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hệ thống là thực sự tồn tại.
Giây tiếp theo, một màn hình sáng chói tự động mở ra trước mắt Diệp Thiên Doanh. Nếu là ngày thường, cô nhất định sẽ ngạc nhiên, nhưng bây giờ, trong lòng cô chỉ có kích động.
Giây tiếp theo, màn hình ánh sáng trước mắt Diệp Thiên Doanh biện ra câu hỏi cụ thể.
Đề thứ nhất là viết lại bài thơ [Mao Ốc Vị Thu Phong Sở Phá Ca](*). Diệp Thiên Doanh không chút do dự đặt bút viết.
(*) [Mao Ốc Vị Thu Phong Sở Phá Ca]: Bài Ca Nhà Tranh Bị Gió Thu Phá của Đỗ Phủ (nguyên văn 茅屋為秋風所破歌). Bài thơ này được in trong sgk ngữ văn lớp 7 nè, ko biết mn còn nhớ ko 🤭.
Đề thứ 2 càng đơn giản, đưa ra một câu yêu cầu dịch từ tiếng Trung sang tiếng Anh.
Đề này đối với Diệp Thiên Doanh mà nói không hề khó khăn. Đừng nói tiếng Anh, dịch sang tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Ý thậm chí Hy Lạp đều không thành vấn đề.
"Đề thứ 3" trên quầng sáng hiện lên câu hỏi mới, đồng thời còn kèm theo hình ảnh.
"Như hình vẽ bên, trong △ABC, điểm E nằm trên đường trung trực BD, góc DAE= góc ABD. Chứng minh: (1) AD^2= DE×DB (AD^2 là AD mũ 2 nhé) (2): góc DEC= góc ACB. "
"....."
Chăm chú nhìn đề toán học, Diệp Thiên Doanh lâm vào trầm mặc.
Học tập hệ thống như cảm giác được Diệp Thiên Doanh trầm mặc, vội vàng giải thích: "Ký chủ, tất cả bài tập đều được lấy ra trong phạm vi của học sinh trung học phổ thông, phù hợp với độ tuổi hiện tại của ký chủ, tuyệt đối không vượt quá giới hạn."
Diệp Thiên Doanh tâm thái phức tạp: "Rất cảm ơn.... ngươi nếu có thể không đặc biệt nhắc nhở phạm vi câu hỏi, ta càng cảm tạ."
Toán học, nói thế nào đây...
Không đề cập tới Diệp Thiên Doanh là học sinh khoa văn, liền đơn giản nói hình học. Nếu nó thật sự là ngày thường, ngày thi đại học kia cũng sẽ không bị nhiều người cười nhạo là trí tuệ đỉnh cao cả đời.
Diệp Thiên Doanh cùng đề toán học mắt to trừng mắt nhỏ ba phút.
Sau một lát, cô quyết đoán giơ tay bấm chuông gọi trước giường.
Chưa đầy 30 giây, nữ y tá dịu dàng và hòa nhã đã gõ cửa phòng Diệp Thiên Doanh.
"Tiểu thư, cô có yêu cầu gì sao?"
Diệp Thiên Doanh trực tiếp hỏi y tá: "Trình độ học vấn của cô như nào?"
Nữ y tá riêng không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Tôi có bằng thạc sĩ về y học phục hồi chức năng và vật lý trị liệu của đại học RUB."
Diệp Thiên Doanh gật đầu: "Nhà tôi thuê cô chăm sóc tôi, tiền lương trả hằng ngày hay theo tháng?"
"Trả theo ngày, tiểu thư."
"Vậy được, ở đây có một đề toán học. Chỉ cần cô giúp tôi giải, hôm nay tôi sẽ trả cho cô gấp đôi tiền lương."
Nữ y tá lập tức vui vẻ nhận lời.
Ở trong đầu Diệp Thiên Doanh, hệ thống học tập choáng váng.
"Ký chủ" nó lẩm bẩm: "Bình thường mà nói, loại nhiệm vụ này, chúng ta đều phải dùng chính năng lực của cô để hoàn thành...."
Ngay cả khi cô tìm cái gia sư tới dạy học giảng giải tận tay, cũng so với trực tiếp tìm người giải đề thay tốt hơn!!!!
Diệp Thiên Doanh trả lời không chớp mắt: "Đây là năng lực của ta, năng lực của tiền."
Hệ thống học tập: "......"
Ký chủ này, không phải nó nói, cách của cô thật sự hoang đường!!!
(Minh Minh: có chút lời muốn nói, vì bộ này do mình tự edit và ko có beta lại nên ai đọc mà thấy có lỗi sai, chính tả hay gì đó thì hãy cm cho Minh biết để sửa nhé. Yêu nè 🙆🙆🙆)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro