Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Chương 1:

"Bệ hạ vạn an!"

Cung nữ đồng loạt hành lễ, âm thanh điềm đạm, êm ấm. Đầu các nàng đều cúi thật thấp xuống đất, chỉ lộ ra cái gáy trắng nõn sau búi tóc.

Cánh cửa khắc hoa mở ra, tới đầu tiên là âm thanh lanh lảnh của đại thái giám, theo sau là tiếng bước chân hơi mang chút hỗn loạn rồi lộ ra một góc hoàng bào thêu long án, Chiêu Dương đế người nồng nặc mùi rượu bước vào trong điện.

Chiêu Dương đế tầm tuổi trung niên, để râu ngắn, nhìn qua thấy uy nghi và nghiêm túc. Thế nhưng, đại thái giám đi theo Chiêu Dương đế mấy chục năm trong long rõ rang, Chiêu Dương đế rất ham mỹ sắc, mà lại không phải mỹ sắc bình thường.

Cung nữ kéo rèm châu đang buông xuống ra, Chiêu Dương đế mới đi được hai bước, thân mình lảo đảo, được đại thái giám đỡ lên.

"Bệ hạ, người không có việc gì chứ?"

Đại thái giám trong lòng biết bệ hạ hôm nay hứng khởi, uống có chút nhiều, liền thấp giọng dò hỏi:

"Bệ hạ, người có muốn bảo ngự thiện phòng chuẩn bị một chút canh giải rượu hay không?"

Chiêu Dương đế duy trì tư thế ban nãy, không nói gì. Đại thái giám trong lòng buồn bực, gọi một tiếng bệ hạ. Chiêu Dương đế vẫy vẫy tay, ý bảo thanh âm quá lớn còn đôi mắt vẫn mang theo vài phần men say thì như dính vào bên trong. Đại thái giám theo tầm mắt của Chiêu Dương đế nhìn qua, trong lòng kinh ngạc cảm than, rốt cuộc minh bạch thần sắc ngốc lăng của Chiêu Dương đế.

Trong phòng bố trí tinh xảo mà trang nhã, dọc theo vách tường có một loạt đèn hoa sen, bên trong không phải là ánh nến vàng ấm mà những viên dạ minh châu to bằn nắm ta trẻ con. Dạ minh châu ở giữa đêm khuya, lộ ra những tia sáng trắng oánh nhuận, rọi lên tấm màn lụa, phản chiếu một thân ảnh uyển chuyển, mông lung.

"Hi phi nương nương hôm nay đã trang điểm chải chuốt cả một ngày, mong chờ, hi vọng chỉ để đợi hoàng thượng thôi."

Nghĩ đến hà bao vừa nhận được sáng nay, đại thái giám thuận thế nói ra vài câu. Quả nhiên, long mày Chiêu Dương đế nhíu một chút, loạng choạng hương tới giai nhân mà đi. Màn lụa tầng tầng lớp lớp,dưới ánh sang của dạ minh châu tựa như một đóa hoa. Chiêu Dương đế trong lòng như bị cào một vuốt, vội vàng kéo màn lụa ra, phảng phất như đang lột cánh hoa, rốt cục nhìn thấy nụ hoa ở bên trong.

Ngoài dự đoán chính là, giai nhân đáng ra phải hầu hạ vua tối nay lại đang dựa vào giường ngủ mất. Nhưng mà, Chiêu Dương đế giờ khắc này lại nhìn nàng đăm đăm, yết hầu khát khô. Đơn giản là vì giai nhân này trời sinh là một mỹ nhân hiếm có. Rõ rang ăn mặc kín mít, chỉ có cổ thoáng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, lại đặc biệt câu hồn đoạt phách.

Chiêu Dương đế khắc chế không được, nắm lấy cằm mỹ nhân, cảm nhận da thịt tinh tế mà trắng nõn, câu dẫn lòng người. Sau đó, hắn vừa thoáng bế lên nồng hậu tóc đen nhu thuận từ gương mặt của giai nhân chậm rãi lướt qua, khiến khuôn mặt như bao phủ một tầng ánh sáng, hoàn hoàn chỉnh chỉnh triển lộ trong mắt Chiêu Dương Đế.

Động tĩnh như vậy khiến Hi phi đang chìm trong giấc ngủ bừng tỉnh, lông mi thon dài hơi hơi rung động rồi mở mắt. Tựa hồ là bởi vì đột nhiên tỉnh giấc, con ngươi đen láy như núi xanh sau mưa sau bịt kín một tầng hơi nước, khóe mắt hơi cong lên, ẩn chứa một mạt lười biếng, còn hai má thì đỏ bừng. Trời sinh đã là mỹ nhân, hiện giờ tỉnh dậy, liền nhiều một phần ý nhị.

Mỹ cùng sắc, hai thứ làm người ta mặt đỏ tim đập, dục hỏa đốt người.

Thanh âm nuốt nước miếng vang lên, yết hầu của Chiêu Dương Đế lăn lộn:

"Nữ nhi của Giang thừa tướng quả nhiên là rất xinh đẹp, Giang Lăng, đây là tên của ngươi đúng không?"

Mỹ nhân chớp chớp đôi mắt, đối diện với ánh mắt nóng bỏng cơ hồ như sắp hóa thật của Chiêu Dương Đế, con ngươi đen thẫm lóe lên một vệt sang rồi hóa thành kinh ngạc.

"Đệch! Gay?"

Thanh âm không giống trong tưởng tượng thanh thúy dễ nghe mà lại trầm thấp, mềm mại.

"Đó là nhũ danh của nàng sao?"

Chiêu Dương Đế cầm ngón tay mềm mềm của mỹ nhân, thấy bàn tay cũng không bé nhỏ như nữ tử mà thon dài, tú khí. Chiêu Dương Đế luyến tiếc buông tay, nghĩ thầm đây là một đôi tay chuyên để đánh đàn. Mỹ nhân rụt tay lại, không chút lưu tình rút tay ra, ánh mắt hơi có chút cổ quái.

"Ái phi?"

"Quả nhiên là biến thái." Mỹ nhân cúi đầu nói thầm một tiếng.

Chiêu Dương Đế không nghe rõ, ánh mắt ở cái cổ trắng nõn của mỹ nhân lưu luyến không dời, hắn dứt khoát ngồi xuống đệm, đang muốn đem mỹ nhân ôm vào trong ngực, mỹ nhân lại nghiêng đầu tránh né. Ánh sang của dạ minh châu thắp sang đôi mắt đen nhánh của mỹ nhân, sau đó mặt mày nàng hiện lên một mạt ý cười. Nụ cười ấy phảng phất như chứa vô số cái móc nhỏ, câu nhân tâm tới trên lửa nóng. Mỹ nhân thanh thoát như lan, lạnh lùng phun ra một chữ:

"Lăn!"

"Xoạt"

Chiêu Dương Đế tay run lên, nhất thời không khống chế được chính mình, kéo rách nhiều phần màn lụa. Sau khi lên ngôi, Chiêu Dương Đế lần đầu tiên bị người răn dạy có chút ngây ngốc, nếu là ngày thường, hắn đã sớm nổi trận lôi đình nhưng mà hôm nay, hắn uống có chút nhiều, hơn nữa sắc đẹp hại người, không dám tin tưởng hỏi:

"Hi phi, nàng vừa mới nói cái gì?"

Màn lụa tuyết trắng ở trong mắt mỹ nhân phiêu phiêu rơi xuống đất, hai hang cung nữ, thái giám tại bên ngoài rèm châu hiện lên trong tầm mắt. Đối mặt với nhóm người này, mỹ nhân theo bản năng nhéo nhéo lòng bàn tay, ngón tay tinh tế oánh bạch, lại mềm yếu vô lực, không có khả năng một quyền đánh hạ họ.

Ý thức được tình cảnh của chính mình không ổn, lại nói sai rồi, mỹ nhân đột nhiên cúi đầu, giống một con mèo con chấn kinh, lùi về phái au chuẩn bị cào một vuốt. Dáng vẻ này, ở trong mắt Chiêu Dương Đế, lại là mỹ nhân sau khi tỉnh giấc, thấy được mình, thì kinh hoảng thất thố, e lệ cúi đầu.

"Ta...... Ta......"

Ngón tay nàng đan vào nhau, đại khái là dùng sức quá độ, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, mỹ nhân cắn môi dưới, ánh mắt lập lòa.

"Ta vừa mới bị dọa sợ, cho nên......"

Chiêu Dương Đế đang say, thấy vậy có chút đau lòng, tay đưa tới liền đem người ôm vào lòng, cằm chống lên bả vai của mỹ nhân:

"Đừng sợ, ta sẽ không trách tội ngươi."

Mùi hương sau khi tắm gội từ cổ truyền vào chóp mũi, Chiêu Dương Đế hít hai lần khí, tay liền không thành thật từ vai lưng mỹ nhân di chuyển xuông đến mông, trên đường còn ở vòng eo xoa nhẹ hai cái. Mỹ nhân toàn thân bỗng cứng còng. Phản ứng ngây ngô như vậy khiến tâm tình Chiêu Dương Đế rất tốt, hạ thân cũng ngẩng đầu, liền ôm lấy eo mỹ nhân, đem người đè ở xuống giường, bắt đầu lôi kéo quần áo chướng mắt.

Mỹ nhân hơi hơi mở to con ngươi, trong mắt mờ mịt một tầng hơi nước, cánh tay theo bản năng nâng lên, tay áo rơi xuống, cánh tay như bạch ngọc bại lộ trong không khí.

Hắn vốn định một quyền đánh vào măt cảu tên này, lại mạnh mẽ nhịn xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Chiêu Dương Đế, giống như dây leo vòng lên.

Vạt áo rơi xuống, ở trên cổ nửa kín nửa hở, Chiêu Dương Đế phát hiện bộ ngực của mỹ nhân có chút nhỏ, nhưng sắc đẹp trước mặt, chút tiếc nuối này cũng không đáng để tâm, hắn gấp không chờ nổi, bèn kéo vạt áo của mỹ nhân xuống.

Da thịt tinh tế lộ ra một mảnh, xương quai xanh tinh xảo như ánh lên một vòng sang. Bàn tay dày rộng của Chiêu Dương Đế ở xương quai xanh vuốt ve, cả người trùm lên người mỹ nhân, hóa sắc cắn xé xương quai xanh.

"Ưm...."

Thanh âm pha với hơi thở kéo dài, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Sau đó, Chiêu Dương Đế liền bị một bàn tay vố vào mặt.

"Quá nhiều...... người."

Chiêu Dương Đế ngầm hiểu, bàn tay vung lên, thái giám cùng cung nữ liền nối đuôi nhau mà ra, cực kỳ săn sóc khép cửa.

"Ái phi."

Chiêu Dương Đế kéo bàn tay đang che lấy mặt của mỹ nhân,

"Ta sẽ hảo hảo yêu thương nàng."

Một đôi mắt đen, trong trẻo mà sâu thẳm nhìn hắn, Chiêu Dương Đế không chờ tới lúc mỹ nhân đáp lại, vội vàng muốn đem diễm sắc này vào trong ngực.

[Mã khóa ký chủ]

Họ tên: Giang Lăng

Giới tính: Nam

Độ phù hợp: 100%

Thanh âm máy mọc vang vọng trong phòng.

Bàn tay trắng nõn kéo lấy gối ngọc trên giường.

[Hệ thống Hồng Nương đang buộc định......]

"Phanh!"

Gối ngọc chuẩn xác không sai lệch nện xuống, một tiếng kêu rên phát ra, Chiêu Dương Đế mắt trợn trắng, mềm oặt té xỉu ở trên người mỹ nhân. Giang Lăng ném gối ngọc đi, xốc tên đang nằm trên người ra, lúc đứng dậy còn không quên ở trên người Chiêu Dương Đế dẫm một chân.

"Đây là chỗ quái quỷ nào?"

Vừa xoa cổ tay, Giang Lăng vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Mới đi được vài bước, hắn hoa măt một cái, cả người lung lay, suýt ngã nhoài xuống đất.

[ Buộc định thành công ]

[ Tung bông ~]

Thanh âm máy móc kéo dài một phút, giống như một tiểu cô ngương làm nũng.

Lúc này, Giang Lăng nghe được thanh âm cổ quái kia, vừa nhấc đầu, cánh hoa phấn hồng từ trên trời rơi xuống, rơi đầy mặt hắn.

[ Xin chào, từ giờ trở đi, hệ thống Hồng Nương sẽ vì ngài mà phục vụ. ]

"......"

[ Để quán triệt khái niệm của xã hội chủ nghĩa, bổn hệ thống sẽ hiệp trợ ngài sắm vai các loại nữ phụ ác độc, tác hợp nam nữ chính, thay đổi các loại tình tiết ngược tâm ngược thân, xây dựng một xã hội hài hòa. ]

"......"

[ Như vậy, ký chủ, ngài có gì muốn hỏi không? ]

Giang Lăng đỡ lấy giường, trước mặt có một quyển sách, bề mặt có viết bốn chữ màu đen: 'Hồng Nương hệ thống', dưới bốn chữ ấy vẽ một thiếu nữ phi thường đáng yêu.

Giang Lăng: "Cảm ơn, tôi là nam."

[ Giới tính không là vấn đề. ]

"Cô nghe không hiểu sao?" Giang Lăng cực kỳ trấn định, cong môi cười nhạt, từng câu từng chữ trả lời, "Tôi cự tuyệt."

[ QAQ ]

"Là cô dẫn tôi tới cái này địa phương quỷ quái này sao?"

Thanh âm kiên định từ cánh môi phun ra, "Hiện tại, lập tức, lập tức, đưa ta trở về!"

[ Hệ thống chết máy, đang kết nối lại......]

Quyển sách hư ảo ở trên không hơi run run, điên cuồng lật trang. Giang Lăng không phải chờ lâu lắm, quyển sách một lần nữa ổn định.

"Huynh đệ, cậu không thể phối hợp một chút sao?"

Thanh âm thô to của hán tử bùm bùm đập vào tai Giang Lăng.

"Cơ thể nguyên bản của cậu đã treo rồi hiểu không? Cậu hiện tại trở về thì cũng đã ngủm củ tỏi rồi. không bằng phối hợp với tôi, chỉ cần cậu cùng tôi hợp tác tốt đẹp, đảm bảo ăn sung mặc sướng....."

"Tôi là nam."

Giang Lăng cảm thấy đầu óc choáng váng, đánh gãy lời nói của hệ thống.

"Nam thì làm sao? Kỳ thị giới tính hả?"

Giang Lăng xoa xoa huyệt thái dương, mặt mày dần dãn ra mà cười, vừa nhu hoà lại vừa trào phúng:

"Tôi không đảm đương nổi ác độc nữ phụ trong lời ông."

"Tiểu huynh đệ của cậu không còn đâu!" Hệ thống thô thanh thô khí trả lời.

"Xuy...!"

"Không tin thì cậu cứ sờ sờ thử xem."

Giang Lăng cười khinh thường, đạm nhiên duỗi tay sờ xuống dưới, địa phương quen thuộc nay trống rỗng, phá lệ hị quạnh, nụ cười trên mặt Giang Lăng cứng lại.

"Hắc hắc hắc!"

Quyển sách trên không rung lên dữ dội, thanh âm lộ ra ý tứ ngươi hiểu ta hiểu rất đáng khinh.

"Thế nào? Thành thật cùng cậu nói.... Đừng, từ từ! A, ký chủ....! Đừng xé ta mà! A....!"
Thanh âm thô hán hoảng sợ. "Cậu, cậu bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, a——"

Hệ thống kêu thảm thiết:

"Tiểu huynh đệ của cậu vẫn còn, chỉ là để hoàn thành càng tốt nhiệm vụ nén tạm thời ẩn dấu mà thôi!"

Giang Lăng hơi giật mình, dừng đọng tác xé sách lại, nháo một lúc như vậy, trên trán hắn đã phủ một tầng mồ hoi tinh mịn. Hắn giơ tay, đem tóc con phía trước trán phủi ra sau, hổn hiển hỏi:

"Thật sao?"

"Thiên chân vạn xác! Chờ tới lúc cậu hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này, than thể cậu sẽ khỏi phục lại nguyên trạng."

Hệ thống tận tình khuyên bảo.

"Cậu đã cùng tôi buộc định, tôi hiện tại không có biện pháp tìm ký chủ khác mà cậu cũng không có biện pháp rời đi, chi bằng hảo hảo làm nhiệm vụ."

Hệ thống thao thao bất tuyệt, thanh âm ong ong truyền vào tai Giang Lăng.

Giang Lăng xoa xoa lỗ tai: "Nhiệm vụ là gì?

"A? Ai ai ai ai?!!! Ký ký ký ký.... Ký chủ cậu đáp ứng rồi sao? Thế thì tốt rồi. Chúng ta đến xem nhiệm vụ thứ nhất đi!"

Lông mày Giang Lăng nhướn lên, mơ hồ có chút không kiên nhẫn.

"Nữ nhi của thừa tướng hãm hại nữ chính..... Đoạn kịch kinh điển này..." Hệ thống tấm tắc cảm khái một trận, theo sau là vui mừng nói cho Giang Lăng:

"Ký chủ, cậu chuẩn bị một chút, cậu có thể mang thai đó!"

Giang Lăng:"???"

Tác giả có lời muốn nói (Lời tác giả tui sẽ không dịch)
Trước cùng đại gia giải thích một chút
1: Văn án minh xác ghi rõ, này văn chịu đại lượng nữ trang, không tiếp thu được các bạn nhỏ, chỉ có thể rưng rưng vẫy tay từ biệt.
2: Tiểu thụ xuyên sau như cũ là nam, cũng không có nam xuyên nữ, chỉ là hệ thống vì chịu nhiệm vụ, ngắn ngủi tính làm ra che chắn biểu hiện giả dối mà thôi, đều không phải là thật sự không có tiểu huynh đệ.
3: Tiểu công phi xuyên qua thế giới nam chủ, trời sinh vai ác mệnh.
ps: Thích các bạn nhỏ cầu một phát chuyên mục cất chứa, chúc đại gia vạn sự như ý ≧﹏≦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro