✽ Chương 25: Thân nhất không gì qua cha con 【25】
✽ Tể tướng vs nữ nhi ___ Thân nhất không gì qua cha con 【25】
Editor: JeffmaterXXX
Bản dịch miễn phí yêu cầu không chuyển ver. Nếu có mang đi yêu cầu ghi rõ nguồn và KHÔNG ĐĂNG TRÊN CÁC WEB TÍNH PHÍ.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Dược thỉnh cầu Hoàng đế sắc phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cho Lạc Anh, ban cho phượng quan, cẩm y. Quan viên Lễ bộ phụng thánh chỉ đi vào tướng phủ, Lạc Anh cùng Mộ Dung Dược bày hương án, quỳ xuống tiếp chỉ. Cô hiện giờ đã là Tể tướng phu nhân danh chính ngôn thuận.
Hoàng đế sắc phong Tể tướng phu nhân, thân phận tôn quý, sau này còn ai dám xem thường.
Liên tục mấy ngày đều có các đại thần chẩn bị hậu lễ tới tướng phủ chúc mừng, nhất thời trong phủ náo nhiệt giống như tất niên.
"Phu nhân, phần mộ của đích nữ tướng phủ Mộ Dung Anh Nhi đã hoàn thành, hài cốt đã hạ táng ngày hôm qua."
Hôm nay sáng sớm, Hà Man đi vào Kim Hi đường, hắn đã xin tân hoàng cho ra khỏi cung dưỡng lão, sau đó trở thành quản gia của tướng phủ.
"Vất vả cho ngươi." Lạc Anh nói.
Thời điểm còn ở trong ngục, Lạc Anh đã bảo Hà Man phao tin ra bên ngoài, đích nữ của Mộ Dung gia Mộ Dung Anh Nhi trong ngày tướng phủ bị xét nhà đã tự sát, thi thể đưa đến nghĩa trang, hiện tại tướng phủ trở lại huy hoàng, tự nhiên là muốn hậu táng. Hiện giờ trên đời trừ bỏ Mộ Dung Dược, Lạc Anh và Hà Man, không ai biết được hài cốt bên trong phần mộ chỉ là giả, tướng phủ đích nữ chân chính đã trở thành tướng phủ phu nhân.
Bởi vì Lạc Anh giành trước một bước trở thành tướng phủ phu nhân, Vinh Hoa quận chúa không còn hy vọng bèn xúi giục có mấy tên quý tộc tụ tập lại bóng gió nói xấu Lạc Anh, nói cô xuất thân hạ tiện, không xứng với Tể tướng cao quý. Trước đó Hà Man làm giả thân phận cho Lạc Anh là người phương bắc tới kinh tị nạn, bởi vì cha mẹ qua đời không tiền mai táng, nên phải bán mình cho tướng gia làm tiểu thiếp.
Vinh hoa quận chúa cuối cùng đã chọc giận Mộ Dung Dược, khi sứ thần Khuyển Nhung từ phương bắc đến cầu hôn công chúa Đại Chu, Mộ Dung Dược liền tiến cử Vinh Hoa quận chúa đi hòa thân.
Một tháng sau, Vinh Hoa quận chúa không ngừng khóc nháo bước lên xe ngựa, làm công chúa hòa thân gả đi Khuyển Nhung từ đây rời xa Đại Chu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đảo mắt đã gần tới ngày Lạc sinh con. Chỉ là chiều hôm nay đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Lạc Anh ngồi trong hoa đình hóng gió, bưng một chén cháo tổ yến đang muốn ăn, không biết nơi nào nhảy ra một con mèo nhảy lên, hất đổ cái chén trong tay, hóa ra con mèo kia là Lạc Anh lợi dụng hệ thống đưa tới, bởi vì hệ thống nhắc nhở cô trong chén cháo tổ yến có chứa kịch độc.
Con mèo ăn chén tổ yến rớt trên mặt đất, lập tức miệng sùi bọt mép giãy chết.
Điều tra được là do Mộ Dung Trân Trân và Mộ Dung Trân Bảo gây ra.
Ba ngày sau, Mộ Dung Dược đem hai tỷ muội gả cho hai thương nhân nơi khác, một người gả đến Quỳnh Châu, cách vạn dặm ngoài Nam Hải, một người gả đến Tương tây cũng xa mấy ngàn dặm. Lúc hai người xuất giá, Mộ Dung Dược cảnh cáo, cả đời không được về kinh, nếu không chỉ có con đường chết.
Cuối cùng nhiệm vụ lần này cũng sắp hoàn thành, Lạc Anh cảm thán, kỳ thật Lạc Anh có thể cùng hệ thống trao đổi linh dược có thể loại trừ vết sẹo trên mặt hai tỷ muội, nhưng lấy ơn báo oán không phải phong cách của cô.
Đại công chúa bị hại chết vô tội nhường nào. Mộ Dung Anh Nhi lại tội nghiệp cỡ nào, bị người ta nguyền rủa là yêu cơ hại nước hại dân, còn không phải là do Bàng thị cùng hai tỷ muội kia tung tin vịt sao. Bị nhốt trong từ đường hậu viện nhiều năm như vậy, quần áo thức ăn đến hạ nhân đê tiện nhất cũng không bằng.
Mộ Dung Dược ngồi bên cửa sổ trầm mặc hồi lâu. Lạc Anh dựa vào lòng ngực hắn, bồi hồi không nói gì.
Qua một lúc lâu, Mộ Dung Dược nâng gương mặt khuynh thế của Lạc Anh, trên mặt hiện lên tia ấm áp.
"Sau này ta chỉ có con là người thân duy nhất."
Lạc Anh đem tay hắn đặt lên bụng nhỏ của mình, mỉm cười nói: "Phu quân còn có hài tử."
Mộ Dung Dược ôm lấy Lạc Anh, nói: "Con cũng là hài tử của ta."
Rất nhiều năm sau, Mộ Dung Dược vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lúc đó, ngoài cửa sổ bầu trời xanh biếc trong vắt, hoa nở muôn hình kiều diễm, nụ cười của cô.... Xinh tươi xán lạn, làm hắn nhịn không được thần hồn điên đảo. Cũng đúng lúc này, hắn liền xác định mục tiêu của nửa đời sau, chính là - làm cho trên gương mặt cô vĩnh viễn luôn giữ được nụ cười xinh đẹp hạnh phúc như vậy.
Vài ngày sau, Lạc Anh sinh hạ một bé trai, lúc Mộ Dung Dược đem thân thể nhỏ bé đỏ hỏn ôm vào trong ngực, vui sướng tới chảy nước mắt.
Lạc Anh từ trong tay Mộ Dung Dược tiếp nhận hài tử, mở vạt áo đem núm vú đưa lên miệng đứa bé, nhũ hương kích thích giác quan của trẻ con, lập tức mở cái miệng nhỏ nhắn ra sức mút sữa. Mộ Dung Dược ánh mắt sáng quắc, đem nha hoàn bà tử đều đuổi hết ra ngoài, nâng hai bầu vú Lạc Anh lên đánh giá, thông thường núm vú sản phụ đều là đỏ sậm, nhưng núm vú của cô vẫn phấn nộn kiều diễm như lúc ban đầu. Mộ Dung Dược há mồm ngậm lấy một bên bầu vú căng tràn, mùi sữa thơm ngào ngạt làm hắn nheo nheo đôi mắt, giống như đang thưởng thức món ngon trân quý nhất trên đời, mở to miệng hút không ngừng.
Lạc Anh đẩy đầu hắn ra, nhíu mày nói: "Phu quân, không được náo loạn, sữa là để hài tử bú."
Sữa non có dinh dưỡng nhất, cô không muốn lãng phí.
Mộ Dung Dược vừa hút vừa lầu bầu nói: "Bảo bối không thể bất công như vậy nga."
Bảo bối có hài tử liền không quan tâm đến phu quân là hắn, trong lúc vừa bú sữa, bàn tay trên nắm lấy mông cô bóp nắn coi như trừng phạt.
Mộ Dung Dược hiểu rõ thân thể sản phụ yếu ớt, Lạc Anh trong lúc ở cữ bị hắn cấm hết thảy mọi hoạt động tình dục, cho dù cô muốn khẩu giao hay thủ dâm cho hắn cũng không được.
Một tháng sau, Mộ Dung Dược từ trong y thư đọc được, 45 ngày là thời gian điều dưỡng lý tưởng nhất của sản phụ, vì thế hắn lại cố gắng nhẫn nại, mỗi buổi tối ôm thân thể trẻ trung mỹ diệu, ôm cô vào ngực điên cuồng liếm mút hai bầu vú căng sữa, tình dục mãnh liệt trỗi dậy, côn thịt dưới háng trướng lớn phát đau, nhưng tất cả chỉ dừng tại ở bước này. Chỉ khổ cho Lạc Anh, đối diện với người đàn ông thành thục cả người trần trụi tráng kiện, có thể nhìn mà không thể ăn là cảm giác gì?
Thân thể của cô đã sớm hồi phục, chỉ là mặc kệ cô nói như thế nào, ngoài sáng trong tối khiêu khích Mộ Dung Dược ra sao, hắn cũng không cắn câu, có đôi khi trêu chọc tàn nhẫn, hắn liền ngâm mình trong nước lạnh, hoặc qua phòng kế bên tự xử, sau đó tắm rửa sạch sẽ quay lại dùng chăn bọc kín Lạc Anh không chừa kẽ hở mới đem cô ôm lấy, thành thành thật thật đi ngủ.
Giữa trưa hôm nay, Mộ Dung Dược vội vàng từ triều trở về, cũng không phải có chuyện gì quan trọng, mà là hôm nay vừa đủ 45 ngày ở cữ của Lạc Anh. Hôm nay tảo triều hắn tắm rửa sạch sẽ, mặc triều phục chỉnh tề, nhưng mà đối mặt hoàng đế cùng văn võ bá quan lại hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì, trong đầu hắn đều là hình ảnh của Lạc Anh.
"Anh Nhi, con ở đâu?"
Mộ Dung Dược đã không còn quan tâm chuyện cùng nữ nhi loạn luân, ngày hôm qua, hắn tiếp đãi một đôi phu thê từ phương tây xa xôi đến đông thổ triều bái, hỏi thăm ra mới biết, đó lại là một đôi cha con, ở quốc gia của họ, trong hoàng thất vì để bảo trì huyết thống thuần khiết, phụ thân cưới nữ nhi, huynh trưởng cưới muội muội là chuyện hoàn toàn bình thường.
Quy củ là do người định, người đương quyền nói loạn luân đáng xấu hổ là đáng xấu hổ, nói cao nhã là cao nhã. Cho nên Mộ Dung Dược định quy củ, cùng nữ nhi làm vợ chồng mới là tình cảm thuần khiết nhất, cao nhã nhất.
Trở lại Kim Hi đường, lại không thấy Lạc Anh, hỏi hạ nhân thì nói phu nhân đến Phật đường, đi vào, vẫn không thấy cô.
Mộ Dung Dược có chút nổi giận, nha hoàn nói cho biết hắn phu nhân đang ở trong hoa viên cho tiểu công tử bú sữa. Hắn bèn phân phó hạ nhân không được tiến vào hoa viên, một bên nhanh chóng chạy tới, một bên lột bỏ cẩm bào có đồ án tiên hạc trên người.
Nam nhân đã sắp 33 tuổi hai tròng mắt như sao trời lộng lẫy, giơ tay nhấc chân đều trần đầy mị lực thành thục, áo lót màu trắng mỏng manh đem thân thể hắn phác hoạ đến thập phần hoàn mỹ, khí chất lạnh lùng nhìn qua như tướng lãnh ra chiến trường chém giết.
Hoa hồng quý phái bên cạnh, con trai bảo bối trong nôi đang ngủ ngon lành, nữ nhi Lạc Anh thì cổ áo hơi xốc xếch, đôi mắt khép hờ, hình như đang ngủ, dung nhan khuynh thế tuyệt mỹ khiến hoa hồng kiều diễm xung quanh cũng ảm đạm thất sắc.
Mộ Dung Dược nhẹ nhàng đi qua, nhìn nữ nhân càng lúc càng đẹp đến làm người khác kinh thán, thế nhưng cô lại là thê tử hắn, trong lòng có chút cảm giác không chân thật. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thiếu phụ mỹ lệ như cảm giác được cái gì đó run rẩy đôi hàng mi, khóe mắt kiều mị oán trách làm tim hắn như muốn hòa tan.
"Ta vừa trở về liền đi tìm con." Mộ Dung Dược nhẹ nhàng nâng hàm dưới cô lên, ngắm nhìn khuôn mặt tinh mỹ, cúi đầu xuống gặm lấy đôi môi thủy nhuận hôn thật sâu.
Mặt trời rực rỡ chiếu lên người bọn họ, phủ thêm một tầng ánh sáng, nhìn qua giống thần tiên du hí nhân gian.
"Cha..." đôi tay mềm mại Lạc Anh tự nhiên ôm lấy cổ hắn, thanh âm kiều kiều mềm mại, nghe cực kỳ dụ hoặc, "Vì cái gì lâu như vậy còn không chịu chạm vào con..." Cô biết lúc mình kêu hắn là cha, sẽ gợi lên dục vọng sâu trong đáy lòng hắn.
"Tiểu yêu tinh, hiện tại liền chạm vào con." Mộ Dung Dược bắt đầu cởi bỏ tòn bộ quần áo nữ nhi, bàn tay hợp lại ôm lấy vòng eo thon thả trơn láng của Lạc Anh, không kịp cởi quần áo của mình, móc ra dương vật cương cứng từ trong đũng quần bắt nữ nhi nắm lấy, "Bảo bối, chim lớn của cha bị con sờ nắm như vậy, liền muốn chịch chết con..."
Làn da cô nhuận bóng, thủy nộn giống như ngọc mỡ dê thượng đẳng, làm hắn sờ vào liền không muốn buông tay. Đặc biệt hôm nay lại tản ra mùi hoa lan cực phẩm câu nhân, quả thực là xuân dược dụ tình lợi hại nhất, làm hắn dục vọng càng thêm bành trướng mãnh liệt.
Hai gò bồng đảo căng tràn như tuyết trắng bại lộ trong không khí, một giọt sữa màu trắng tiết ra từ núm vú. Mộ Dung Dược đôi mắt cứng lại, cúi đầu ngậm lấy bầu vú mỹ lệ, thay phiên liếm mút, cắn mạnh đôi nhũ tiêm phấn nộn, đầu lưỡi đảo quanh hai quầng vú mỹ lệ dùng sức cắn nuốt, gần như muốn kéo núm vú ra ngoài, đem bầu vú hút thành cái ống nhọn hình trụ thật dài, nửa ngày cũng không mềm xuống.
Khắp nơi trong hoa viên phủ Tể tướng, lấy ghế nằm làm giường, Mộ Dung Dược chui đầu vào ngực Lạc Anh, đem sữa non bên trong hút sạch sẽ, tay phải mò xuống thăm dò hoa huyệt ướt đẫm giữa hai chân cô, ngón trỏ mạnh mẽ đẩy hai mảnh cánh hoa phấn nộn chật khít qua hai bên, lộ ra viên trân châu kiều diễm bị bao vây giữa hai mép thịt màu mỡ.
"Cha... Nơi này là hoa viên..." Cô rên rỉ nhắc nhở.
"Sẽ không có người nào dám tiến vào." Hắn rên rỉ ám ách, ngón tay thô lệ phảng phất mang theo dòng điện, đem khe thịt kích thích đến phát run đóng mở nhè nhẹ. Phản ứng kịch liệt của Lạc Anh làm ánh mắt hắn tối sầm lại, nhanh chóng đốt cháy dục vọng như dã thú trong người hắn.
Hắn dùng ngón cái chặn hai mép thịt hồng nộn đang muốn đóng lại, ngón trỏ thuần thục trêu chọc viên trân châu mẫn cảm cương cứng.
Lạc Anh thân mình run rẩy, vài giọt nước mắt hung phấn lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống: "A a... Cha... A..." Cô vô pháp khắc chế dục vọng, eo thon dựng thẳng, mông dẩu cao hùa theo ngón tay hắn đang chậm rãi đong đưa trong hoa huyệt, biểu tình phóng đãng lại mê người.
Người nam nhân này cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa.
Mộ Dung Dược chuyên chú nhìn gương mặt động tình của Lạc Anh, ngón cái không ngừng trêu chọc âu yếm viên trân châu giữa hai mép hoa non mềm, ngón giữa và ngón trỏ tiến vào bên trong đào móc, chỉ lát sau tiểu trân châu trở nên sưng đỏ cứng rắn, tiểu huyệt dâm thủy tràn lan, ướt sũng bàn tay hắn.
"Bảo bối âm hộ mới đó đã ướt như vậy rồi."
"Không có ... Cha... A..."
Lạc Anh vặn xoắn thân mình, thân thể của cô đang bùng cháy, muốn được nam nhân an ủi.
Mộ Dung Dược đem đầu gối nữ nhi mở ra, cúi đầu lè lưỡi liếm vào trong phần đùi ướt át, trơn trượt. Đầu lưỡi chuyển qua hoa huyệt phấn nộn của nữ nhi trằn trọc hôn lên, vừa liếm vừa gặm, hàm răng khẽ cắn lên hai mép âm hộ, đầu lưỡi tham lam tiến sau vào tiểu huyệt liếm mút, âm đế bị hắn nắm trong tay, lỗ đít bị bàn tay còn lại không ngừng làm xoay tròn vuốt ve.
Muốn điên rồi... Tiểu huyệt nóng rực như lửa thiêu, căng tràn phát ngứa, hận không thể bị hắn hung hăng đút vào, nhưng cố tình hắn lại dùng phương thức này hành hạ chơi đùa cô.
Mộ Dung Dược hôn từ cửa trước chuyển qua cửa sau, mông nhỏ bị hắn nâng lên cao, dùng đầu gối để phía dưới mông cô, đầu lưỡi ướt nóng liếm láp chung quanh cơ vòng uốn nếp. Lạc Anh chịu hết nổi bắt đầu cuộn tròn cơ thể, cơ hồ nổi điên, bởi vì đang trong hoa viên, không dám lớn tiếng kêu lên, đành phải cắn môi nhỏ giọng rên rỉ, chân cũng mềm nhũn mất khống chế, theo môi hắn chậm rãi lay động lên xuống.
"A a..." Một luồng tê dại mãnh liệt từ bụng dưới dâng lên, lan đến các nơi toàn thân, Lạc Anh ức chế không được hét lên một tiếng, hạ thể lọt vào tập kích trào ra lượng lớn dâm thủy, Mộ Dung Dược há to miệng kê sát tiểu huyệt, toàn bộ uống hết.
"Bảo bối ngoan, cha còn xong đâu, bảo bối muốn bị chịch bằng tư thế gì?"
Giọng nói trầm thấp mang hơi thở dâm mĩ thổi vào tai cô làm Lạc Anh nhịn không được rên lên, "Cha muốn sao cũng được."
Thân hình Lạc Anh bị xoay lại, giống như chó động dục quì trên ghế nằm, toàn thân mền nhũn vô lực, chỉ có đôi mông tuyết nộn bị nâng lên cao, tận hưởng con chim lớn cường tráng dưới háng Mộ Dung Dược xỏ xuyên qua lại.
Cô một tay ấn lên cái bụng nhỏ, mỗi lần bị hắn nắc vào, cảm giác được có một cây sắt cứng nóng nhấp nhô trong cơ thể, quá căng, đó là con chim lớn của cha cô, đang nắc thật sâu vào bên trong tử cung của cô.
Từ khi mang thai, hắn chưa từng làm kịch liệt như vậy.
Lạc Anh nằm bẹp lên ghế, mông tròn dẩu cao, nghênh đón cha ruột của mình chịch cắm từng hồi vào hoa huyệt.
╔════════════════
⧱Truyện được convert bởi 💐 Vespertine & Chin Chin 🥑 & Hdlinhhh 💐.
⧱Vui lòng ghi rõ "Nguồn: Vespertine & Chin Chin & Hdlinhhh" khi edit, giới thiệu truyện.
⧱Cân nhắc tham gia group Facebook: http://bit.ly/FBGroupVes022019
╚════════════════
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro